Edit: Yun Haku
Lúc đồng hồ báo thức thứ hai vang lên, thì chỉ còn nửa giờ là đến thời gian đi học, tôi lười biếng nằm trên giường mười
phút rồi mới đi rửa mặt.
Pansy tới gọi tôi một lần nữa rồi bản thân đi xuống trước.
Kết quả lúc tôi tới phòng nghỉ thì học sinh năm nhất đã đến đông đủ.
Mặt của Draco có chút không kiên nhẫn nhìn cầu thang của ký túc xá nữ.
Tôi ngượng ngùng đứng ở trước cầu thang cười với hai người lớp trên, sau đó chạy tới bên người Draco.
”Người đã đến đông đủ, chúng ta đi thôi!”
Một học viên năm ba hoặc tư điểm danh một lần nữa, dịu dàng nói.
Draco không do dự đi theo.
Tôi kéo ống tay áo của hắn, chạy theo bên cạnh hắn.
Phía sau là Pansy và Blaise.
Học sinh năm nhất ngoan ngoãn xếp thành hai hàng, thẳng lối không bị lệch.
Hai học viên năm ba hoặc năm tư một trước một sau che chở bọn tôi vào nhà ăn.
Lúc này mới bảy giờ, bốn bàn ăn chỉ có một số ít học sinh.
Học sinh năm nhất ngồi theo thứ tự, nhanh chóng nhưng tao nhã dùng đồ ăn.
Cái kiểu này, cũng may tôi đã ở nhà Malfoy cùng Draco học tập một chút!
”Một tháng đầu có chút vất vả, chờ sau khi quen đường, các em có thể dùng bữa sáng chậm rãi hoặc ngủ thêm một chút”
Chờ sau khi mọi người lau miệng, một vị đàn anh giải thích.
Sau đó đàn anh dẫn đường vừa đi vừa giải thích cẩn thận mỗi lối rẽ hoặc cầu thang thông tới nơi nào, khi nào thì các bậc thềm sẽ biến mất, hoặc là
đến nơi khác.
”Cầu thang ở Hogwarts có tổng cộng là hơn một trăm
bốn mươi hai cái. Có cái rộng lớn, có cái nhỏ hẹp, hơn nữa cũng hay lung lay. Cứ tới cái thứ sáu sẽ tới một nơi khác. Có cái chỉ lên được nửa
thanh thì tất cả các bậc thềm sẽ biến mất, cho nên mấy em phải nhớ kỹ
mình đi qua nơi nào. Mặc khác, nơi này có rất nhiều cửa, nếu các em
không khách khí mở chúng ra, hoặc là phá chúng thì chúng sẽ không mở cửa cho các em. Còn có một vài cửa không phải là cửa mà chỉ là bức
tường...”
Người đàn anh kia cầm chặt đũa phép, chú ý tình huống phía trước, nhẹ nhàng giới thiệu.
”Aizz, trời ạ...” Tôi nói khẽ một chút, ánh mắt nhìn xung quanh, tôi nghĩ phải mất một đoạn thời gian dài mới tìm được phòng học của mình.
Đúng vậy, bây giờ tôi mới biết, mặc kệ có đầu thai hay không, cái kiểu ngốc nghếch này tuyệt đối không đổi.
”Hư!” Draco nhăn nhó, lấy ngón trỏ để lên môi.
”Còn có, cẩn thận Peeves, tuy rằng nó không hay tìm học sinh của nhà chúng ta để nghịch...”
Đi khoảng mười lăm phút, chúng tôi thuận lợi tới phòng học.
”Thật sự cảm ơn anh, đàn anh Hilger” Draco vươn tay phải.
”Vậy thì chúc các em may mắn!” Hai người đàn anh theo thứ tự bắt tay Draco sau đó xoay người rời đi.
Bọn họ còn phải đi tới lớp học của mình!
Chỉ có số rất ít đồng học còn làm đặt bút viết nhớ, Draco chính là một trong số đó.
Tiết thứ nhất là học lịch sử ma pháp cùng với nhà Hufflepuff.
Tôi muốn nói, cái này thật sự đả kích sự tích cực trong học tập của học sinh năm nhất!
Đây là chương trình phiền phức nhất trong Hogwarts, cũng là chương trình
duy nhất học từ một giáo viên là linh hồn. Nghe nói, năm đó giáo sư
Binns đang ngủ trước lò sưởi, ngày hôm sau đi làm quên đem thân thể của
mình! Có thể tưởng tượng, một người lớn tuổi dạy lịch sử thế nào, giáo
sư Binns dùng giọng điệu nhàm chán giảng không ngừng, cho dù là sự kiện
khiến người khác phấn khích cùng một ngữ điệu nhàm chán đó.
Cho nên học không quá mười lăm phút thì phần lớn các học sinh đã buồn ngủ.
Có một số ít học sinh còn nghe giảng và chép lại, Draco là một trong số đó.
Tôi ngáp một cái, nước mắt chảy ra, tay vẫn không dừng lại, đây là biện
pháp kiếp trước tôi dùng mỗi khi phải đối phó chương trình học nhàm
chán, đem tất cả những gì giáo viên dạy nhớ kỹ, tối xem qua một lần là
được.Đại khái là một buổi tối trước hôm khai giảng ngủ không tốt, cho nên hai ngày nay buồn ngủ vô cùng!
”Đang dùng cái gì thế?” Draco giống như bị cái ngáp của tôi quấy rầy, cho nên quay đầu nhìn thoáng qua.
”Bút máy và nhật ký!” Tôi nhỏ giọng nói.
Tôi không thể hiểu được tại sao phù thủy lại bỏ qua giấy trắng và bút máy
tiện lợi, mà luôn kiên trì dùng tấm da dê và bút lông chim đắt tiền,
nhất là lúc phải viết vội thì mấy thứ kia không tiện chút nào.
”Đồ của Muggle?” Draco nhướng mày.
Đây là biểu hiện hắn mất hứng.
”Ừ, em nhờ mẹ mang tới đấy!” Tôi khoe khoang, cầm cây bút triển lãm rồi bắt đầu viết tiếp.
Lúc này, giáo sư Binns đã giảng sang kiến thức khác.
Draco hung hăng trừng mắt nhìn tôi, sau đó cấp tốc viết lên tấm da dê.
Tôi ngạc nhiên nhìn Draco.
Đáng tiếc, đứa nhóc này lại kiên định hơn tôi rất nhiều.
Cái này là thế nào?
Sau khi tiếng chuông vang lên, không đợi giáo sư Binns bảo “Tan học” thì
tất cả các học sinh Hufflepuff như ong vỡ tổ đứng dậy thu thập đồ đạc,
vội vàng tìm đường tới phòng học của tiết tiếp theo.
Học sinh Slytherin thì chậm rãi thu thập đồ dùng của mình.
”Em lại dám dùng đồ Muggle trong Slytherin?” Draco trợn mắt hung tợn “Anh thật sự nghi ngờ cái óc của em đấy!”
”Thì sao chứ? Dùng tốt là được rồi” Tôi đóng cặp, tức giận nói.
”Em!” Draco không nghĩ bị tôi phản bác, nghẹn chút “Em thật sự ngốc đến mức anh dạy không nổi!
Khoảng chừng bảy, tám phút sau, hai vị năm ba hay năm tư lúc sáng chạy tới.
”Các em nhanh lên, phải đi cho kịp!”
Chúng tôi nhanh chóng đi tới phòng học tiếp theo.
Các đàn anh năm ba hay năm tư đó giải thích cũng rõ ràng.
Sau khi đến, họ không kịp chào chúng tôi, nhanh chóng chạy tới phòng học của họ!
Tiết này là tiết học bùa chú với nhà Gryffindor, không khí không giống như lúc nãy.
Học sinh chia thành hai nhà khác nhau, thỉnh thoảng còn liếc nhau.
Draco còn cầm chặt đũa phép trong tay.
Kết quả giáo-sư-Flitwick kích động hét lên một tiếng, theo một đống thư thượng ngã quỵ đến bục giảng phía dưới.
Giáo sư dạy bùa chú là một người nhỏ con tên là Flitwick, hắn thật sự rất thấp.
Trước giờ học, hắn cầm danh sách điểm danh, giáo sư Binns lúc rồi đã quên việc này.
”Harry Potter!”
Học sinh nam gầy nhỏ cấp tốc lên tiếng.
”A?”
Cả lớp cười lớn.
Draco hừ một tiếng khinh thường.
”Sao anh cứ thích “hừ” người khác thế? Hôm qua trên xe lửa, không biết ai âm trầm cả buổi chiều!” Tôi nhỏ giọng nói.
”Em nói cái gì? Ngày đầu khai giảng, em không có đi theo anh, phải không?” Draco nhếch cằm nhìn tôi.