Đổi Mệnh

Chương 32: Chương 32: Thi đấu




“Không mấy khi vua Cát Nhĩ Tân đến, trẫm có một trò chơi mới khá thú vị, không biết bộ tộc Cát Nhĩ có hứng thú cử người cùng tham gia không?”

Hoàng đế không mấy vui vẻ trước thái độ khoe khoang của vua Cát Nhĩ Tân, đó chỉ là một bộ tộc nhỏ, quanh năm ăn cát nằm gió, làm sao so được với Đại Xuyên to lớn của ông.

“Ha hả, không biết đó là trò chơi gì, bổn vương cũng rất muốn mở rộng mắt.”

Hoàng đế nhìn về phía Thất hoàng tử, ra hiệu cho hắn giải thích một chút quy tắc. Uyển Lâm nghe xong trợn tròn mắt, đây, đây là trò xé bảng tên lúc trước mọi người cùng chơi mà? Chỉ khác ở chỗ đơn giản hơn, mỗi người dán tên vào lưng, hai đội mỗi bên bốn người, người của đội nào còn sống cuối cùng chính là đội chiến thắng.

Nhị công chúa quay sang nói nhỏ:

“Hì hì, Uyển Lâm tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, lần trước ở An Quốc Công phủ trở về, muội đã kể cho phụ hoàng và mẫu phi nghe hết mọi chuyện. Lúc đó phụ hoàng rất hứng thú, bảo rằng người cũng muốn chứng kiến một lần, nên triệu Lục ca cùng Thất ca đến, tổ chức trò chơi này.”

Haizzz, vị hoàng đế này cũng thật là ham vui, nhưng dù sao được chứng kiến màn xé bảng tên bằng võ công cũng khiến Uyển Lâm thấy mong đợi, chắc hẳn sẽ rất thú vị.

“Lần này bốn hoàng tử của trẫm sẽ đích thân tham gia. Không biết bộ tộc Cát Nhĩ sẽ cử ai?”

“Tất nhiên hai đứa con trai của bổn vương sẽ tham gia, còn có hai hộ vệ bên cạnh chúng, xem như đủ bốn người.”

“Uhm, tốt lắm. Dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, hy vọng mọi người không ai bị thương. Các con hãy cố gắng hết sức, ai chiến thắng trẫm sẽ trọng thưởng.”

“Dạ, phụ hoàng.”

Thái tử là người căng thẳng nhất, ai cũng nghĩ hắn không xứng đáng làm Thái tử, lần này hắn nhất định sẽ chứng minh cho họ thấy, họ hoàn toàn sai lầm.

Nhìn thấy Thái tử trước mắt ánh mắt kiên định, có chút căm phẫn, Uyển Lâm chớp chớp mắt, lúc này mới tinh tế đánh giá vị Thái tử trước mắt. Dung mạo thường thường, nhìn vào không chút gì ấn tượng, nghe nói tài năng cũng bình thường không kém, nếu không phải có thế lực nhà mẹ, cộng thêm việc hoàng đế đau lòng tiên hoàng hậu, thương yêu hắn nhiều một chút, ngôi vị Thái tử hắn chẳng thể nào ngôi lên được.

Tam hoàng tử dung mạo bất phàm, nhưng đôi mắt hơi xếch lên, nhìn qua liền biết là người gian xảo, tâm kế sâu. Có một mẫu hậu độc đoán, một muội muội tàn ác, giết người bữa bãi, Tam hoàng tử này cũng không phải người tử tế gì.

Bước vào thi đấu, trước tiên tám người đi vòng quanh, không ai ra tay trước. Thái tử nóng lòng thể hiện, lao vào định xé bảng tên, liền bị đội bên kia bắt lại được, sức mạnh Thái tử căn bản không là gì so với họ, chớp mắt liền bị xé mất bảng tên. Đám người bộ tộc Cát Nhĩ không ngừng reo hò. Thừa thắng xông lên, lấy bốn chọi ba, đội của bộ tộc Cát Nhĩ lao vào, dùng sức mạnh chế trụ ba vị hoàng tử. Ba người võ công cao cường, nhưng lại không mạnh bằng họ, cố gắng chống trả.

Lục hoàng tử và Thất hoàng tử cùng lúc nhìn nhau. Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến một kế sách, lấy hết sức lực đẩy Tam hoàng tử ra phía trước rồi dùng khinh công bay lên.

Tam hoàng tử chưa kịp hoàn hồn vì bị hai hoàng đệ của hắn bán đứng, roẹt một cái bảng tên bị xé xuống, hắn tức giận đến nghiến răng, được lắm, hai tên kia dám làm hắn mất mặt, hắn nhất định không bỏ qua. Trong sự reo hò nồng nhiệt vì chiếm được ưu thế của bộ tộc Cát Nhĩ, sự thất bại của hắn càng làm hắn giận sôi lên.

Bốn người của bộ tộc Cát Nhĩ dùng khinh công đuổi theo, nhưng họ thường ở trên lưng ngựa, mạnh thì có mạnh, còn khinh công lại chẳng ra làm sao. Roẹt roẹt, roẹt roẹt, hai tên hộ vệ nhanh chóng bị xé bảng tên xuống. Chỉ đợi có như thế, bá quan văn võ cùng phu nhân, tiểu thư quan lại vui mừng không ngớt, hoàng đế đang cười sảng khái trên ghế rồng, không khí lúc này rất sôi sục.

Mắt thấy khinh công không bằng người, con trai lớn của vua Cát Nhĩ Tân liền phóng ám khí về phía hai vị hoàng tử, Lục hoàng tử ở khoảng cách gần không tránh được ngã xuống, lập tức bị xé bảng tên. Không đợi hắn đắc ý lâu, Thất hoàng tử đã dùng tốc độ nhất xé bảng tên của hai người bọn hắn xuống, trận đấu kết thúc.

“Haha, tốt, tốt, tốt. Lão Thất, con làm rất tốt. Trẫm sẽ ban cho con một nguyện vọng, khi nào cần hãy đến nói với trẫm, trẫm nhất định đáp ứng. Các hoàng tử còn lại thưởng mỗi người một ngàn lượng vàng.”

Hoàng đế thực sự cao hứng. Nhi tử của ông quá là ưu tú, lần này trở về cũng nên bắt đầu chọn người kế vị rồi.

Có lời hứa hẹn này của hoàng đế mọi người đều ngây ngẩn. Một nguyện vọng, cái này quá mức ân sủng đi. Trước nay đồn đãi Thất hoàng tử hữu dũng vô mưu, xem ra lời đồn chỉ là lời đồn. Nói thế nào đi nữa Thất hoàng tử cũng do ái phi mà hoàng đế ân sủng nhất sinh ra. Ba vị hoàng tử còn lại thì đang tiếc nuối, ão não, không ngờ lại để vuột mất phần thưởng hiếm có như thế vào tay lão Thất.

“Tạ phụ hoàng ban thưởng.”

“Đứng lên cả đi.”

“Bệ hạ, sao ngài có thể thiên vị như thế. Các ngài rõ ràng là dùng khinh công mới thắng được bọn ta, ta không phục.”

Con trai trưởng của vua Cát Nhĩ Tân – Cát Nhĩ Cổn gào lên.

Vua Cát Nhĩ Tân bất mãn nhìn nhi tử trước mắt, nếu vừa rồi hắn không dùng ám khí thì còn nói được một câu, giờ hắn đã dùng chiêu bỉ ổi, còn ở đó gào thét, khiến ông mất hết mặt mũi.

“Ngài nói vậy là không đúng rồi. Người Đại Xuyên chúng ta so về sức mạnh không thể bằng người Cát Nhĩ, nên chỉ có thể dùng khinh công ứng phó. Trong nguyên tắc cũng không nói là không được sử dụng võ công. Mà ngài lại còn sử dụng ám khí, đả thương Lục hoàng huynh, như vậy so ra ai mới là người làm sai?”

Thất hoàng tử không chút kiên dè nói thẳng. Thủ đoạn hạ lưu như vậy còn ở đó kêu gào, hắn chưa phóng trở lại hai châm đã là nhượng bộ lắm rồi.

Cát Nhĩ Cổn mặt mày xám xịt, được lắm, dám nói hắn tiểu nhân, hắn sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ lấy lại mặt mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.