Liễu Cảnh Hi không tiếp tục làm khó ta, hắn quăng cho ta một hộp gỗ rồi phi thân đi mất dép.
Khỏi cần mở ta cũng biết bên trong là gì. Cái này đã từng la nguyên nhân khiến ta khóc ngất 3 ngày trời, ta có ngu mới mở ra, dù sao, sâu lông thứ ấy có qua 50 năm sau ta vẫn sợ.
Bên trong phủ vẫn rất đẹp, dây tường xuân bám rậm rạp trên vách tường, hoa cỏ tranh nhau hưởng thụ ánh mặt trời. Có cái cảm giác năm tháng vĩnh hảo, đã bao nhiêu năm ta không được nhìn ngắm khung cảnh yên bình này, thật muốn ưỡn lưng ra nằm ngủ một giấc ghê. Sau đó quả thật ta đã về nhà ngủ một giấc.
Tỉnh dậy sau đó, ta thấy một con bồ câu mắt lúng liếng cạnh cửa sổ,, cái đầu ngộ ngộ ngoắc tới ngoắc lui, thấy ta nhìn nó liền vươn cánh sè lại lòng ta...làm một bãi phân.
Có lẽ lúc tỉnh lại mơ mơ màng màng, cách một đời ta quên Tiểu Hắc có thói quen xấu, thật chứ, khi còn là tiểu thư khuê các ta gặp Tiểu Hắc còn phải mắng một câu chửi tục mà.Vuơn tay tán cho nó một cú bạo lật, đọng tác lưu loát quen thuộc, ta phải rửa thật kỹ cái tay rồi mới đọc thư được.
Tín là sư huynh của ta gửi. Hắn là con của sư huynh mẫu thân, mẹ ta gọi ba hắn sư huynh, ta cũng gọi hắn sư huynh. Sư huynh tên Diệp Cẩn, nói đến là một mỹ nhân chỉ sau chồng trước thôi, hắn võ công rất cao, từ nhỏ liền thân thiết với ta. ói đến thì ta cũng có duyên khác phái lắm, còn khuê mật thì chẳng có một ai, mẹ ta nói tính tình ta trong xương đã dã ta còn không tin, muốn sống muốn chết một bộ tiểu thư khuê các gả làm hiền thê lương mẫu cho người nọ.
Sư huynh nói ta hắn vừa mới đi Côn Ngô Sơn, hắn là người rất ưa thám hiểm, nghe nói trong sơn có chuyện ma quỷ liền lén gạt sư phụ hắn cũng chính là phụ thân hắn vác hành lý thám hiểm. Trong thư sư huynh đề cập rất nhiều chuyện thú vị, nào là hoa ăn thịt, loài cây có gai xù xì như cn nhím. Hắn nói hắn đói bụng, thấy trong hang động có mấy con mèo con rất dễ thương, cứ tưởng mèo rừng, hắn định bắt về cho ta chơi, không ngờ chưa kịp hành động thì bị con hổ trắng trở về thấy được bèn đuổi bắt hắn 3 ngày ba đêm.
Hắn ngồi trên cây suốt hai ngày năn nỉ không tác dụng bèn nói cho nó, nó còn không về, con của nó sẽ đói chết, không thì cũng bị con khác ăn mất, nó mới thị uy vài lần rồi bỏ đi. Trời tối, lại mệt lại đói, hắn thấy trên đầu có cái gì to to, tròn tròn lại thông qua ánh trăng như là màu đỏ, mắt chả thèm dụi liền vươn tay hái xuống, kết quả là cả rừng cây vang lên tiếng rít gào thảm thiết.
Một bàn tay tát qua má phải, lăn xuống đất hắn mới nhìn rõ là một con khỉ một tay che mông, miệng rít gào, những con khỉ khác cũng thức giấc, bao vây hắn. Ánh trăng như vậy sáng, thỉnh thoảng lại nghe xa xôi có tiếng sói tru, Diệp Cẩn hắn lại cảm giác hết sức lạnh lẽo, không khí căng thẳng mà quái dị, qua kẻ hở rậm rạp, một người ăn mặc như một nắm nùi giẻ, trước ngực một mảng rộng lớn bị cào xé, đầu tóc đã chẳng nhìn ra hình dáng nhưng ánh mắt như hai viên bảo thạch sáng ngời.
Xung quanh gần mười con khỉ nằm trên mặt đất ngao ngao kêu, hỗ động lẫn nhau như một đám bà tám ngoài chợ bị một kẻ du côn ức hiếp, đánh không lại bèn nằm trên mặt đất ăn vạ. Được rồi, là trí tưởng tượng của ta quá phong phú.
Thư chỉ kể đến đây, thật sự là không thay đổi chút nào, lúc nào cũng điếu khẩu vị người khác nhưng thật ra hắn là một người rất thú vị, nếu hỏi nàng muốn du lịch giang hồ với ai nhất, chắc chắn không ngoài hai chữ Diệp Cẩn.
Bỏ thư vào chiếc hòm màu lục, nàng thở dài một hơi, nếu có võ công tốt như sư huynh thì được rồi. Nghĩ vậy, nàng đi viết một bức thư cho sư huynh đi...