Đợi Mưa Tạnh

Chương 41: Chương 41




Người Thẩm Lạc cứng đờ lại. Anh vừa quay lại nhìn An Lộ, vừa không quên nắm chặt lấy tay Bắc Vũ.

Bắc Vũ nghe thấy cô ấy nói vậy thì cũng tò mò quay lại nhìn.

An Lộ hiện tại đã không còn sự tao nhã, xinh đẹp như trước nữa. Trong đôi mắt chan chứa phong tình kia là sự lo lắng, phập phồng. An Lộ nhìn Thẩm Lạc, nghẹn ngào nói:

– Anh Thẩm Lạc, em là An An đây.

Nghe thấy cô ấy nói vậy, thì trong đầu Bắc Vũ lập tức nhảy ra mấy tình tiết quen thuộc trong phim truyền hình. Hai người biết nhau từ lúc còn nhỏ, sau đó phải chia ly vì một số lý do gì đó. Cho đến mấy chục năm sau lại bất ngờ gặp lại.

Đúng là quá cảm động luôn!

Sự ghen tuông ban nãy đã bay đi mất rồi, hiện tại Bắc Vũ chỉ thấy căng thẳng, hồi hộp thôi.

Cô dời ánh mắt từ trên người An Lộ sang phía Thẩm Lạc.

Ngược lại với sự kích động của An Lộ, Thẩm Lạc lại rất bình tĩnh. Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như thường ngày, mà giọng nói cũng rất bình thản:

– Ồ, là em à? Có chuyện gì không?

An Lộ hơi bất ngờ vì thái độ lạnh nhạt của Thẩm Lạc. Cô ấy hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại, sau đó mới mỉm cười:

– À, gặp lại anh ở đây em thấy rất vui. Đây là bạn gái anh à?

Thẩm Lạc gật đầu:

– Nếu không còn chuyện gì khác thì anh và bạn gái anh đi trước đây.

An Lộ vội vàng hỏi:

– Sao anh không trả lời thư của em?

– Chắc là do đổi địa chỉ.

Nụ cười của An Lộ càng gượng gạo hơn:

– Vậy anh có thể cho em xin số điện thoại không?

Thẩm Lạc nói:

– Nếu là về công việc thì em có thể đi tìm Lí Đồng. Tác phẩm của anh đều được ủy thác cho họ rồi. Anh cũng không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nên chắc sau này chúng ta cũng không có cơ hội hợp tác đâu.

An Lộ cười khẽ:

– Không phải về công việc. Em chỉ muốn liên lạc với bạn cũ thôi mà.

Thẩm Lạc thản nhiên nói, rồi kéo Bắc Vũ đi:

– Không cần.

An Lộ cất cao giọng:

– Thẩm Lạc, anh không dám đối mặt với anh của năm đó sao?

Thẩm Lạc không nói gì cả.

Bắc Vũ lặng lẽ nhìn anh. Khi cô trông thấy vẻ mặt nặng nề của anh thì lập tức hiểu rằng An Lộ có sức ảnh hưởng rất lớn đối với anh. Và tất nhiên quan hệ của anh và An Lộ cũng không có nhạt như những gì anh thể hiện ban nãy.

Anh đang trốn tránh chuyện gì sao?

Bắc Vũ cảm thấy mình lại sắp có thêm một loạt tình tiết vớ vẩn, cũ rích trong phim truyền hình rồi.

Hai người vừa đi vào hội trường liền gặp phải Thiệu Vân Khê.

Ngay sau đó, Thẩm Lạc đã bỏ tay Bắc Vũ ra, rồi ôm lấy vai cô, ép cô dựa sát vào lòng anh để biểu thị chủ quyền.

Năm ngón tay bóp chặt vào vai Bắc Vũ khiến cô sững sờ. Cô đẩy anh ra nhưng làm thế nào cũng không thể đẩy được.

Lúc đầu Thiệu Vân Khê còn định ve vãn Bắc Vũ trong lúc Thẩm Lạc bị An Lộ quấn lấy. Nhưng ánh mắt của Thẩm Lạc lúc này làm anh ta rất bất ngờ.

Trong ánh mắt đó vừa có ý uy hiếp vừa có ý công kích.

Nhưng mà ánh mắt đó lập tức dịu đi khi Bắc Vũ quay sang nhìn anh.

Thiệu Vân Khê vung tay lên, rồi cười với Bắc Vũ:

– Tớ đang định đi tìm cậu.

Bắc Vũ vẫn còn đang khó chịu về việc của An Lộ, nên không muốn để ý đến anh ta:

– Bọn tớ đi về đây.

Thiệu Vân Khê:

– Về sớm vậy à?

Bắc Vũ gật đầu:

– Ừ, ở đây chán quá.

Thẩm Lạc kéo cô đi:

– Chúng ta đi thôi!

Hai người ra đến chỗ đỗ xe, Bắc Vũ mới nhớ tới cái khăn lụa bị cô ném ở trên sofa:

– Em để quên khăn rồi! Anh đợi em một lát nhé!

Nhưng Thẩm Lạc lại kéo cô ra xe:

– Không cần tìm nữa, anh mua cho em cái khác.

Sau đó mới mở cửa xe cho cô.

Mặc dù Bắc Vũ không thích để ý mấy thứ vụn vặt lắm, nhưng cô cũng cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt.

Thật ra cô chẳng biết gì về quá khứ của anh, ngoài năm lớp mười hai đó cả.

Lúc ký thỏa thuận, cô cảm thấy nó không cần thiết cho mối quan hệ này, nên cô chỉ hỏi mỗi chuyện của Phi Thuyền Nhỏ. Nhưng sự xuất hiện của An Lộ đã làm cô cảm thấy khó chịu.

Cô không biết mình bị làm sao nữa, nhưng tóm lại là cô không thích cái cảm giác này.

Sau đó Thẩm Lạc lái xe, còn Bắc Vũ ngồi ở ghế phụ nghỉ ngơi. Cả hai người đều không nói gì cả.

Khi về đến nhà, Bắc Vũ xuống xe rồi đi về phía nhà mình. Sau đó cô đã bị Thẩm Lạc gọi lại:

– Em làm gì đấy?

Bắc Vũ giả vờ ngáp một cái rồi nói:

– Em thấy buồn ngủ nên đi về đi ngủ.

Thẩm Lạc nhíu mày, thăm dò:

– Em vẫn còn giận hả?

Bắc Vũ hững hờ:

– Không đâu! Em giận gì chứ?

Thẩm Lạc nhìn cô như vậy thì im lặng. Một lát sau anh mới nói tiếp:

– Lúc trước anh không nhớ là mình có biết An Lộ.

Bắc Vũ mỉm cười:

– Vậy bây giờ nhớ ra rồi sao?

Thẩm Lạc gật đầu:

– Nhớ ra rồi.

Bắc Vũ khoanh tay, dựa vào cạnh xe rồi cười với anh:

– Mối tình đầu à? Trí nhớ anh tốt lắm mà, sao cái này mà cũng quên được?

Thẩm Lạc lại nhíu mày:

– Không phải.

Bắc Vũ cười:

– Hay cô ấy là mẹ Phi Thuyền Nhỏ?

Thẩm Lạc nhìn cô như đang nhìn một con ngốc:

– Năm nay Phi Thuyền Nhỏ năm tuổi.

Được rồi, Bắc Vũ thừa nhận mình sai, vì An Lộ có nói là mười bốn năm trước.

Thẩm Lạc suy nghĩ một lát rồi đi tới trước mặt cô, cầm lấy tay cô:

– Vì cô ấy không phải là người quan trọng nên anh mới không nhận ra.

– Thật sao?

Bắc Vũ cười khẽ. Nhìn cô ngu lắm hả?

Mặc dù trạng thái hiện tại của anh rất bình thường, nhưng cô vẫn còn nhớ lúc An Lộ tự giới thiệu mình, anh có hơi sững sờ nhé.

Nhưng ngay sau đó, cô lập tức nhớ tới điều đầu tiên trong bản thỏa thuận của hai người: Không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Cho nên dù mười bốn năm trước, anh và An Lộ có xảy ra chuyện gì, thì cũng không liên quan tới cô.

Mười bốn năm trước à? Mười bốn năm trước, anh mười lăm tuổi.

Thật là khéo, cô cũng thích anh vào năm mười năm tuổi.

Quả nhiên hồi trẻ, ai cũng là anh hùng cả!

Cô ném những suy nghĩ trong lòng đi, rồi nói:

– Em chỉ hỏi vậy thôi. Cho dù cô ấy có là mẹ Phi Thuyền Nhỏ thật thì cũng không liên quan gì đến em cả. Dù sao nếu muốn kết thúc mối quan hệ của chúng ta, thì cũng chỉ cần thông báo cho đối phương một tiếng thôi. Anh yên tâm đi, anh không cần phải giải thích bất cứ chuyện gì đâu.

Thẩm Lạc nhìn cô một lát rồi đột nhiên bế cô lên:

– Em buồn ngủ rồi hả? Vậy chúng ta đi ngủ thôi.

Bắc Vũ muốn đi xuống, nhưng anh nhất quyết không cho. Cuộc chiến âm thầm của hai người đã kết thúc với sự thất bại của Bắc Vũ.

Vào đến trong phòng, Thẩm Lạc mới chịu thả cô xuống.

Bắc Vũ thấy mặt anh vẫn bình thản như trước, thì thấy hơi xấu hổ, vì vậy cô liền nói:

– Em đi tắm đây.

Sau khi vào trong nhà tắm, Bắc Vũ vẫn thấy khó chịu. Nhưng cô cũng biết đây là do cô suy nghĩ nhiều. Hai người chỉ là bạn giường thôi mà, mình nghĩ nhiều làm gì chứ?

Cô nhắm mắt lại rồi ngồi dậy nghịch bọt xà phòng trong bồn tắm.

Vì cô mải suy nghĩ nên khi Thẩm Lạc đi vào cô cũng không hề hay biết. Cho đến khi anh kỳ lưng cho cô cô mới biết là anh vào.

Bắc Vũ đẩy Thẩm Lạc ra:

– Không cần đâu, tự em tắm được.

Thẩm Lạc vẫn tiếp tục công việc.

Bắc Vũ lại đẩy tiếp.

Anh vẫn tiếp tục.

Cô lại đẩy ra.

Sau vài lần như vậy, ngọn lửa trong lòng Bắc Vũ đã bùng cháy. Cô quay người lại đẩy anh ra, rồi quát lên:

– Em đã nói là không cần rồi mà. Anh không hiểu tiếng người à?

Thẩm Lạc không nghĩ tới cô sẽ tức giận như vậy, nên anh sững sờ một lúc rồi mới đi ra ngoài:

– Vậy em tắm tiếp đi.

Khi Bắc Vũ nhìn thấy sự chán nản, sợ sệt trong mắt anh, thì cô lại thấy hối hận về hành động của mình. Cô nằm xuống rồi nhắm mắt lại.

Mình lại làm sao thế này?

Nửa tiếng sau cô mới sửa soạn lại tâm trạng của mình, rồi ra khỏi phòng tắm.

Lúc này Thẩm Lạc đang đứng ở trước cửa sổ. Chắc là anh đã tắm xong rồi vì anh đã thay một bộ quần áo khác, và tóc anh vẫn còn hơi ướt.

Cô hít sâu một hơi rồi nói:

– Lúc nãy em không cố ý đâu.

Thẩm Lạc quay đầu lại nhìn cô, rồi thản nhiên nói:

– Không có gì đâu.

Bắc Vũ nhún vai:

– Hôm nay em có hơi vô lý. Cái câu kết thúc thỏa thuận kia chỉ là nói bừa thôi, anh đừng nghĩ nhiều nhé. Nhưng mà nếu anh muốn kết thúc, thì cứ nói với em.

Thẩm Lạc đi tới trước mặt cô, sau đó nói:

– Sẽ không kết thúc đâu.

– Gì cơ?

Thẩm Lạc nhấn mạnh từng chữ một:

– Anh sẽ không kết thúc đâu.

Người Bắc Vũ hơi run lên, sau đó cô vừa đi về phía giường vừa nói:

– Vậy thì rất tốt. Em rất sợ phiền phức. Nếu chúng ta kết thúc, thì em lại phải đi tìm người mới. Mới nghĩ thôi đã thấy phiền rồi.

Thẩm Lạc yên lặng nhìn cô gái đang nằm ở trên giường. Cô nằm ở trên giường, mái tóc dài tản ra quanh gối.

Anh đi về phía cô, rồi hôn lên đầu gối cô.

Bắc Vũ mở mắt ra hỏi:

– Anh muốn làm hả?

Thẩm Lạc lắc đầu:

– Em ngủ đi!

Bắc Vũ lại nhắm mắt lại.

Nhưng một lát sau, anh lại tiếp tục hôn từ chân lên đến trên người cô.

Người Bắc Vũ hơi run lên, nhưng cô vẫn không mở mắt ra.

Sau khi hôn đến môi cô, anh mới chịu dừng lại. Bắc Vũ mở mắt ra nhìn anh. Thẩm Lạc giơ tay vén chỗ tóc rơi trên trán cô lên rồi nói thật nhỏ:

– Bắt đầu từ mười hai năm trước, anh mới được coi là đang sống. Nên những năm trước đó không có chút ý nghĩa gì với anh hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.