Bắc Vũ rất hiểu tính mau quên của mẹ mình, nên cô rất bình tĩnh nằm trên sofa xem Xuân Vãn tới nửa đêm rồi mới kéo Thẩm Lạc về phòng mình.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lạc đến tham quan phòng Bắc Vũ, nên dù mới cầu hôn thất bại xong thì tâm trạng anh vẫn không tệ lắm.
Bắc Vũ rất hài lòng về biểu hiện của anh tối nay. Trong lúc anh đang ngồi bên giường, tò mò nhìn đông, ngó tây thì cô lại nằm chổng vó ở trên giường, rồi dùng chân đạp anh:
– Cảm ơn anh đã nói giúp em!
Thẩm Lạc liếc cô một cái, rồi tức tối:
– Em định cảm ơn thế nào? Có thể kết hôn không?
Bắc Vũ lườm anh:
– Anh vừa mới nói với mẹ em là không phải ai cũng cần kết hôn, sinh con à? Sao trở mặt nhanh vậy?
Sau đó cô đột nhiên bò xuống giường, mở máy tính lên, gõ lách cách một hồi. Sau đó cô in nó ra giấy, rồi đưa cho Thẩm Lạc:
– Hay là chúng ta lại ký thỏa thuận tiếp đi!
Thẩm Lạc tò mò cầm lấy tờ a4 trong tay cô.
Trên cùng là bốn chữ “THỎA THUẬN TÌNH YÊU” to đùng, bên dưới là mấy điều khoản ngắn gọn.
Hai bên căn cứ nguyên tắc yêu nhau để trở thành người yêu suốt đời của nhau, và phải tuân thủ những điều dưới đây:
1. Không lấy kết hôn làm mục đích, chỉ lấy yêu nhau cả đời làm mục tiêu.
2. Bất luận có kết hôn hay không, hai bên vẫn sẽ là người yêu của nhau mãi mãi, sẽ không vì thời gian lâu dài mà tình cảm trở thành trách nhiệm và tình thân.
3. Bản thỏa thuận này có tính chất biệt lập (*), hiệu quả vĩnh cửu.
(*) Tính chất biệt lập có thể hiểu là hàng tư nhân, độc quyền; thứ này tớ bỏ tiền mua thì không ai được động vào nó nữa.
Con người cô có một vấn đề nho nhỏ, đó là cô thích sự sạch sẽ trong tình yêu, nhưng cô lại không thích kết hôn.
Sau khi chứng kiến rất nhiều cặp đôi yêu nhau bị củi gạo muối dầu và thời gian tra tấn khiến tình yêu biến thành thói quen, trách nhiệm, thì cô không còn hứng thú gì với chuyện kết hôn nữa.
Thứ cô không thích nghe nhất chính là người yêu biến thành người thân.
Thật là đáng sợ.
Nhưng cô đã hai mươi tám tuổi rồi, đủ để biết tình yêu mình muốn là như thế nào rồi.
Giữa cô và Thẩm Lạc cũng không có gì bất ngờ cả, nhưng nó lại chính là thứ cô muốn.
Rất nhiều người dùng hôn nhân để hứa hẹn tình yêu, chứ không dùng chính tình yêu để hứa hẹn tình yêu. Bởi vì so với hôn nhân, tình yêu rất là hư ảo. Hôn nhân thì có thể thành hiện thực, chứ tình yêu thì không.
Khi cô gặp được Thẩm Lạc, suy nghĩ của cô về hôn nhân cũng không hề thay đổi. Anh chỉ làm cô muốn thử yêu một ai đó thôi. Đơn giản chỉ là muốn yêu đương, chứ không liên quan gì đến anh cả.
Cô muốn yêu đương với anh suốt cuộc đời này, còn chuyện kết hôn sinh con gì đó chỉ là chút gia vị không có cũng chẳng sao.
Cô cảm thấy bản thỏa thuận này còn thiêng liêng hơn cả sổ đăng ký kết hôn của pháp luật nữa. Bởi vì đây là quy tắc của cô và anh, chứ không phải quy tắc của xã hội.
Cô hồi hộp nhìn Thẩm Lạc.
Anh cầm lấy tờ giấy đó, đọc lướt qua một lượt, rồi hừ một tiếng.
Bắc Vũ tỏ vẻ không để ý:
– Sợ rồi hả? Mấy người suốt ngày đòi kết hôn, toàn là bọn không tin tưởng vào tình yêu thôi.
Thẩm Lạc lườm cô một cái, rồi cầm lấy cây bút trong tay cô, ký xoẹt một cái.
– Ngay từ đâu anh đã muốn như vậy rồi, nếu không muốn thế này, thì việc gì anh phải làm người yêu của em. Chẳng lẽ em nghĩ anh muốn kết hôn với em là do nhìn em giống vợ hiền dâu thảo chắc?
Bắc Vũ nghe vậy thì rất vui vẻ, cô cười hì hì:
– Anh nghĩ vậy thật hả?
Thẩm Lạc nói:
– Trước khi gặp em, anh không hề có ý định yêu đương, kết hôn.
Cho nên bản thỏa thuận làm bạn giường kia cũng không phải là lừa cô.
Anh chưa từng trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình, nhưng chỉ cần nói thế này, là đã đủ để Bắc Vũ phổng mũi rồi.
Đúng như kiểu “Chưa gặp em, anh không muốn kết hôn. Khi gặp được em, anh không muốn kết hôn cùng ai khác“.
Thật ra cô cũng giống vậy thôi. Từ hồi niên thiếu đến giờ, người hợp mắt cô chỉ có mỗi Thẩm Lạc.
Cô cũng ký tên lên bản thỏa thuận, rồi vui vẻ nhìn nó. Thẩm Lạc liếc cô:
– Có vui đến mức đó không?
Bắc Vũ cười:
– Anh không hiểu đâu.
Thẩm Lạc đúng là không hiểu. Anh không hiểu vì sao cô lại thích thú một chuyện đương nhiên (đối với anh) như thế. Nhưng thấy cô vui vẻ thì anh cũng mặc kệ hành vi ngu ngốc đó của cô.
Anh nhìn cô một cái, rồi giả vờ cảm thán:
– Nếu chúng ta đã ký thỏa thuận rồi, thì anh sẽ không bắt em kết hôn nữa. Khi nào em muốn kết hôn nhớ báo cho anh một tiếng.
Bắc Vũ tức giận:
– Sao lại là báo cho anh một tiếng? Chẳng lẽ anh không biết cầu hôn là chuyện của nhà trai à?
Thẩm Lạc nói:
– Anh cầu hôn em có đồng ý đâu.
Bắc Vũ nói:
– Anh cầu hôn bao giờ?
Thẩm Lạc nói:
– Cả hôm qua lẫn hôm nay đều cầu hôn đó.
Nghe vậy là Bắc Vũ hiểu định nghĩa cầu hôn của anh rồi. Cứ nhắc tới chuyện kết hôn là thành cầu hôn. Đáng đời anh không lấy được vợ.
Cô không thèm so đo với anh nữa.
– Thế sao anh lại muốn kết hôn? Đừng nói với em là anh sợ em bỏ nhà theo giai nhé.
Thẩm Lạc im lặng một lát rồi ung dung nói:
– Vì anh muốn làm chuyện của người bình thường một lần.
Tuy anh không nói rõ ràng, nhưng Bắc Vũ cũng có thể đoán được đại khái. Bố mẹ anh mất sớm, nên ngay từ bé anh đã không biết thế nào là gia đình rồi.
Anh muốn có một gia đình, có một gia đình giống như bao người bình thường khác. Mà trong khái niệm của anh, kết hôn sinh con đồng nghĩa với gia đình.
Cô đang định nói, thì Thẩm Lạc đã ngẩng đầu lên nhìn cô:
– Em yên tâm đi, anh sẽ chờ em về kết hôn, sinh con với anh. Nhưng mà em đừng để anh đợi lâu quá nhé. Dù sao mấy cơ quan trong cơ thể cũng giảm sút theo thời gian mà. Sinh con lúc lớn tuổi, thì chất lượng sẽ không tốt.
Bắc Vũ cười:
– Mục tiêu của em là không làm sản phụ lớn tuổi, cho nên em vẫn còn nhiều thời gian để chạy nhảy lắm. Anh có giục cũng vô dụng thôi, ai bảo anh không đi tìm người khác để sinh con chứ?
Thẩm Lạc yên lặng giơ tờ thỏa thuận trong tay cô lên, chỉ cho cô xem dòng chữ “tính chất biệt lập“.
Bắc Vũ bật cười:
– Em biết rồi.
Có lẽ suy nghĩ của hai người đều rất khác thường, nên cũng dễ chấp nhận những suy nghĩ lạ thường của đối phương. Sau khi giải quyết xong chuyện kết hôn, hai người liền nằm trong chăn trò chuyện vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, Bắc Vũ rút một quyển truyện tranh ở dưới gầm giường ra.
– Cho anh xem cái này này.
– Cái gì thế?
Bắc Vũ mở ra:
– Đẹp không?
Thẩm Lạc im lặng nhìn quyển truyện tranh 18+ trong tay cô.
Bắc Vũ nói:
– Hồi trước, ngày nào em cũng sống trong cảm giác lo sợ, sợ bị mẹ em phát hiện kho báu này của em.
Nhưng Thẩm Lạc lại không có hứng thú với truyện tranh 18+.
– Em thật nhàm chán.
Bắc Vũ cười ha ha:
– Em còn có chuyện nhàm chán hơn cơ. Mỗi lần em xem nó, em đều nghĩ tới anh ha ha ha ha...
Thẩm Lạc liếc cô một cái, rồi xoay người đè cô xuống:
– Bây giờ không cần nghĩ nữa.
– Anh làm gì thế? Mẹ em đang ở phòng bên đó!
– Bây giờ cô chỉ mong anh làm lớn bụng em thôi.
... Cũng phải.
Sáng hôm sau, Bắc Vũ vừa tỉnh dậy thì đã không thấy Thẩm Lạc ở bên cạnh nữa rồi. Khi cô ra đến phòng khách liền trông thấy Thẩm Lạc đang nói chuyện với bố mẹ cô.
Bắc Vũ còn tưởng sáng nay sẽ phải nghe mẹ cô mắng cơ, ai ngờ mẹ Bắc lại rất dịu dàng:
– Vừa nãy Thẩm Lạc đã nói chuyện với bố mẹ rồi. Nếu một người có thể kiên trì ước mơ của mình từ nhỏ đến tận bây giờ, thì dù ước mơ này là chế tạo máy bay hay là đào than đá, cũng nên đi thực hiện nó.
Thà mẹ Bắc mắng cô còn hơn là đánh bài tình cảm thế này. Bắc Vũ không biết Thẩm Lạc đã tẩy não mẹ cô kiểu gì, nhưng nghe bà nói vậy, cô cũng chỉ có thể im lặng nghe bà nói tiếp thôi.
May mà mẹ cô cũng rất hiểu con gái mình, thấy bộ dạng đờ đẫn của cô thì lườm cô một cái, rồi nói chuyện như bình thường:
– Dù sao con cũng quyết định rồi. Mẹ có phản đối cũng không có tác dụng. Chỉ cần con vui thì con thích làm gì cũng được. Nhưng mẹ có hai yêu cầu.
Bà giơ một ngón tay lên:
– Thứ nhất, ít nhất là hai tháng phải về nhà một lần.
Bắc Vũ gật đầu lia lịa:
– Chắc chắn rồi, làm sao mà ở trên đường mãi được ạ.
Mẹ Bắc lại nói tiếp:
– Thứ hai, mấy năm con không ở nhà, thì toàn bộ số tiền con kiếm được từ công ty đều phải gửi vào tài khoản của mẹ. Mẹ phải canh chừng con, nếu không hết vòng quanh thế giới, con lại nhảy ra cái gì khác thì sao.
Bắc Vũ gật đầu:
– Vâng, vâng, vâng. Mẹ quản lý tiền cho con, khi nào kiếm đủ thì mua nhà giúp con luôn.
Mẹ Bắc nói:
– Nếu không phải con rể mẹ nói là sẽ đến thăm bố mẹ giúp con, thì mẹ đã bị con làm tức chết rồi.
Bắc Vũ gật đầu:
– Dạ, dạ, dạ, Thẩm Lạc của mẹ là tốt nhất.
Sau đó cô nhào lên ôm Thẩm Lạc, rồi cắn anh hai cái, khiến mặt anh đỏ bừng lên.
Mẹ Bắc mắng cô:
– Con nhóc hư đốn này, không biết xấu hổ à?
Thẩm Lạc cũng phối hợp với mẹ vợ tương lai:
– Em còn chưa đánh răng đâu.
Bắc Vũ cười ha ha, nhưng nhất quyết không chịu buông tay.
Hai ông bà không chịu nổi cô nên đứng dậy đi làm việc.
Bắc Vũ dùng hai tay ôm lấy mặt Thẩm Lạc, rồi nghiêm túc nói:
– Cảm ơn anh.
Cô không biết anh đã nói gì với bố mẹ cô, nhưng hẳn là đã dùng tình cảm để thuyết phục họ.
Lẽ ra nó phải là việc của cô, nhưng anh lại đi làm nó.
Trừ Giang Nhị Cẩu ra, tất cả mọi người đều cảm thấy ước mơ này thật là ngu ngốc. Trong cái xã hội thay đổi nhanh chóng này, chuyện thăng chức, tăng lương, mua nhà, mua xe, kết hôn, sinh con mới là chuyện lớn của đời người. Trừ những người ngậm thìa vàng từ nhỏ ra, thì làm gì có ai chịu chi mấy trăm vạn để đi vòng quanh thế giới chứ? Tất cả mọi người đều thích những thứ thực tế hơn.
Chỉ có Thẩm Lạc, ngay từ khi cô nhắc tới nó, anh đã không thấy nó lạ thường và cũng ủng hộ cô hết mình.
Lúc trước cô còn cảm thấy hai người họ không phải người cùng đường, chỉ vì sự bù trừ mà hấp dẫn lẫn nhau.
Nhưng bây giờ cô mới nhận ra, hai người quá là giống nhau.
Giống ở sự ngây thơ, hồn nhiên, cố chấp, tùy ý.
Không ai không thích chính mình cả, vậy nên họ đã thích nhau.