Đợi Mưa Tạnh

Chương 26: Chương 26: Hàng xóm




Buổi chiều ngày hôm sau, khi Bắc Vũ về nhà ăn cơm thì phát hiện ra trong nhà có thêm một người nữa. Một anh chàng trẻ trung xa lạ.

Thật ra cũng không phải là xa lạ. Nếu cô nhớ không nhầm, thì lần trước cô có gặp anh ta ở nhà máy một lần rồi. Anh ta là kỹ sư làm việc cùng bố cô. Hình như là năm trước mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi đến nhà máy này làm việc thì phải.

Bắc Vũ thay giày, rồi nghi ngờ nhìn về phía nhà ăn.

Mẹ Bắc cười với con gái:

– Đi rửa tay rồi vào ăn cơm. Đừng để khách đợi.

– Không sao đâu cô. Em còn chưa đói.

Giọng nói ấm áp, nghe đã thấy lễ phép rồi.

Nghe thấy giọng điệu vui vẻ của mẹ mình, trong lòng Bắc Vũ đã lờ mờ đoán được việc gì đang xảy ra.

Tám, chín phần là giới thiệu đối tượng cho cô.

Tuy mẹ Bắc rất sốt ruột về chuyện hôn nhân của con gái, nhưng đây lại là lần đầu tiên bà tự mình ra tay.

Dù sao trong mắt bà, con gái bà vừa xinh đẹp lại còn có tiền. Nghe nói cũng có mấy người theo đuổi, nên không đến mức phải để bố mẹ dẫn đi xem mắt. Nhưng mà hai năm nay, bà cứ chờ rồi lại chờ, mà Bắc Vũ vẫn không có chút động tĩnh nào. Người có giới tính nam duy nhất cô dẫn về nhà, là cậu nhóc năm tuổi tối hôm qua.

Vì thế bà đã bị Phi Thuyền Nhỏ kích thích.

Bắc Vũ bĩu môi. Cô rửa tay xong thì ngồi vào bàn ăn.

Bố Bắc vui vẻ, hớn hở giới thiệu hai người với nhau:

– Mưa Nhỏ, đây là tiểu Trương, học trò của bố. Năm ngoái mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, rồi vào làm việc tại nhà máy.

Anh chàng trẻ tuổi kia gật đầu với Bắc Vũ rồi cười:

– Chào Bắc Vũ. Anh là Trương Thụy. Thầy vẫn hay nhắc đến em, mà hôm nay mới được gặp mặt.

Anh ta đeo kính mắt, bộ dáng điềm tĩnh, nho nhã. Tuy không đẹp trai lắm, nhưng nhìn rất đứng đắn, làm người khác không thể ghét được.

Bắc Vũ cũng cười:

– Chào anh. Làm học trò của bố em, thì khổ cho anh rồi.

Trương thụy nói:

– Thầy rất tốt với anh. Thầy còn dạy anh nhiều thứ nữa.

Lịch sự, lễ phép. Quả thật rất khó để ghét anh ta.

Bố Bắc đắc ý:

– Đúng vậy. Nào, nào nào, mọi người ăn cơm đi. Em nếm thử đồ ăn nhà thầy đi.

Vì Trương Thụy đã quen biết bố Bắc, mẹ Bắc từ trước rồi, nên không khí cũng rất vui vẻ. Cả bữa ăn đều rất hài hòa. Chỉ có mỗi Bắc Vũ là ít nói hơn mọi ngày thôi.

Sau khi ăn xong, Trương Thụy lại ân cần nhận việc thu dọn.

Ở trong nhà ăn, mẹ Bắc lấy khuỷu tay chọc Bắc Vũ, nói nhỏ:

– Thằng bé được đấy nhỉ. Tuổi lớn hơn con. Tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Nhìn cũng rất đứng đắn. Mà vừa hay nó cũng không có bạn gái, lại nhờ bố con giới thiệu đối tượng cho. Nên bố mẹ cận thủy lâu thai (*) luôn.

(*) Cận thủy lâu thai: Nghĩa tương đương với Gần quan được ban lộc.

Bắc Vũ nghiêm mặt nhìn mẹ mình:

– Sao mẹ không nói trước với con một câu?

Mẹ Bắc nói:

– Nói trước với con thì tối nay con sẽ về chắc.

Sau đó lại nói:

– Mẹ đã thương lượng với bố con rồi. Từ bây giờ trở đi, việc chung thân đại sự của con là việc quan trọng nhất trong nhà mình. Bố mẹ sẽ không để con sống vật vờ như vậy nữa đâu.

– Mẹ à, con gái mẹ ngày nào cũng mệt chết mệt sống với công việc. Con sống vật vờ lúc nào chứ?

– Con bận như vậy, thì bố con với mẹ càng phải quan tâm con hơn. Thằng bé này không tệ đâu. Rất hiền lành. Con cứ nói chuyện với nó trước đi.

Bắc Vũ thở dài.

Mẹ Bắc cố ý nói to:

– Tiểu Trương à, cô với thầy em đi ra ngoài một lát. Em sửa giúp cô cái đài cũ kia nhé.

Lúc Trương Thụy đi ra thì hai ông bà đã đi mất rồi. Bắc Vũ giơ tay với anh ta, rồi lại chỉ sang cái đài ở trên bàn.

Trương Thụy cười rồi ngồi xuống sofa.

Bắc Vũ rót nước chó anh ta, rồi ngồi ở một bên xem anh ta sửa đài.

Trương Thụy lại rất thẳng thắn:

– Lúc trước anh có nhờ thầy giới thiệu cho. Không ngờ thầy lại giới thiệu luôn con gái mình cho anh. Làm anh giật cả mình.

Bắc Vũ cười:

– Trông em đáng sợ lắm hả?

Trương Thụy nhìn cô một cái, rồi lắc đầu:

– Anh nghe nói em đã tự mở công ty của mình rồi. Lúc trước cũng gặp em một lần. Nên mới nghĩ là một cô gái giống như em, thì sao có thể cần bố mẹ giới thiệu cho chứ.

Bắc Vũ cười:

– Không ngờ con trai ngành kỹ thuật cũng biết khen người như vậy. Nhưng mà việc em không có người yêu là sự thật.

Trương Thụy nói:

– Anh nói thật nhé. Chắc chắn là em không muốn tìm thôi.

– Thật ra... cũng không phải.

Bắc Vũ nghĩ một lát, lại hỏi:

– Vậy sao anh lại muốn tìm người yêu?

Trương Thụy cảm thấy vấn đề này có vẻ buồn cười:

– Còn có thể vì sao được? Đương nhiên là lấy vợ sinh con rồi.

Anh ta cười:

– Phần lớn đàn ông đều có một lý tưởng là, thăng chức, tăng lương, mua nhà, mua xe, cưới vợ, sinh con.

Bắc Vũ gật đầu, đúng vậy, có ai không như vậy đâu?

Trương Thụy tò mò nhìn cô:

– Vậy còn em?

– Em hả?

Bắc Vũ cười:

– Em muốn kiếm đủ tiền để đi du lịch vòng quanh thế giới trong vòng ba năm. Đến Nam Cực xem chim cánh cụt. Đến xích đạo ngắm sao trời. Đến Châu Phi xem động vật di cư. Đến Nam Mĩ tìm kiếm nền văn minh Maya...

Cô dừng lại, nhướn mày nhìn Trương Thụy:

– Có phải anh thấy em rất ngây thơ không?

Đến độ tuổi này, lẽ ra cô nên suy nghĩ đến việc kết hôn, sinh con, mua thêm một hai căn nhà chống lạm phát.

Trương Thụy gật đầu, rồi lại lắc đầu:

– Đúng là đến độ tuổi này của chúng ta, thì rất ít người còn lãng mạn như vậy.

Bắc Vũ chớp chớp mắt:

– Anh không thấy suy nghĩ của em rất buồn cười sao?

Cô rất hiếm khi nói với người khác về ước mơ và kế hoạch của mình. Trước đây khi nghe cô nói vậy, mọi người sẽ cảm thấy cô quá lãng mạn, ngây thơ. Còn bây giờ, người ta sẽ nghĩ đầu cô có vấn đề.

Sau khi nghe kế hoạch của cô, một người bạn của cô đã nói là, bỏ hai ba triệu ra để đi hành hạ chính mình, thì mang ra mua nhà còn hơn.

Nhà ở là một lựa chọn an toàn. Đi du lịch quanh thế giới là hành hạ chính mình.

Vậy chắc cô là người thích hành hạ mình rồi.

Trương Thụy cười:

– Cái này có gì mà buồn cười. Nói thật là anh còn thấy hâm mộ em đấy. So sánh ra, thì anh lại cảm thấy mấy cái kế hoạch kiếm tiền mua nhà, lấy vợ, sinh con này của anh, có vẻ rất bình thường.

Bắc Vũ cười khẽ:

– Anh đừng nói vậy. Ai cũng là người bình thường cả thôi. Anh không cười em là em thấy vui rồi.

Chiếc đài đã được sửa xong. Trương Thụy nhìn cô, rồi cười:

– Yên tâm đi. Anh sẽ nói với thầy là chúng ta không hợp nhau.

Bắc Vũ nghĩ, nếu không phải cô không thích thú gì với việc kết hôn, sinh con, thì Trương Thụy cũng là một đối tượng rất tốt. Kỹ sư nhà máy, tính tình hiền lành, dáng vẻ đứng đắn. Chắc sau này sẽ là một người chồng tốt, một ông bố tốt,

Khi ba chữ “ông bố tốt” xuất hiện trong đầu Bắc Vũ, cô lại nhớ tới Thẩm Lạc.

Anh có phải người chồng tốt hay không thì cô không biết, nhưng anh chắc chắn là một ông bố tốt.

Nhưng mà, cái này thì liên quan gì đến cô?

Cô còn không muốn yêu đương. Nói gì tới chuyện kết hôn, sinh con xa xăm này chứ.

Chắc là khi bố mẹ cô đi về đã gặp được Trương Thụy, và nói chuyện với anh ta rồi. Nên trông thấy cô thì mẹ Bắc nói:

– Không sao cả. Bây giờ mới là bắt đầu thôi. Mấy hôm trước, dì hai con nói là ở bên đó có một thằng bé trông thấy ảnh chụp của con, đang muốn gặp con đấy. Còn trẻ mà đã là tổng giám đốc của một công ty đầu tư rồi. Hôm nào chúng ta đi gặp thử xem.

Bắc Vũ bị câu “Bây giờ mới là bắt đầu thôi” của mẹ Bắc dọa, nên vội vàng nói:

– Mẹ. Bọn con sắp phải chuẩn bị mẫu mới rồi. Con rất bận, con phải lại ở đó một thời gian. Việc này để sau nhé.

Mẹ Bắc còn định nói nữa, nhưng cô đã vội vàng chạy về phòng dọn đồ rồi.

Cô không ngờ năm mình hai mươi bảy tuổi, sẽ lưu lạc đến mức phải bỏ nhà ra đi vì bố mẹ giục cưới.

Nghĩ tới cảnh mọi bữa ăn tối sau này, đều có một gương mặt xa lạ xuất hiện, là cả người cô đều run lên.

Bình thường công việc quá bận, thì cô cũng sẽ ở lại công ty. Nhưng cũng chỉ ở hai ba ngày thôi. Nên đồ đạc ở bên đó cũng không nhiều lắm. Mà hiện nay cô cảm thấy mình phải ở lại đó dài dài, nên bỏ hết đồ cần dùng vào túi.

Lúc mở tủ quần áo ra, cô lại trông thấy chiếc áo khoác nam được gấp gọn gàng để ở tầng dưới cùng của tủ.

Đã hơn mười năm rồi, nhưng vì không có ai mặc, lại được cô cất giữ cẩn thận, nên chiếc áo vẫn còn rất mới.

Mỗi khi cảm thấy thế giới này thật đáng sợ, cô sẽ lấy chiếc áo ra xem. Để nhớ lại khi cô ở trong hoàn cảnh xấu, đã có một người xa lạ tình nguyện cho cô một phần ấm áp quý giá.

Sau đó cô sẽ cảm thấy có lẽ thế giới này cũng không xấu xa như vậy.

Cô mang hành lý đến công ty.

Vì nguyên nhân tương tự, nên Giang Việt đã xây dựng một chỗ ở tạm thời trong công ty lâu rồi. Hiện giờ thấy cô bỏ nhà ra đi vì bị giục cưới thì cười rất vui sướng. Sau khi bị cô đánh cho thì mới lấy bia và đồ ăn ra. Sau đó hai người ngồi trên mái nhà uống rượu hát hò.

– Ơ? Nhà đối diện có người ở từ bao giờ thế?

Bắc Vũ thấy căn nhà đối diện có đèn sáng thì thấy bất ngờ nên hỏi Giang Việt.

Sau khi chủ nhân căn nhà kia đi ra nước ngoài sinh sống, thì nó vẫn bị bỏ không.

Giang Việt không để ý lắm:

– Hình như hai ngày trước có người chuyển đến. Nhưng mà anh không nhìn thấy người. Mà hôm nay cũng mới thấy đèn sáng.

– Thế à?

Bắc Vũ cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, nên cũng không để trong lòng.

Uống rượu rất dễ ngủ, nên Bắc Vũ đi ngủ từ rất sớm, mà buổi sáng dậy cũng rất sớm.

Nhưng mà hậu quả của việc uống rượu là cô bị đau đầu. Cô vừa ngáp vừa đi lên trên mái nhà tập thể dục cho tỉnh táo.

Trong lúc cô đang nhắm mắt vươn vai, thì trông thấy ở căn nhà đối diện cũng có người đang tập thể dục.

Cô vừa mở mắt ra nhìn kỹ, thì suýt nữa ngã xấp xuống.

Cô lập tức tỉnh táo lại.

Cô nghĩ là mình nhìn nhầm, nên vội vàng giơ tay xoa mắt rồi lại nhìn kỹ lại. Một lớn một nhỏ ở đối diện đang tập thể dục theo đài kia, không phải Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ thì là ai nữa.

Hai người trông thấy cô cũng không dừng lại. Động tác vẫn rất hài hòa.

Thẩm Lạc vẫn là vẻ mặt lạnh lùng vạn năm không đổi đó. Nhưng mà Phi Thuyền Nhỏ thấy cô, thì vừa tập vừa nói:

– Chị! Sao chị lại ở đây?

Hả? Đây là tình huống gì thế?

Bắc Vũ ghé vào lan can nhìn hai người đối diện:

– Anh ở đây hả?

Thẩm Lạc không trả lời. Phi Thuyền Nhỏ lại đáp thay anh:

– Em và bố mới chuyển đến nhà mới.

Đầu óc Bắc Vũ hơi chậm chạp. Không biết là do tối qua uống rượu, hay là do đột nhiên nhận ra Thẩm Lạc là hàng xóm mới nữa.

Cô cười cười, rồi vẫy tay với họ:

– Hai người tập tiếp đi!

Vừa mới quay người lại liền đụng phải Giang Việt đang chạy lên.

– Mẹ! Bắc Miệng Rộng, em gặp ma hả?

Bắc Vũ xoa mũi:

– Có anh gặp ma ý.

– Ơ? Bên kia có người đang tập thể dục kìa.

Giang Việt là người rất nhiệt tình, nên thấy hàng xóm mới xuất hiện thì chạy tới để chào hỏi. Sau đó liền phát hiện ra người kia có vẻ quen quen.

Dù sao cũng hơn mười năm rồi, tuy Thẩm Lạc cũng không thay đổi nhiều, nhưng Giang Việt cũng không nhận ra ngay được. Vậy nên anh vừa gãi đầu vừa nói:

–... Xin chào. Hai người mới tới hả?

Thẩm Lạc làm xong động tác cuối cùng thì đi lên mấy bước rồi nói:

– Giang Việt.

Giang Việt mở to mắt, rốt cuộc phản ứng lại:

– Thẩm Lạc, Lạc Thần! Mẹ ơi, Thật hay giả đấy?

Phi Thuyền Nhỏ cũng tiến lên, vừa cười vừa vẫy tay:

– Cháu chào chú. Cháu là con bố cháu.

Giang Việt quay lại nhìn Bắc Vũ đang cười anh, rồi lại quay ra nhìn hai bố con ở đối diện, cười gượng:

– Chào!

Ánh mắt Thẩm Lạc lướt qua Giang Việt, nhìn về phía Bắc Vũ, rồi dắt Phi Thuyền Nhỏ xuống nhà.

Phi Thuyền Nhỏ vừa đi vừa nói với Bắc Vũ:

– Chị ơi, lát nữa em sang tìm chị nhé.

Đến khi hai bố con họ đi rồi, Giang Việt mới xoa mũi, đi tới chỗ Bắc Vũ:

– Tên này vẫn tích chữ như vàng, giống hệt trước kia! Nhưng mà thằng nhóc kia lại rất đáng yêu! Cậu ta là bố độc thân thật hả?

Bắc Vũ nhún vai.

Giang Việt nhìn cô một lát rồi cười:

– Đối tượng thầm mến ở nhà đối diện. Xin hỏi trong lòng bạn là bình lặng như nước, hay là sóng to gió lớn?

Bắc Vũ lườm anh rồi đi xuống nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.