Đợi Mưa Tạnh

Chương 37: Chương 37: Ngủ cùng chỗ




Sau khi ăn sáng và thay đồ xong, Bắc Vũ mới quay về nhà. Cô vừa bước chân vào phòng làm việc, đã thấy ngay một đám người reo hò ầm ĩ chào đón cô, do Giang Việt dẫn đầu rồi.

– Nhiệt liệt chúc mừng tổng giám đốc Bắc Vũ kết thúc cuộc sống độc thân!

– Chúc mừng, chúc mừng, nhiệt liệt chúc mừng!

Cả công ty đều náo loạn lên.

Chắc chắn là lúc Thẩm Lạc sang lấy quần áo cho cô bị ai đó nhìn thấy rồi. Lại còn cả tên Giang Việt lắm mồm nữa chứ. Chắc bây giờ ai nấy đều biết cả rồi.

Biết thì cũng chẳng sao, nhưng mà mới sáng ra, cô đã đi từ bên kia về, thì ai mà không biết là tối qua cô đã làm gì chứ?

Xấu hổ chết mất!

Vì vậy cô giả vờ nghiêm mặt lại rồi nói:

– Làm việc, làm việc đi!

Sau đó cô ngẩng cao đầu đi về phòng làm việc của mình. Nhưng mà chỉ cần nhìn vẻ mặt đắc ý và bước chân nhẹ như bay của cô thì ai cũng biết đây là một cô gái ngu ngốc đang yêu đương.

Hôm nay, tâm trạng Bắc Vũ rất tốt. Buổi trưa cô không còn xoắn xuýt như hôm trước nữa, mà rất tự nhiên sang nhà đối diện ăn cơm.

Cô là một người theo đuổi sự hưởng thụ mà.

Mà tình huống bây giờ còn hơn cả hưởng thụ nữa.

Trước khi kết thúc một ngày làm việc, cô nhận được một cuộc gọi từ Thiệu Vân Khê. Anh ta nói rằng trưa hôm nay anh ta có hẹn với khách hàng ở gần chỗ cô, nên gọi tới để mời cô đi ăn tối.

Bắc Vũ lại nhớ tới chuyện giả vờ hẹn hò với anh ta, nên đồng ý đến gặp để nói chuyện rõ ràng.

Nơi Thiệu Vân Khê hẹn cô là một nhà hàng đồ Tây cao cấp. Hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục phẳng phiu, đúng chất người thành đạt.

Thấy Bắc Vũ đến, thì anh ta đứng dậy kéo ghế cho cô, rồi thuận miệng hỏi:

– Hôm nay cậu có chuyện gì vui à?

Bắc Vũ nghĩ thầm, má ơi, rõ ràng vậy hả?

Nhưng mà một cô gái hai mươi bảy tuổi mới được trải nghiệm tình dục, còn là kiểu chất lượng cao nữa, thì đúng là chuyện vui thật.

Đương nhiên mấy chuyện này không thể kể cho người khác nghe được.

Cô cố gắng làm cho mình trông bình thường như trước:

– Vẫn như mọi ngày thôi!

– Thật sao?

Thiệu Vân Khê ngồi xuống, rồi đưa menu cho cô gọi món:

– Mấy ngày nay tớ bận quá, nên không tìm được thời gian để hẹn cậu. Người bạn trai như tớ đúng là không tốt rồi!

– Hả?

Bắc Vũ nhận lấy menu rồi giơ ngón trỏ lên lắc:

– Đừng dùng từ như vậy!

Cô gọi hai món rồi mới nói tiếp:

– Tớ không tham gia kế hoạch đó nữa. Cậu tìm người khác đi!

Thiệu Vân Khê hơi sửng sốt:

– Tại sao?

Đương nhiên Bắc Vũ không thể nói là vì mình có bạn tình rồi. Vì vậy cô chỉ mỉm cười:

– Tớ có đối tượng hẹn hò rồi.

Vừa nói cô vừa chột dạ.

Thiệu Vân Khê hơi bất ngờ, nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh:

– Vậy thì chúc mừng cậu nhé. Là Thẩm Lạc hả?

Bắc Vũ giật nảy mình:

– Sao cậu biết?

Thiệu Vân Khê miễn cưỡng mỉm cười:

– Tớ đoán đó!

Có lẽ do ra xã hội gặp được quá nhiều cảnh tượng giả dối, nên khi gặp lại một Bắc Vũ thẳng thắn, hơi ngạo mạn thì anh ta mong muốn được trải nghiệm lại cái cảm giác của thời niên thiếu.

Lại thêm nam chưa cưới, nữ chưa gả, nên anh ta mới quyết định theo đuổi Bắc Vũ.

Ai ngờ lần thứ hai gặp mặt, anh ta đã trông thấy Thẩm Lạc đi cùng cô.

Tuy anh ta chỉ học ở trường cấp ba số hai có nửa năm thôi, nhưng tên tuổi của Thẩm Lạc lại rất vang dội, nên cũng có nghe thấy. Mà sau đó anh ta còn trông thấy cả lý lịch của Thẩm Lạc nữa.

Với một bản lý lịch như vậy thì người bình thường không thể theo kịp được. Mà anh ta có giỏi thì cũng chỉ được coi là người thường thôi, vì anh ta không phải là thiên tài.

Lúc trước Thiệu Vân Khê cho rằng Thẩm Lạc đã có con rồi, thì sẽ không có tính uy hiếp nữa. Nhưng sau lần leo núi giả kia, thì anh ta đã biết Thẩm Lạc cũng có ý đồ với Bắc Vũ.

Ai dè mới qua mấy ngày, suy nghĩ của anh ta đã thành sự thật.

Anh ta đang nghi ngờ sự xuất hiện của mình chính là chất xúc tác của hai người họ.

Nghĩ vậy Thiệu Vân Khê lại thấy dở khóc dở cười.

Anh ta nghĩ một lát rồi hỏi:

– Cậu không để ý việc anh ấy có con rồi à?

Bắc Vũ thờ ơ:

– Phi Thuyền Nhỏ đáng yêu mà! Với cả có phải kết hôn ngay đâu, nghĩ nhiều làm gì?

Thiệu Vân Khê nói:

– Vậy à?

Bắc Vũ nói:

– Chả vậy thì sao? Cứ hưởng thụ cuộc sống hiện tại không phải tốt hơn sao?

Đúng vậy! Cô đang hưởng thụ niềm vui cuộc sống đấy.

Mà còn rất là vui nữa chứ!

Thiệu Vân Khê nhìn khóe môi cong cong của cô thì nhíu mày:

– Cũng phải. Nhưng mà sau này chúng ta vẫn là bạn chứ? Từ hồi lớp mười đến bây giờ tớ mới quay về đây, nên không có bạn bè gì cả. Tớ còn muốn đi theo cậu nữa!

Bắc Vũ gật đầu:

– Đương nhiên rồi.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Thiệu Vân Khê lại đưa Bắc Vũ về nhà.

Xe dừng ở trước ngõ, còn hai người thì đi bộ vào.

Lúc này mới hơn tám giờ thôi.

Khi đi đến cửa nhà, Bắc Vũ định mời Thiệu Vân Khê vào nhà uống chén trà theo tinh thần yêu quý bạn bè. Ai ngờ từ phía nhà đối diện, có một người xông ra chạy về phía cô. Sau khi chạy đến bên cạnh cô, thì giơ tay ra cầm lấy tay cô.

– Phi Thuyền Nhỏ làm gì đấy?

Bắc Vũ không hiểu gì hết nên cúi xuống hỏi cậu nhóc bên cạnh.

Phi Thuyền Nhỏ cầm tay Bắc Vũ, rồi nhìn Thiệu Vân Khê:

– Anh à, em biết anh không phải bạn trai chị ấy rồi.

Thiệu Vân Khê cười:

– Anh là bạn của chị ấy!

Phi Thuyền Nhỏ nghiêm túc nói:

– Vậy anh không được theo đuổi chị ấy đâu đấy!

Thiệu Vân Khê hỏi:

– Tại sao?

Phi Thuyền Nhỏ nói:

– Vì chị ấy là bạn gái của bố em. Sau này là vợ của bố em. Anh không được làm người thứ ba đâu đấy.

Cậu bé dừng lại một lát rồi lại lẩm bẩm:

– Lúc đầu là chị ấy chờ em lớn. Nhưng bố em sắp ba mươi tuổi rồi, mà mãi mới tìm được được người thích hợp, nên em mới tặng chị ấy cho bố em. Anh không được cướp của bố em đâu đấy!

Bắc Vũ bật cười.

Thiệu Vân Khê xoa đầu cậu nhóc:

– Em đúng là đứa con ngoan của bố em.

Phi Thuyền Nhỏ lại ngẩng đầu nhìn Bắc Vũ, giọng điệu nghiêm túc, chính nghĩa:

– Chị phải trung thành với bố em đấy. Đừng có chân trong chân ngoài nhé!

Bắc Vũ bật cười rồi lắc đầu:

– Em học mấy cái này ở đâu thế hả? Mau về đi ngủ đi!

Phi Thuyền Nhỏ gật đầu rồi chạy về nhà.

Sau khi bị Phi Thuyền Nhỏ quấy rầy, Bắc Vũ cũng quên mất ý định mời Thiệu Vân Khê vào uống trà luôn. Cô chào anh ta một câu rồi đi vào nhà.

Thiệu Vân Khê thở dài. Khi anh ta quay người lại thì lại trông thấy Thẩm Lạc đang đứng ở cửa nhà đối diện.

Anh ta mỉm cười chào hỏi:

– Chúc mừng anh nhé!

Thẩm Lạc thản nhiên nói:

– Cảm ơn.

Thiệu Vân Khê nói:

– Sau khi gặp anh, em có đi hỏi thăm một chút về anh. Anh là một trong những người sáng lập nên công ty Hoàn Vũ về ngành hàng không, vũ trụ. Nghe nói hiện tại lĩnh vực hàng không vũ trụ đang được phổ biến rộng rãi, chắc bọn anh nhận được nhiều sự chú ý lắm nhỉ?

Thẩm Lạc nói:

– Cậu nhầm người rồi.

Thiệu Vân Khê nhún vai:

– Có thể là em nhầm.

Sau đó lại cười rất ý tứ:

– Tốc độ của anh cũng nhanh thật đấy. Mấy hôm trước vẫn còn là hàng xóm, mà hôm nay đã thành người yêu rồi. Em cảm thấy mình vẫn không sánh kịp.

Thẩm Lạc nói:

– Nếu đã biết không bằng, thì sau này mời cậu cách xa cô gái của tôi ra.

Thiệu Vân Khê cười nói:

– Tục ngữ nói, chỉ cần cuốc tốt, thì góc tường nào cũng đổ. Cách xa ra thì sao mà vung cuốc được? Mặc dù em đến muộn, nhưng mình vẫn còn có câu là đi sau vượt trước đó!

Anh ta cũng không biết mình bị làm sao, mà lại nói mấy câu làm cho người ta không vui như vậy nữa. Có lẽ là do người nghe là một thiên tài mà anh ta không thể so sánh được.

Thẩm Lạc nói:

– Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ tự giác tránh xa Bắc Vũ ra.

Thiệu Vân Khê hỏi:

– Tại sao?

Thẩm Lạc nói:

– Bởi vì cậu không biết hành vi của cậu năm đó đã làm em ấy tổn thương thế nào. Em ấy không quan tâm, không có nghĩa là người khác cũng không quan tâm... Ví dụ như tôi!

Nụ cười của Thiệu Vân Khê cứng đờ lại:

– Tất nhiên là em có biết rồi. Em đang cố gắng đền bù đây.

– Tôi thấy là cậu cách xa cô ấy ra thì mới là sự đền bù lớn nhất đấy.

Thiệu Vân Khê cười:

– Xem ra quan điểm của chúng ta khác nhau rồi. Nhưng mà vẫn phải cảm ơn lời nhắc nhở của anh.

Anh ta quay người đi luôn mà không hề tạm biệt.

Thẩm Lạc đứng đó nhìn theo bóng lưng của anh ta một lát, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn sang nhà đối diện.

Phòng Bắc Vũ đang sáng đèn, có bóng người ở bên cửa sổ.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô.

– Hôm nay có sang không?

– Không sang đâu! Hôm nay em mệt lắm, chỉ muốn đi ngủ sớm thôi.

Bắc Vũ lẩm bẩm, trong giọng nói có chút hờn dỗi.

Cô là người có việc làm, không có nhàn rỗi như anh. Sau hai đêm vận động quá độ, lại thêm ban ngày phải làm việc, nên cô thấy rất mệt mỏi.

Với lại, làm gì có ai hàng đêm sênh ca chứ?

Cô vừa nghe điện thoại vừa tìm áo ngủ. Nhưng cô lục lọi một lúc cũng không tìm thấy bộ nào cả. Rõ ràng cô chỉ để mỗi bộ hôm qua mặc ở nhà Thẩm Lạc thôi mà.

Sau đó cô lại nghe thấy giọng Thẩm Lạc vang lên qua điện thoại:

– Sáng nay lúc sang lấy quần áo cho em, anh có mang cả áo ngủ sang để tiện thay đổi.

– Anh lấy mấy bộ?

– Hình như là ba!

Bắc Vũ nghẹn lời:

– Thế nó ở bên anh hết rồi. Thôi để em sang lấy vậy!

Cô cúp máy rồi chạy ra ngoài.

Khi trông thấy anh đang đứng ở ngoài cửa thì lại than thở:

– Sao anh lại lấy hết sang đây?

– Anh nhặt bừa thôi, không ngờ lại lấy hết.

Bắc Vũ lầm bầm:

– Mệt chết đi được. Tự dưng em lại phải đi một lượt nữa. Em cũng có thể nằm thư giãn trong bồn tắm mát xa luôn.

Thẩm Lạc nói:

– Không thì em ở lại đi, đỡ phải về nữa.

Bắc Vũ nghĩ một lát rồi quay sang nhìn anh:

– Nhưng hôm nay không làm đâu, em mệt lắm.

Thẩm Lạc gật đầu:

– Ừ, hôm nay đi ngủ sớm.

Không làm còn ngủ cùng nhau hả? Có phải đang yêu đương đâu!

Nhưng nghĩ tới cái bồn tắm mát xa rộng rãi thoải mái kia, Bắc Vũ lại đồng ý.

Cô là người thích hưởng thụ!

Mà vừa hay Thẩm Lạc lại có thể làm cô thấy hưởng thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.