Thẩm Lạc đang định đứng dậy bế Bắc Vũ về phòng, thì Giang Việt đã xông vào:
– A ha! Bắt được rồi nhé!
Giang Việt nói xong thì rút ngay điện thoại ra chụp cảnh Bắc Vũ say rượu.
Khi anh định đăng ảnh lên weibo thì lại bị Thẩm Lạc giật mất điện thoại.
Thấy Thẩm Lạc xóa bức ảnh đó đi, thì Giang Việt kêu gào:
– Sao lại xóa? Nó chụp tôi bao nhiêu lần, tôi mới bắt được nó mỗi lần này!
Thẩm Lạc liếc Giang Việt:
– Ngây thơ!
Giang Việt nghe vậy thì bỏ điện thoại xuống:
– Thôi bỏ đi! Mà sao cậu lại ở đây?
– Cậu đoán xem?
Lúc này Giang Việt mới phát hiện trong kho chất đầy thùng hàng. Anh vỗ vai Thẩm Lạc:
– Tôi thấy trời mưa nên chạy vội về. Về đến nơi thấy cái xe trống không còn tưởng là một mình nó bê được hết. Hóa ra là cậu bê giúp. Cảm ơn nhé!
Thẩm Lạc gạt tay Giang Việt ra:
– Không cần cảm ơn.
Ánh mắt Thẩm Lạc lại đậu trên người Bắc Vũ.
Giang Việt gõ lên trán Bắc Vũ một cái. Cô gái đang ngủ đột nhiên gào lên:
– Giang Nhị Cẩu! Anh làm gì thế hả?
Bắc Vũ xoa chỗ bị đau rồi xông lên đánh Giang Việt.
Giang Việt vội vàng tránh ra xa:
– Bắc Miệng Rộng kia. Anh có lòng tốt gọi em dậy, mà em còn lấy oán trả ơn à? Em có còn lương tâm nữa không?
Bắc Vũ mới tỉnh dậy, nên chỉ lo đánh nhau với Giang Việt mà không để ý đến xung quanh.
Đến khi nghe thấy tiếng cười của Thẩm Lạc, cô mới nhận ra ở đây có cả người ngoài. Khi cô nhìn thấy người đó là ai thì hết say luôn.
– Anh vẫn còn ở đây à?
Cô cảm thấy rất bất ngờ vì anh đang cười, dù nụ cười kia rất nhạt.
– Hai anh em đi nghỉ đi, anh đi về đây.
– Cảm ơn anh nhé!
Thẩm Lạc lắc đầu, rồi đi về nhà.
Cho đến khi không nghe được tiếng bước chân của anh nữa, Giang Việt mới nói thầm với Bắc Vũ:
– Cậu ta cũng được đấy nhỉ? Em có cảm thấy trái tim lại rung lên không?
Bắc Vũ nhìn Giang Việt như nhìn một thằng ngốc:
– Anh tưởng em ngu giống anh à? Treo cổ trên một gốc cây mười mấy năm trời! Người ta sắp lấy chồng rồi, anh vẫn còn không chịu thôi. Anh tưởng anh là tình thánh à? Làm người thì phải biết tiến lên chứ cứ giậm chân tại chỗ như vậy à?
Giang Việt xoa mũi:
– Bây giờ anh cũng không biết phải làm gì nữa. Em cũng biết hoàn cảnh của cô ấy mà. Bố cô ấy đang bị bệnh, cô ấy không thể làm theo ý mình được. Dạo này cô ấy còn sụt cân nữa.
– Vậy còn anh thì sao? Nếu chị ấy mà thích anh thì sẽ không đòi chia tay với anh. Yêu đương, đính hôn đều nghe theo bố mẹ. Bây giờ là thời đại gì rồi? Không nghe lời bố mẹ có chết được không? Có mà chị ấy sợ phải chịu khổ với cái đồng lương giáo viên thể dục còm cõi của anh thì có. Người ta là con nhà giàu cơ mà.
Giang Việt thẫn thờ:
– Em đừng nói như vậy. Nếu anh mà có con gái, anh cũng không gả nó cho người giống như anh đâu. Cô ấy khác với em. Tính em mạnh mẽ từ nhỏ, bố mẹ em càng bắt ép em, thì em càng phản kháng. Cho nên em mới thấy cô ấy như vậy. Nhưng mà có một số người vốn dĩ đã yếu đuối rồi.
Bắc Vũ châm chọc:
– Bởi vậy mới cần có một lốp xe dự phòng là anh hả?
Giang Việt cười mấy tiếng rồi lảng sang chuyện khác:
– Anh nhận anh ngu được chưa? À, chuyện hôm qua em đi xem mắt còn chưa kể với anh đâu.
Bắc Vũ thờ ơ:
– Có gì mà kể. Người em đi xem mắt là Thiệu Vân Khê. Cậu ấy gặp em để xin lỗi ý mà!
– Thiệu Vân Khê hả? Nghe có vẻ quen quen.
– Chính là nam chính bỏ trốn trong tin đồn của em hồi cấp ba đấy.
– Mẹ! Nó còn dám vác mặt đến gặp em à? Nếu năm đó nó không chuyển trường, thì em sẽ bị đồn thành như vậy à?
Bắc Vũ không quan tâm:
– Bố mẹ cậu ta nghe thầy giáo nói, nên bắt cậu ta chuyển trường thì cậu ta làm gì được. Coi như em xui xẻo đi.
Giang Việt tức giận:
– Tốt nhất là nó đừng để anh bắt được, nếu không anh sẽ cho nó no đòn luôn.
Bắc Vũ cười:
– Lớn tướng rồi còn đòi đánh nhau. Anh đánh được mấy người hả? Nhưng mà cậu ta cũng không tệ lắm. Em đã đồng ý giả vờ yêu đương để lừa bố mẹ rồi.
Giang Việt lẩm bẩm:
– Giả vờ thì được. Nhưng đừng có mà làm thật đấy.
– Biết rồi.
Tám giờ sáng hôm sau, Bắc Vũ mới ra khỏi cửa.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, cô đã trông thấy Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ đứng bên ngoài rồi.
Hôm nay hai bố con họ mặc đồ thể thao màu nhạt, trông rất mát mắt.
Tuy Thẩm Lạc vẫn mang theo bộ mặt lạnh lùng, nhưng anh ăn mặc thế này trông rất trẻ trung.
Bắc Vũ phải thừa nhận rằng trong mắt cô Thẩm Lạc là người đẹp trai nhất.
Nhìn hai bố con họ làm cô cảm thấy vui vẻ hơn.
Yêu cái đẹp là không có thuốc chữa.
– Hôm nay chị thật xinh đẹp!
Phi Thuyền Nhỏ cười híp mắt với cô. Giọng nói ngọt như mật.
Bắc Vũ xoa má cậu bé rồi cười:
– Ui! Đây là con nhà ai mà đẹp trai thế này?
Phi Thuyền Nhỏ cười hì hì:
– Em là con bố Thẩm Lạc. Bố em là anh chàng đẹp trai, còn em là cậu bé đẹp trai.
Bắc Vũ bật cười, rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc. Anh vẫn bình tĩnh như mọi ngày.
Aiz! Đẹp thì có đẹp, tiếc là cơ mặt bị liệt.
Bắc Vũ lái xe còn hai bố con Thẩm Lạc ngồi ở ghế sau.
Cả quãng đường chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít của Phi Thuyền Nhỏ và Bắc Vũ. Còn Thẩm Lạc thì làm bối cảnh phía sau.
Bắc Vũ có nhìn anh mấy lần, vẻ mặt anh rất bình thản, chắc là tâm trạng cũng khá tốt.
Lúc ba người đến phòng leo núi, Thiệu Vân Khê đã có mặt rồi.
Hôm nay anh ta mặc một bộ quần áo thể thao, đúng kiểu chàng trai ấm áp, thậm chí còn có vẻ trẻ hơn mặc âu phục.
Cũng phải thôi, độ tuổi này của anh ta cũng có thể gọi là đứa trẻ lớn.
Bắc Vũ đi tới chỗ anh ta, chậc chậc mấy cái rồi mới nói:
– Đây là trai trẻ trong truyền thuyết hả?
Thiệu Vân Khê còn chưa kịp nói gì, thì Thẩm Lạc đứng sau lưng cô đã hỏi nhỏ:
– Trai trẻ?
Lúc này Thiệu Vân Khê mới phát hiện có người đi cùng Bắc Vũ. Anh ta sửng sốt một chút rồi cười:
– Cậu dẫn bạn đi cùng à? Không giới thiệu sao?
Bắc Vũ nói:
– Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ, hàng xóm của tớ.
– Thẩm Lạc?
Thiệu Vân Khê nhìn anh chàng đối diện rồi hỏi:
– Không phải là Thẩm Lạc hồi cấp III đấy chứ?
Bắc Vũ cười:
– Chính là anh ấy đấy.
Thiệu Vân Khê hơi bất ngờ, rồi giơ tay về phía Thẩm Lạc:
– Em là Thiệu Vân Khê, bạn học cũ của Bắc Vũ.
Thẩm Lạc không nắm tay anh ta mà chỉ “ừ” một tiếng.
Thiệu Vân Khê lúng túng rút tay về rồi cười:
– Chúng ta đi chơi thôi.
Ở đây có chia ra khu trẻ em và khu người lớn. Sau khi Phi Thuyền Nhỏ kéo Bắc Vũ đi, thì chỉ còn lại hai anh chàng chơi với nhau.
Thiệu Vân Khê nhìn người đứng bên cạnh rồi cười:
– Em từng nghe mọi người nói về anh. Bốn năm trước bọn anh có hợp tác với công ty bọn em. Nhưng mà lúc đó em vẫn là thực tập sinh, nên không được gặp anh. Có một hôm em nhìn thấy hồ sơ của anh, mới biết là chúng ta từng học cùng trường cấp III.
Thẩm Lạc thản nhiên nói:
– Cậu nhớ nhầm người rồi!
– Vậy à?
Thiệu Vân Khê gãi đầu một cái nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
– Lâu rồi em không chơi. Chúng ta so một ván nhé?
Thẩm Lạc buộc dây an toàn:
– Được.
Hai người cùng đi tiến lên, Thiệu Vân Khê thuận miệng hỏi:
– Anh và Bắc Vũ biết nhau lâu rồi à?
Thẩm Lạc quay đầu lại nhìn cô gái đang chơi với Phi Thuyền Nhỏ rồi gật đầu.
Thiệu Vân Khê cười:
– Hồi học cấp III, em thấy cô ấy rất dễ thương. Mà sau bao nhiêu năm, cô ấy cũng chẳng thay đổi gì cả.
Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Em định theo đuổi cô ấy. Nhưng hình như cô ấy không có ý định tìm bạn trai. Anh là hàng xóm của cô ấy, vậy sau này phải nhờ anh giúp đỡ rồi.
Thẩm Lạc liếc anh ta một cái rồi nói:
– Bắt đầu đi.
Hai người xuất phát cùng một lúc, nhưng Thẩm Lạc lại linh hoạt hơn Thiệu Vân Khê, nên chỉ một lát sau, anh đã vượt lên trước.
Nhưng anh cũng không leo quá nhanh, mà chỉ giữ một tốc độ ổn định. Anh còn cố tình lắc lư trước mặt Thiệu Vân Khê để cản trở anh ta.
Thiệu Vân Khê định bám vào mỏm đá nào, thì anh sẽ dẫm lên nó, làm anh ta không leo lên được.
Lúc đầu Thiệu Vân Khê cũng không để ý, nhưng sau một thời gian thì anh ta cũng nhận ra Thẩm Lạc cố ý cản trở anh ta.
Hai người cứ dây dưa như vậy một lúc lâu, mà cũng chỉ leo được một nửa.
Thiệu Vân Khê luôn bị Thẩm Lạc chặn đường, nên cảm thấy bực bội. Anh ta định phản kích, nhưng khổ nỗi kỹ thuật không bằng người ta, nên bị trượt chân.
Mặc dù có dây an toàn rồi, nhưng anh ta cũng rất hoảng hốt.
Sau khi rơi xuống thì Thiệu Vân Khê ngồi luôn dưới đất, vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc. Lúc này Thẩm Lạc đã leo lên đến trên đỉnh. Anh đứng ở trên cao nhìn xuống bên dưới.
Ánh mắt của anh như đang mỉa mai Thiệu Vân Khê, làm anh ta giật mình. Anh ta có làm gì Thẩm Lạc đâu.
Khi Thẩm Lạc đi xuống, thì Thiệu Vân Khê đi tới nói với anh:
– Anh thật là giỏi! Em chịu thua.
Thẩm Lạc không nói gì.
Bắc Vũ dẫn Phi Thuyền Nhỏ đến chỗ hai người:
– Vừa nãy hai người mới thi đấu hả?
Thiệu Vân Khê xua tay:
– Tớ thua thảm luôn. Sau này phải chăm chỉ tập luyện hơn.
Bắc Vũ nghĩ thầm, Thẩm Lạc đi dã ngoại suốt, tất nhiên là phải hơn nhân viên văn phòng rồi.
Cô mỉm cười nói đùa:
– Một thanh niên mới hai mươi tuổi mà không chịu tập luyện. Cẩn thận béo phì đấy.
Thiệu Vân Khê cũng thuận nước đẩy thuyền luôn:
– Vậy sau này cậu đi đâu chơi nhớ rủ tớ nhé!
Bắc Vũ còn chưa kịp trả lời, Thẩm Lạc đã chen ngang vào giữa:
– Em có muốn đấu với anh không?
Bắc Vũ nhướn mày:
– Có!
Sau khi buộc dây an toàn xong, cô liền cười với Thẩm Lạc:
– Anh đừng nhường em nhé!
Thẩm Lạc mỉm cười rồi gật đầu.
Hai người cùng xuất phát.
Bắc Vũ thường xuyên đi leo núi giả, nên động tác rất thành thạo.
Hai người có vẻ ngang tài, gần như leo song song nhau.
Bắc Vũ là một người rất mâu thuẫn. Nhìn thì tưởng cô chẳng quan tâm, nhưng thực ra cô rất háo thắng.
Sau một hồi không thể vượt qua Thẩm Lạc, cô liền nghiến răng:
– Em không tin là em không thắng được anh!
Cô cố gắng leo nhanh hơn. Dần dần Thẩm Lạc đã tụt lại phía sau.
Lúc sắp đến đỉnh núi, Bắc Vũ thấy mình sắp thắng liền vênh váo. Và sau cô cô bị trượt chân.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Lạc đã ôm lấy cô:
– Cẩn thận!
Bắc Vũ bám vào mỏm đá rồi thở phào:
– Một chút nữa.
Cô quay đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm. Không biết vì sao tim cô lại đập thật nhanh. Cô cố gắng che giấu sự khác thường của mình bằng cách mỉm cười:
– Vậy là anh thắng rồi. (Câu gốc là “Vậy là anh lời nhé“. Ý của bạn Bắc là nếu cô không trượt chân thì Thẩm Lạc còn lâu mới thắng.)
Thẩm Lạc bỏ cô ra:
– Anh thua.
Nói xong liền đi xuống dưới.
Bắc Vũ nhìn động tác của anh. Bây giờ cô có thể chắc chắn là ban nãy anh nhường cho cô.
Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Giống hệt cô nhóc cố gắng tập đàn để thu hút sự chú ý của anh. Chắc anh cảm thấy buồn cười lắm nhỉ?
Thiệu Vân Khê đi đến bên cạnh Thẩm Lạc, rồi nói nhỏ:
– Em còn tưởng anh sẽ giúp em. Hóa ra lại là đối thủ cạnh tranh.
Anh ta là nam nên anh ta có thể nhận ra ý đồ của Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nhìn anh ta một cái rồi lại đưa mắt tìm Bắc Vũ.
Vì phải buộc dây an toàn, nên đường cong cơ thể của Bắc Vũ đều rất rõ ràng.
Ánh mắt Thẩm Lạc hơi dao động.
Cô vừa xuống dưới, Thiệu Vân Khê đã chạy tới:
– Quả nhiên cậu cũng là cao thủ. Sau này tớ phải đi theo cậu kiếm ăn mới được.
Vừa rồi leo quá nhanh, nên bây giờ Bắc Vũ vẫn còn đang thở gấp. Cô thuận miệng nói:
– Không có gì.
Sau khi kết thúc hoạt động leo núi, Bắc Vũ cảm thấy hơi mệt, nên định về nhà nghỉ ngơi. Nhưng Phi Thuyền Nhỏ lại rủ cô đi thủy cung chơi. Mà cô lại không nỡ từ chối cậu nhóc.
Thiệu Vân Khê đã quyết định sẽ đi theo Bắc Vũ, vì vậy cũng đi theo luôn.
Bốn người ăn trưa xong rồi mới tới thủy cung.
Bắc Vũ đi chơi cả một ngày liền cảm thấy mệt rũ rượi.
Đi chơi xong thì đến giờ ăn tối.
Vì tâm trạng của Bắc Vũ khá tốt, với lại cô cũng khá mệt nên có uống một ít rượu.
Sau khi ăn xong, Thiệu Vân Khê định đưa ba người về, nhưng lại bị Thẩm Lạc từ chối:
– Không cần. Tôi có thể lái xe.
Thiệu Vân Khê còn định nói thêm, nhưng Bắc Vũ đã xua tay:
– Bọn tớ đi về được mà. Cậu cũng về nghỉ đi!
Bắc Vũ nói xong thì chui vào xe ngồi rồi nhắm mắt lại.
Thẩm Lạc nhìn Phi Thuyền Nhỏ ngồi vào ghế, rồi mới lái xe:
– Phi Thuyền Nhỏ chăm sóc chị nhé!
Phi Thuyền Nhỏ nhìn người đang nghiêng ngả trên ghế, thì gật đầu:
– Vâng.
Sau đó chiếc xe bay vụt đi, để lại một mình Thiệu Vân Khê ở đó với một làn khói bụi.
Anh ta xoa mũi.
Kế hoạch ôn lại mộng đẹp thời niên thiếu của anh ta còn chưa kịp bắt đầu, mà đã có tình địch nhảy ra ngăn cản rồi.
Xuất sư bất lợi! Xuất sư bất lợi!
Nửa tiếng sau, chiếc xe của Bắc Vũ đã đến ngõ.
Anh lái xe rất vững, nên cả Bắc Vũ và Phi Thuyền Nhỏ đều ngủ mất rồi.
Thẩm Lạc xuống xe. Anh nhìn sang căn nhà đối diện, cả nhà tối om, không biết Giang Việt lại lê đi đâu rồi.
Anh gọi Bắc Vũ mấy câu. Cô thì vẫn ngủ, còn Phi Thuyền Nhỏ bên cạnh lại bị đánh thức:
– Về đến nhà rồi ạ?
Thẩm Lạc gật đầu rồi bế cậu bé xuống xe. Sau đó anh lại cúi người bế Bắc Vũ ra.
Vậy mà cô vẫn không tỉnh. Có vẻ cô còn cảm thấy nằm trong lòng anh rất thoải mái, nên càng dịch vào gần anh hơn.
– Bố bế chị đi đâu đấy?
Phi Thuyền Nhỏ thấy anh bế Bắc Vũ về nhà thì lên tiếng hỏi.
– Chị ngủ mất rồi, mà nhà chị lại không có ai, nên bố định để chị ngủ ở nhà mình.
Phi Thuyền Nhỏ gật đầu:
– Vậy chúng ta đừng đánh thức chị.
Trẻ con thật là đơn thuần.
Thẩm Lạc bế Bắc Vũ vào phòng mình, rồi đi tắm rửa cho Phi Thuyền Nhỏ.
Nửa tiếng sau anh mới quay về phòng mình.
Mà cô gái nửa tiếng trước còn ăn mặc chỉnh tề nằm trên giường, nay đã chỉ còn lại một chiếc quần lót.
Lúc đi ngủ, Bắc Vũ không thích bị gò bó, nên trong lúc mơ màng cảm thấy không thoải mái, cô liền cởi hết quần áo luôn.
Dáng người cô rất đẹp.
Khi cô nằm, chỗ xương bướm hơi nhô lên. Nhìn từ chỗ đó xuống dưới là đến vòng eo nhỏ xinh, và bộ mông xinh đẹp.
Yết hầu của Thẩm Lạc hơi động. Anh lại nhớ tới đêm hôm đó.
Lúc đó anh cũng hơi mơ màng, cả người như chìm trong màn sương mù vậy. Thế nhưng cảnh tượng đêm đó lại cứ xuất hiện trong giấc mộng của anh.
Hình như đêm hôm đó, một thứ gì đó trong cơ thể anh đã được thả ra. Rất nhiều cảm xúc anh vốn không hiểu nay đã được trải nghiệm.
Anh vốn cho rằng những thứ đó không liên quan gì tới anh cả. Nhưng hiện tại nó đang dụ dỗ anh, dẫn dắt anh đi bắt lấy nó.
Anh tiến lên phía trước, ánh mắt chạm vào mảng lưng trần của Bắc Vũ. Anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi kéo chăn lên cho cô.
Sau đó anh đi ra bàn, mở máy vi tính lên, rồi bắt đầu gõ chữ.
Bắc Vũ vừa cảm thấy mình sẽ được ngủ một giấc thật dài, thì cô đã bị đánh thức.
Đầu óc cô vẫn còn mơ màng. Sau khi đi vệ sinh xong, cô lại ngã xuống giường.
Nhưng chỉ hai phút sau, cô lại mở mắt ra. Ánh mắt cô chạm vào chiếc đèn xa lạ trên tủ đầu giường. Sau đó cô ngồi bật dậy. Và sau đó nữa, cô liền nhìn thấy Thẩm Lạc đang nhìn cô.
– Em ở đâu đây?
– Phòng của anh.
– À!
Dù sao cô cũng mới tỉnh dậy, nên đầu óc cũng không có tỉnh táo lắm. Đến khi cô nhận ra mình không mặc đồ thì vội vàng giơ tay lên che ngực, rồi hỏi Thẩm Lạc:
– Chúng ta lại làm gì à?
Thẩm Lạc vẫn bình tĩnh như cũ:
– Em ngủ quá say, nên anh không đánh thức em. Nhà em lại không có ai, nên anh mới đưa em về đây. Quần áo là tự em cởi, anh không có đụng vào em.
Bắc Vũ âm thầm đếm ngón tay. Một câu khoảng hai ba chục chữ. Kết cấu rõ ràng, cũng rất dễ hiểu. Chứng tỏ anh không có vấn đề về cách biểu đạt mà chỉ là không thích nói chuyện thôi.
Cô thở phào một hơi, rồi nhặt quần áo dưới đất lên:
– Xin lỗi vì đã làm phiền anh.
Thẩm Lạc nói:
– Anh cảm thấy sau này em không nên uống rượu ở bên ngoài.
– Hả? À vâng.
Cô mặc quần áo xong liền đứng dậy:
– Vậy em về nhà đây!
– Khoan đã!
Thẩm Lạc gọi cô lại.
– Có việc gì ạ?
Cô quay lại nhìn anh, rất cố gắng để vẻ mặt mình như bình thường.
Thẩm Lạc chỉ vào chiếc ghế trước mặt, ý bảo cô ngồi xuống.
Bắc Vũ thấy anh nghiêm túc như vậy thì cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Thẩm Lạc nhìn cô:
– Em không muốn kết hôn đúng không?
Bắc Vũ không hiểu vì sao anh lại hỏi cô cái này, nhưng cô cũng vẫn trả lời đúng sự thật:
– Trước mắt là như vậy.
– Cũng không muốn yêu đương hả?
– Vâng. Em thấy rất phiền phức.
Rốt cuộc anh muốn nói gì hả?
– Cho nên em định sau này có tiền thì bao trai trẻ, hoặc là tìm một người đẹp trai, không dây dưa lằng nhằng làm bạn tình.
Gì vậy?
Bắc Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh mà đầu óc mờ mịt. Sao cô lại thấy mấy câu này quen quen nhỉ? À, hình như hôm qua cô có nói với anh như vậy.
Cô cười gượng:
– Cái đó... Em chỉ nói bừa thôi.
– Rượu vào lời ra.
Bắc Vũ không hiểu vì sao cái người xưa nay ít nói này, lại muốn nói mấy thứ này với mình. Cô xoa trán:
– Vâng vâng vâng. Đây là suy nghĩ trong lòng em đấy. Không phạm pháp chứ?
Cứ như tra khảo tội phạm ý.
Thẩm Lạc đưa cho cô một tờ giấy:
– Em xem cái này đi.
– Cái gì vậy?
Bắc Vũ nhận lấy tờ giấy. Vừa cúi đầu liền nhìn thấy chữ “Hiệp ước” to đùng. Cô không hiểu gì hết nên lại đọc tiếp bên dưới. Sau đó cô ngồi ngốc trên ghế luôn.
Thẩm Lạc nói:
– Vừa hay anh cũng không định kết hôn, yêu đương giống em. Nếu em định tìm một người làm bạn tình, thì anh thấy anh rất phù hợp.
Anh nói xong thì đứng dậy:
– Chắc anh cũng được coi là đẹp trai. Mà anh cũng không có tính dây dưa lằng nhằng.
Sau khi nói xong câu đó thì anh lại tiếp tục cởi quần áo.
– Anh làm gì đó?
Bắc Vũ khiếp sợ nhìn anh.
Thẩm Lạc nói:
– Nếu em không yên tâm thì có thể kiểm tra hàng.
Bắc Vũ cảm thấy cả thế giới đều rối tung.
Đàn ông tìm bạn tình cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Nhưng chắc chỉ có mình Thẩm Lạc mới xách một tờ hiệp ước đi tìm như vậy thôi.
Quả nhiên thế giới của thiên tài người phàm không thể hiểu được.
Cô ném tờ giấy lên giường rồi nhìn Thẩm Lạc:
– Anh nghiêm túc hả?
Thẩm Lạc gật đầu:
– Em muốn tìm người như vậy mà? Hay là em cảm thấy anh không đủ tiêu chuẩn?
Bắc Vũ lắc đầu:
– Em đi về trước đây.
Sau đó cô chạy vội về nhà như bị ma đuổi.