Đợi Năm Nào

Chương 107: Chương 107




Vây mà không tấn công, tất nhiên cũng rảnh rỗi, Hiên Viên Hối dứt khoát dẫn vài người đi dạo thành Trường An một vòng, mãi đến khi Toan Nghê Tôn Hống đến báo: “Điện hạ, có người cầu kiến.”

“Người nào?” Hiên Viên Hối kinh ngạc.

“Bái kiến Túc vương điện hạ.” Một âm thanh truyền đến, mang ý cười.

Hiên Viên Hối mừng rỡ không thôi, ruổi ngựa tiến lên, quả thấy Triệu Hủ mặc nho sam tầm thường ngồi trên lưng ngựa, cực kỳ thanh thản.

“Làm sao đột nhiên nghĩ đến đây?” Triệu Hủ gần đây vội vàng chỉnh lý điền luật, Hiên Viên Hối hai ba lần thỉnh hắn cùng xuất phát, đều bị hắn chối từ, không nghĩ là đến cùng vẫn phải tới.

Triệu Hủ cười nhạt: “Dĩ nhiên là đã sao chép xong xuôi, tập hợp và biên tập thành quyển.”

Không nghe thấy câu trả lời mình muốn, Hiên Viên Hối khó tránh khỏi có chút mệt mỏi: “Ồ.”

Triệu Hủ nhìn y cười một tiếng, bước lên trước, hai nhân mã dán thân vào nhau, ghé gần tai y nói: “Một ngày không gặp, nhớ như điên.”

Hiên Viên Hối nghiêng đầu liếc hắn, vung lên roi ngựa, chỉ chỉ tường thành Trường An nguy nga đứng vững: “Mười năm trở lại đế kinh, không bằng chúng ta cùng trở lại chốn cũ?”

Triệu Hủ ngẩng đầu nhìn một chút: “Thỉnh.”

Đang là thời điểm thu ý cao khiết trong trẻo, hai người cũng có thời gian, nên chỉ cưỡi ngựa chậm rãi đi dạo vòng quanh tường thành, thế nhưng làm người hầu phía sau gấp đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng toàn thân —— hai quân đối chọi, trên tường thành phòng giữ nghiêm ngặt, trưng đầy đao kiếm cung, nỏ.

Túc vương tính tình lanh lẹ khó đoán, thường có hành động kinh người.

Nhưng Túc vương phi kiêm Tư Đồ Túc Châu xưa nay thận trọng lão thành làm sao cũng hồ đồ theo?

Tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hộ vệ bốn phía, Hiên Viên Hối cười nói: “Ngươi nói bây giờ dù có người mật báo cho Đặng Tường, nói chúng ta đang ở dưới tường thành, lão liệu có lá gan bắn cung không?”

“Có gì không dám? Chúng ta đều là thân thể phàm thai, lão vì sao không dám bắn cung?” Triệu Hủ nhíu mày.

Hiên Viên Hối hơi ngẩng đầu lên, nghiêm trang nói: “Ta mang theo thiên mệnh, đao tiễn tầm thường làm sao thương tổn được ta?”

Triệu Hủ liếc nhìn y, cười nhạo nói: “Không bằng ngươi bảo Đặng Tường thử xem?”

Cũng không biết có phải quan binh trông coi thành nghe thấy được Túc vương nói khoác không biết ngượng hay không, thật sự có cung thủ, nỏ thủ giương cung cài tên, ngo ngoe động tác.

Ngay phía trên bọn họ khoảng trăm mét, nếu như thuận gió, bọn họ có chết ở chỗ này hay không còn thật là khó nói. Hộ vệ phía sau đã lấy ra cường thuẫn, như gặp đại địch.

Triệu Hủ trong lòng hơi kinh hãi, không nhịn được liếc Hiên Viên Hối một cái trắng mắt.

Hiên Viên Hối bình thản ung dung, nhìn cung thủ cất giọng nói: “Thiên hạ không phải là thiên hạ của một người, mà chính là của người trong thiên hạ. Nhân chi sở tại, thiên hạ quy chi (có lòng nhân từ thiên hạ thuận theo). Như thế nào là nhân? Miễn chết cho người, hiểu khó khăn cho người, cứu người gặp hoạn nạn, sốt ruột giúp người, đó mới là nhân. Nhưng Đặng thị các ngươi trắng trợn tàn sát Hiên Viên tôn thất, bất luận Hiên Viên thị ta có thất đức hay không, sao có thể không buông tha cả đứa bé còn quấn tã, có thể thể gọi là miễn chết cho người không? Người thấu hiểu khó khăn, Đặng Quan Tinh của bổn tộc bản tông bị Túc Quân vây nhốt, Đặng Phúc Vũ ngay gần cũng không từng cứu giúp, chưa cần phải nói người khác; cứu người gặp hoạn nạn, Trường An đại hỏa, hoàng đế Đặng Tường của các ngươi chỉ vội vàng đấu đá bè cánh, khiến môt nửa đế kinh huy hoàng đều hóa thành đất khô cằn! Về phần sốt ruột giúp người, nạn châu chấu ở Hà Nam đạo khiến bao nhiêu lê dân chết và lưu lạc, sau đó gây thành dân biến, việc này vẫn đang diễn ra, chư vị không ta nhắc nhở đi?”

(sắp đánh nhau còn làm văn nghị luận._.)

Triệu Hủ khẽ mỉm cười nhìn y hùng hồn phân trần, tự nhiên sinh ra cảm giác khuây khỏa “Nhà ta có trẻ vừa trưởng thành”.

“Ta cùng với Đặng Diễn bất đồng, ta xưa nay hết lòng tin theo mệnh trời.” Hiên Viên Hối cười lạnh: “Người làm, trời nhìn, nghiệp ngươi gây ra, ngày khác nhận quả. Trên đối trời đất, dưới đối lê dân, ta Hiên Viên Hối cúi đầu ngẩng đầu không thẹn. Không ngại các ngươi hôm nay cứ đi ngược ý trời, nhìn xem Hiên Viên thị ta tự thống có nên tuyệt hay không!”

Lời y nói lăng nhiên tự uy, ngược lại khiến cung thủ trên thành bị dọa, mấy người nhìn nhau một chút, càng không một ai bắn cung.

Triệu Hủ nhướn lông mày, trong lòng có suy đoán khó mà tin nổi.

Quả nhiên có một người nói: “Các huynh đệ, đừng nghe tên mặt trắng này nói hươu nói vượn, thứ mệnh trời này rất mơ hồ, nếu y không sợ chết, chúng ta không bằng tác thành luôn cho y, cho người trong thiên hạ biết đến, hoàng đế bệ hạ của chúng ta mới là Chân Long Thiên tử!”

Dứt lời, người kia kéo căng dây cung như trăng tròn, nhắm ngay Hiên Viên Hối bắn tới.

Trong nháy mắt, Triệu Hủ thậm chí muốn nhào tới vì y cản mũi tên này, nhưng trong lòng hắn biết, Hiên Viên Hối dám bừa bãi như vậy, tất nhiên có đã an bài.

Bốn phía kinh hoàng, mà Hiên Viên Hối vẫn ngồi trê ngựa, lông mày chưa từng nhăn một lần, lạnh nhạt nhìn mũi tên đang bay nhanh tới ngực mình.

Thời điểm mũi tên kia sắp chạm đến ngực y, bỗng rơi thẳng xuống, như có thần trợ giúp.

Thấy Túc vương bình yên vô sự, Tôn Hống đi đầu quát lên: “Trời phù hộ Túc vương, trời phù hộ Túc vương!”

Tuy chỉ là câu nói đơn giản, nhưng mười mấy nam tử to con cùng hô lớn, cũng có chút khí thế, hiển nhiên khiến cung thủ trên lâu thành phát sợ —— bọn họ là nhìn tận mắt mũi tên kia hoàn hảo vô khuyết rơi xuống trước mặt Túc vương, lẽ nào Túc vương thật sự có trời xanh bảo hộ hay sao?

Hơi có chút đắc ý nhìn Triệu Hủ, Hiên Viên Hối giơ tay lên, chờ nhóm Tôn Hống yên lặng, mới cao giọng nói: “Trời phù hộ không phải Túc vương, mà là Hiên Viên thị.”

Y tiện tay chỉ mấy quân tốt trên lâu thành: “Thay ta chuyển cáo Đặng Tường, nếu là hán tử thì đường đường chính chính ra khỏi thành quyết chiến, đừng làm rùa rụt cổ trốn trong cô thành, liên lụy bách tính toàn thành chết đói cùng lão. Cố gắng tích đức, ta còn có thể cho Đặng gia lưu chút hương hỏa.”

Dứt lời, y quay đầu ngựa: “Vương phi, chúng ta trở về thôi?”

Triệu Hủ khá là bất đắc dĩ liếc y, thúc ngựa đi trước.

Đi được mấy dặm đường, Hiên Viên Hối nhịn không được bật cười.

“Chơi vui?” Triệu Hủ khô cằn nói.

Hiên Viên Hối lắc đầu: “Cũng không phải, kỳ thực vốn là muốn làm động tĩnh lớn hơn một chút, nhưng nghĩ tình cảnh quá lớn, trái lại có vẻ giả. Trong thành vẫn còn người nằm vùng, tóm lại có người truyền lời ta nói cho Đặng Tường.”

“Mũi tên bị gọt đi một nửa?” Triệu Hủ nhíu mày: “Diễn xiếc, Vương gia thực sự là càng sống càng đi lùi. Thôi cùng lắm lời Vương gia nói kia ngược lại không tệ, truyền vào trong thành, xác định có thể dao động tâm của Đặng quân. Chỉ là bây giờ ta lo lắng, Trường An là đế kinh đã kinh doanh hơn 200 năm, tồn lương thực rất nhiều, cứ vây như thế…”

Hắn nhìn Hiên Viên Hối: “Nếu như Vương gia nghĩ kéo chết Đặng đảng, dân chúng trong thành sợ cũng gặp xui xẻo. Thật sự phải đi đến bước kia, lương thực tất nhiên sẽ cung cấp quân đội trước, có thể tưởng tượng được, trước khi môt quân tốt chết đã có hai, ba người dân chết đói…”

Hiên Viên Hối cười càng bất định: “Chính là như Vương phi nói, cho nên ta quyết định, đợi đến thời điểm thành Trường An hết đạn hết lương thực, ta sẽ để người đưa lương thực vào, thậm chí dùng máy ném đá đánh vào.”

Triệu Hủ ngây người, sau đó thoải mái nở nụ cười, không nhịn được giơ tay sờ mặt y: “Phụ tá vương gia, là may mắn của ta.”

Hiên Viên Hối bắt được tay hắn: “Phụ tá ta có nhiều người, không thể nói là may mắn hay bất hạnh. Nhưng gả cho ta chỉ có một, phúc khí này, mới đúng là có một không hai.”

Triệu Hủ lắc đầu cười nói: “Vô song? Cũng không phải.”

Hiên Viên Hối còn có chút không phục, lại nghe Triệu Hủ ôn nhu nói: “Ngươi cùng ta, minh minh thành song liễu…” (rõ ràng thành đôi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.