Đợi Năm Nào

Chương 10: Chương 10




Ngày hôm sau, hai người đang ngay ngắn rửa mặt thì Thủ Ninh chạy tới thông báo: “Hai vị điện hạ, phủ Tuyên vương vừa đưa thiệp tới, thỉnh hai vị trưa nay ghé qua phủ một lát.”

“Tuyên vương?” Triệu Hủ nhíu mày.

Hiên Viên Hối cũng sững sờ, lạnh lùng nói: “Toan Nghê!”

Toan Nghê không biết từ chỗ nào xuất hiện, quỳ rạp dưới đất: “Ngày hôm trước thượng triều, bệ hạ đã phong Đặng đô đốc từ Tuyên quốc công lên Tuyên quận vương. Đêm qua chúng ta mới nhận được tin tức, vì sợ phiền Vương gia nghỉ ngơi nên chưa thông bẩm. Thuộc hạ hành sự bất lực, xin vương gia trách phạt!”

Hiên Viên Hối tức giận đến trắng bệch mặt ra, đứng lên đá một cước trên lưng Toan Nghê: “Chuyện lớn như vậy mà không báo cáo kịp thời, ngươi có biết vì sự chậm trễ lần này của ngươi, có thể gây hỏng bao nhiêu việc rồi hay không? Nuôi mấy người các ngươi đến cùng là có ích lợi gì!”

Y tức giận đến mức ngoan độc, rút bội kiếm của mình ra định chém xuống, Triệu Hủ một phát bắt được cổ tay y: “Vương gia bớt giận, việc này mặc dù mang tính khẩn yếu, nhưng sớm mấy canh giờ hay chậm mấy canh giờ cũng không quá mức khác biệt. Toan Nghê mặc dù có sai, nhưng hắn cũng là xuất phát từ lòng tốt, kính xin Vương gia xem là từ thói quen trung tâm của hắn mà tha cho hắn lần này đi.”

Dọc trên đường đi, Triệu Hủ không chỉ một lần phát hiện ra rằng, Hiên Viên Hối sau khi rời xa kinh thành, tính tình so với nghe đồn khác nhau một trời một vực, y thường hỉ nộ bất định, dễ dàng nôn nóng, hay giận chó đánh mèo, có lúc trở nên nóng nảy thậm chí sẽ phẫn nộ với hạ nhân.

Nghĩ đến cũng dễ giải thích, Hiên Viên Hối mặc dù ở trong cung nhưng vẫn luôn bị Đặng đảng áp chế, thêm được hoàng đế và Độc Cô quý phi yêu như chí bảo, cùng với việc có một nửa huyết thống dân tộc Hồi Hột, khó tránh khỏi dưỡng thành tính cách kiêu căng.

Bây giờ trời cao biển rộng, không người quản thúc, có tật xấu nào trong xương đều bạo lộ hết ra, hiện đang cần náu mình chờ thời, nếu không đúng lúc ngừng lại, e sợ ngày sau dễ gây đại họa.

Hiên Viên Hối lạnh lùng liếc Triệu Hủ một cái: “Bản vương giáo huấn người, cũng không cần Vương phi nhúng tay vào đâu? Hay là Vương phi vẫn cảm thấy bản vương vô dụng, chỉ một đám hạ nhân cũng chửi không xong?”

Triệu Hủ nắm chặt cổ tay y, ý cười trên mặt không giảm: “Vương gia sợ là quá tức giận rồi, Toan Nghê là tâm phúc của Vương gia, sao có thể tính là hạ nhân? Toan Nghê, còn không mau đi lấy mật báo! Thủ Ninh, bưng canh thanh mai đến cho Vương gia. Đám người còn lại, lui xuống trước đi.”

Hiên Viên Hối híp mắt, còn muốn nói gì đó, Toan Nghê cũng rụt rè không dám lui ra.

Triệu Hủ thu liễm ý cười, lần lượt nhìn sang từng người: “Thế nào, lời ta nói cũng không đáng tin?”

Mọi người vội vội vã vã mà lui xuống, còn lại hai người bọn họ trong nội thất.

Triệu Hủ bỏ tay y ra, lạnh lùng nói: “Vương gia sai rồi!”

Hiên Viên Hối khép hai tay lại nhét vào trong tay áo, cũng lạnh mặt: “Kính xin Vương phi nói rõ, bản vương làm sai chỗ nào?”

“Vương gia mấy ngày nay vẫn còn oán giận, bây giờ mà thiếu ngân thiếu nhân thiếu binh thì phải làm sao, lần này Vương gia có thể làm vẻ ta đây là hận không thể đẩy người ra ngoài xa!” Triệu Hủ ngồi xuống bên giường, uể oải nói tiếp: “Ta nói Vương gia, tiền bạc đất ruộng, mưu sĩ binh tốt, lẽ nào đều chỉ dựa vào người khác ban thưởng? Hoài Âm hầu, Lưu hầu* là được thưởng Tam Tần? Vũ hầu, Thọ Đình hầu (Gia Cát Lượng, Quan Công) là xin hoàng đế ban thưởng sao? Vân Đài nhị thập bát tướng** chẳng lẽ là tự nhiên được Quang Vũ đế yêu cầu Lại bộ phong công thần?”

(*Hàn Tín bình định Tam Tần, Lưu hầu là Trương Lương;**Vân Đài 28 tướng không hiểu lắm nên tạm edit chém, cơ bản chỉ có sự kiện Hán Quang Vũ đế yêu cầu vẽ tranh 28 ông công thần)

Hắn trước nay đều nói năng khá lịch sự với Hiên Viên Hối, bây giờ dùng giọng điệu gần như hùng hổ doạ người.

Hiên Viên Hối yên lặng nhìn hắn, sắc mặt có chút lúng túng, lại kiên cường chống đỡ không chịu thua.

“Mấu chốt chính là, kim ngân có thể kiếm được, quân tốt là do luyện ra, mà nhân tài … Tự nhiên là phải chiêu vời đến.” Triệu Hủ nhìn thẳng y, lời nói mang theo sự khẩn thiết vô cùng: “Vương gia cho là vị thế của Đặng thị bây giờ, tất cả đều chỉ có nguyên cớ từ Đặng thái hậu?”

Hiên Viên Hối cắn răng nói: “Hai lão tặc Đặng Tường, Đặng Cao từ trước đến giờ chuyên dùng bạc của triều đình đi thu mua lòng người…”

“Vương hầu tướng lĩnh, ninh hữu chủng hồ!*” -Triệu Hủ bẻ gãy lời y: “Có lời này đại nghịch bất đạo, chính là trong mắt lê dân thứ thủ gần như không có tông miếu xã tắc gì cả, ai cho bọn họ ăn cơm no, ai cho bọn họ rời xa chiến hỏa cùng lao dịch, bọn họ sẽ nguyện ý thần phục người đó. Cả đám con cháu hàn tộc (nhà nghèo), ai trọng dụng bọn họ, ai cho bọn họ dương danh lập vạn, cho bọn họ xuất tương nhập tương (đảm nhiệm chức vị văn võ quan trọng), bọn họ sẽ trung tâm với người đấy. Thánh nhân nói tới trung hiếu lễ nghĩa, bỏ hết lớp ngoài đỏ chói đi thì chỉ còn lại hám lợi đen lòng, cùng lắm để làm cái vỏ nguỵ trang cho mọi người được đẹp mặt chút.”

(*Vương, hầu, tướng, lĩnh, há cứ phải là con dòng cháu giống)

Sắc mặt Hiên Viên Hối đã rất khó nhìn: “Vậy ngươi giải thích tại sao huyết thống hoàng thất thường có thể nhất hô bá ứng? Thí dụ như Hán Chiêu Liệt đế, nếu không phải hắn là dòng họ Hán thất, hắn làm sao có được ba phần thiên hạ?”

“Tào thị Tôn thị cũng có ba phần thiên hạ, nhưng bọn họ mang họ Lưu? Lại càng không muốn nói người nhất thống Cửu Châu mang họ Tư Mã.” Triệu Hủ dù sao cũng vẫn còn tính cách thiếu niên, lười bận tâm tới đối phương, thẳng thắn đem lời không thể nói mà nói trắng ra: “Muốn mạt đế nhường ngôi, dễ dàng sao? Không có chuyện mãi mãi không có hậu hoạn, chế ra một Tường Thụy, nói là làm theo mệnh trời, hoặc tạo ra một lời tiên tri, nói là hoàng gia thất đức, hoạch tội vu thiên. Có được thiên hạ không dễ, trông coi thiên hạ mới khó, ném thiên hạ đi, thì lại rất dễ dàng.”

Lần này hắn bộc bạch, là hết sức rõ ràng mà nói cho Hiên Viên Hối biết, trước mắt y có thể dựa vào, một là kỳ vọng của hoàng đế, hai là mảnh đất Túc Châu, ba là huyết thống Hiên Viên thị.

Mà hoàng đế cũng là ăn bữa sáng lo bữa tối, Túc Châu vị trí hẻo lánh, lạnh lẽo cằn cỗi, thứ y đáng tự hào nhất là huyết thống Hiên Viên thị, thì trong mắt ngoại địch, nghịch tặc cùng bạo dân cũng không đỡ nổi một đòn.

Nhìn như cái gì cũng có, tỉ mỉ nghĩ kĩ, Hiên Viên Hối càng không có gì cả.

Nếu như nói thời điểm khởi hành y chỉ có một chút hết đường xoay xở, thì bây giờ y chỉ còn một bầu máu nóng triệt để nguội lạnh.

Triệu Hủ nhất thời sảng khoái nói hết những lời cần nói, tỉnh táo lại đã thấy mặt Hiên Viên Hối ngây ra trắng bệch đến hù người, nhìn kỹ thấy cả người y đều đang run rẩy.

Hắn ngay lập tức hối hận rồi, nhanh chóng đứng dậy kéo tay áo Hiên Viên Hối.

Hiên Viên Hối nhẹ nhàng tránh hắn, quay đầu chạy ra ngoài.

Lúc Triệu Hủ đuổi theo tới, Hiên Viên Hối đã leo lên con ngựa trắng, kéo roi ngựa, lao nhanh ra khỏi quan trạm dịch.

Đứng lại thở ra một hơi, Triệu Hủ dặn dò Thủ Ninh đang bị hoảng sợ: “Để Toan Nghê phái người theo cùng phía xa, nhớ mang theo binh khí, đừng để cho biết bên cạnh có người.”

Dứt lời, hắn tùy ý chọn một con ngựa, đuổi theo.

Vô luận văn võ, Hiên Viên Hối là tài năng xuất chúng trong số các hoàng tử, cưỡi ngựa cũng không ngoại lệ. Còn chưa tới cửa thành, Triệu Hủ đã cảm thấy cực kì vất vả, gió ở tái ngoại mạnh như đao như roi, đánh lên mặt cực kỳ đau đớn.

“Vương… Lang quân!” Mắt thấy Hiên Viên Hối lại muốn chạy xa, Triệu Hủ nhanh chóng hô to, không để ý hút phải một miệng lớn đầy gió cát, bị ngộp không nhịn được ho khụ lên.

Hiên Viên Hối dường như dừng lại một chút, xong vẫn quyết tâm tiếp tục chạy về phía trước.

Triệu Hủ giờ khắc này mười hai phần đều hối hận, hối hận mình đã dùng lời nói kích động y, hỏng hết giao tình vừa kết trước đây không lâu; hối hận mình quên mất tôn ti khác biệt, lại coi kế phu thê một thể tạm thời này xem là thật…

Hoặc, hắn chính là nên cực kì hối hận lúc đó không cùng lực lượng toàn tộc kháng hôn, để lúc này đỡ phải cùng thằng nhãi ranh hoàng mao này đến tái ngoại ăn cát.

Vừa phân thần như thế, dây cương trong tay lỏng ra, ngựa thoáng chốc mất khống chế.

Triệu Hủ lập tức thấy Hiên Viên Hối quay đầu lại, mặt đầy sợ hãi.

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói: một chậu cẩu huyết kéo tới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.