Đợi Năm Nào

Chương 29: Chương 29




Nhu Nghi quận chúa tên nghe thì mảnh mai, mà người lại già dặn vô cùng, bây giờ đã đứng lên, nhàn nhạt nói: “Không dối gạt Vương gia Vương phi…”

“Người một nhà không cần khách khí như vậy?” Hiên Viên Hối cắt lời nàng: “Cứ gọi ta là tứ đệ như trước cũng được.”

Nhu Nghi quận chúa bây giờ đã mang thân phận quan kỹ thấp hèn nhất, Hiên Viên Hối nói như vậy, lộ vẻ muốn cất nhắc thân phận của nàng, bỏ qua chuyện cũ.

“Không dối gạt tứ đệ tứ và tứ đệ tức.” Nhu Nghi hiểu chuyện, tiếp tục nói: “Ta đã bị đưa vào giáo nhạc phường, còn có cái danh tiết gì nữa? Đặc biệt là sau chuyện của phụ vương và mẫu phi, từ lâu tâm ta đã tiều tụy, nếu không phải người của Chỉ Cức tiên sinh tìm ra ta, nói ta biết được đệ đệ đang ở Túc Châu, ta còn có chỗ hữu dụng, thì chỉ sợ ta đã sớm đi theo, chứ cũng không muốn nhẫn nhục sống tạm bợ đến ngày hôm nay?”

Triệu Hủ nghe thấy ba chữ “Tứ đệ tức” khó tránh khỏi run lên, vốn định kháng nghị, nhưng tỷ đệ người ta gặp mặt đang kích động vạn phần, dù sao cũng không tiện nói xen vào, chỉ ngồi bên cạnh Chỉ Cức, yên lặng nghe.

“Nhu Nghi tỷ tỷ…” Hiên Viên Hối nghẹn lời.

Nhu Nghi lau đi khoé mắt đầy nước, nhìn Hiên Viên Hối từ trên xuống dưới: “Cao hơn, đen hơn lại gầy hơn…”

Hiên Viên Hối miễn cưỡng cười: “Chẳng lẽ không đúng là càng giống nam tử hán hơn sao?”

Nhu Nghi quay đầu sang nhìn về phía Triệu Hủ, làm dáng vạn phúc: “Nói đến, ta càng phải cảm ơn Vương phi, nếu không phải Vương phi phen này trù tính, gây dựng lại Lệ Cạnh môn, e sợ đừng nói gặp lại được tứ đệ, bây giờ ta còn không biết là đã bị người giết hay là…”

Triệu Hủ nhanh chóng đứng dậy: “Quận chúa thế này là quá khen ta rồi, ta cũng là chỉ là vô tâm trồng liễu, suy cho cùng vẫn là trời cao chiếu cố, chú định Hiên Viên thị ta tự thống không thể đoạn tuyệt.”

“Nói hay lắm!” Nhu Nghi lẫm nhiên (nghiêm trang) nói: “Nếu đời này của ta có thể nhìn thiên hạ quy về chính thống, thì cho dù ta có phải chết ngay đi, cũng không hối tiếc.”

Đau buồn qua rồi, Hiên Viên Hối mới hỏi Chỉ Cức: “Không biết tiên sinh từ đâu tìm được nhiều nữ tử mỹ mạo sắc nghệ song tuyệt như vậy, cũng chuẩn bị chỗ nào cho bọn họ dụng võ?”

“Có vài người là do hạ nhân của Vương phi mua từ chợ người, vài người khác là từ tần lâu sở quán xem xét đến, nhưng mà Vương gia yên tâm, tất cả đều là nữ tử tin được, thậm chí không ít người còn là tiểu thư quan lại từng bị Đặng thị làm hại nhà tan người mất, còn làm việc gì… Vương gia cũng là quen thuộc binh pháp, không thể nào không biết đi?”

Đánh vào đam mê của loạn thần, dùng mỹ nhân mê hoặc.

Triệu Hủ nhìn những nữ tử này nhất định phải vào nơi nhà cao cửa rộng chém giết, trong lòng khó tránh khỏi có chút trắc ẩn, lại nhìn Hiên Viên Hối chỉ vội vàng đánh giá các nàng, chắc đang tính đưa người nào vào phủ nhà ai, không khỏi thầm nghĩ: “Vô tình nhất là đế vương gia, Hiên Viên Tiểu Tứ xem ra cũng là người lãnh khốc vô tình.”

“Vốn là hôm qua tiên sinh đã muốn đưa chúng ta đi.” Nhu Nghi cười nhẹ: “Nhưng ta thực sự quá muốn gặp ngươi một lát, nên mới đẩy lên tối nay.”

“Cái gì? Nhu Nghi tỷ tỷ cũng muốn đi! Tỷ là cành vàng lá ngọc, tuyệt đối không thể!”

Nhu Nghi phủi vũ y đỏ như máu trên người, bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu lạy: “Ta có một chuyện muốn cầu đệ đệ.”

Hiên Viên Hối vội muốn dìu, lại nghe Nhu Nghi nói: “Phủ Lang Gia vương ta trên dưới hơn mấy trăm người, bị đưa đi chuyển lại, bán tới bán lui, nhưng theo ta được biết, tựa hồ hai ấu đệ vẫn còn sống. Nếu ngày sau Vương gia chỉnh đốn non sông, thậm chí đăng lâm đại bảo, có thể vì Lang Gia vương phủ chúng ta môn trung liệt mức, để ấu đệ kế thừa tước vị Lang Gia vương! Bằng không, phụ vương dưới cửu tuyền cũng khó mà nhắm mắt!”

“Tỷ tỷ đây là nói gì vậy, Vương thúc chính là vì đại nghĩa mới bị gian nịnh gièm pha hãm hại, là tấm gương của Hiên Viên thị ta. Ta dù có lòng lang dạ sói đến thế nào, cũng sẽ không quên lòng son dạ sắt của lão nhân gia người.”

Triệu Hủ chen miệng nói: “Quận chúa có biết tung tích tiểu Thế tử? Chúng ta xác định sẽ dốc toàn lực tìm kiếm.”

Nhu Nghi gõ gõ đầu: “Tựa hồ là đi về phía nam đi, thậm chí có khả năng ở đâu đó Quỳnh Châu.”

Triệu Hủ âm thầm ghi nhớ, rồi phân phó Bạch Hồ, Nhu Nghi cũng yên lòng.

“Hợp rồi lại ly, vốn là duyên phận, bây giờ quận chúa duyên đã hết rồi.” Chỉ Cức lạnh lùng nói.

Một nha đầu nhìn có vẻ lanh lợi nâng Nhu Nghi dậy, Nhu Nghi vẫn nhìn chằm chằm Hiên Viên Hối, đối mấy người bọn họ khom người: “Nhu nương bái biệt nhị vị điện hạ cũng Chỉ Cức tiên sinh, lần này đi đường xa, không cần bận tâm.”

Dứt lời, nàng ngẩng đầu mang theo hơn mười ca cơ kia cùng bước lên thềm đá, chân thành đi đến thế giới hồng trần đầy lang hổ kia.

Do có huyết thống liên kết, mặc dù chỉ gặp một khắc ngắn ngủi, Hiên Viên Hối vẫn cảm giác nghẹn cả lòng, lại phiền muộn khó mà giải quyết.

“Còn có mấy mật thám nữa, ta nuôi ở trang tử ngoài thành, ngày sau cũng có tác dụng, danh sách sẽ đưa tới chỗ của Vương phi.” Thần sắc Chỉ Cức lạnh lùng, càng không có tình người.

Lượng thứ hắn không nhìn thấy, Hiên Viên Hối tuy lặng lẽ lườm hắn, nhưng miệng vẫn kính cẩn nói: “Chỉ Cức tiên sinh làm việc, tiểu vương đã thành thói quen yên tâm. Sắc trời cũng không muộn nữa, chúng ta không tiện quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi.”

Chỉ Cức chắp tay qua loa, Hiên Viên Hối hướng Triệu Hủ liếc mắt ra hiệu, trở về mặt đất.

Triệu Hủ thấy Hiên Viên Hối vẫn còn nhíu mày không nói gì, chậm rãi nói: “Chỉ Cức nói câu vừa rồi cũng khá đúng, mỗi người đều có duyên phận. Vương gia thấy tiếc cho nàng, nhưng bản thân nàng sợ là đã cảm thấy được đền bù mong muốn rồi.”

“Ôi” Hiên Viên Hối ôm qua vai hắn, đối với việc hắn thấp hơn mình gần nửa cái đầu đặc biệt thoả mãn: “Người sống một đời không như ý, cho dù là tài hoa cái thế, thông tuệ thấu đáo như Thập Cửu Lang, còn không phải là bị ép đến thâm sơn cùng cốc phía bắc, gả cho thằng oắt con vô dụng như ta đây?”

Những năm này Hiên Viên Hối được voi đòi tiên, động một chút là lấy việc gả thú nói chuyện, Triệu Hủ cũng lười tranh luận với y: “Ta không buồn ngủ, không bằng chúng ta vòng quanh nội thành thăm dò xem một phen?”

Túc Châu ở nơi man hoang, nên cũng không cấm đi lại ban đêm, vì vậy trên đường còn có ít người qua lại.

Tuyết đã ngừng, tầng mây tối tăm được trăng vạch ra vài vầng sáng nhạt nhẽo, thoáng như được thêm lớp viền bạc.

Hiên Viên Hối giương mắt nhìn: “Nên làm thử chút chuyện.”

“Phải nha.” Triệu Hủ đứng bên cạnh y, khẽ mỉm cười.

“Ban ngày ngắn, đêm khổ dài, sao không cầm đuốc mà soi đi cho dễ!” Hiên Viên Hối đầy hào hứng, phân phó mấy người Toan Nghê theo sau, nói với Triệu Hủ: “Mấy năm qua chúng ta gánh sạch cái danh phong lưu hoàn khố, chuyện hoang đường một cái cũng chưa làm, không bằng bây giờ bù đắp lại đi.”

Triệu Hủ nhíu mày: “Vương gia cứ tự mình hoang đường đi, tội gì liên luỵ người khác?”

“Chúng ta trước đến xem An Nghiệp phường, Lưu Thành phường, sau sẽ đi ra ngoại thành xem mấy hộ nông gia, còn có thể đòi nếm thử chút món ăn dân dã.” Hiên Viên Hối tràn đầy phấn khởi.

Triệu Hủ biết y quan tâm việc viện cứu tế, trong lòng yên lặng phục tùng: “Vương gia vẫn nên bỏ cái tâm tư này đi, lúc này mà bước vào nhà nông hộ, coi như không bị đánh đuổi, sợ là họ cũng chỉ có trà thô canh thừa chiêu đãi thôi.”

“Vậy cũng được.” Hiên Viên Hối vừa dứt lời đã xoay người lên ngựa.

Thấy Triệu Hủ còn đứng tại chỗ, Hiên Viên Hối cúi người, ghé vào tai hắn khiêu khích: “Đi xin cơm bà tử, còn không đuổi theo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.