Đợi Năm Nào

Chương 39: Chương 39




Hiên Viên Hối hơi dời ra chút, có lẽ là do quá mức mệt mỏi, cả người như không xương mà dựa vào Triệu Hủ, dần dần ngủ say.

Nhìn gương mặt ngủ trầm tĩnh của y, trong đầu Triệu Hủ bỗng nhiên chợt loé lên một ý nghĩ cực kỳ hoang đường—— nếu có ngày, hắn cùng với Hiên Viên Hối tương tri tương hứa, các loại mưu tính ngày trước, từng bước chuẩn bị ngày sau sẽ phải làm thế nào? Phải chăng hết thảy trở nên vô nghĩa?

Nghĩ như vậy, thoáng chốc chỗ tay bị Hiên Viên Hối dựa vào nóng như bị phỏng.

Triệu Hủ nghĩ hết các loại khả năng, cố tình chưa từng nghĩ tới, nếu như giả làm phu thê bất hạnh mà thành thật, như vậy nên làm thế nào cho phải.

Dù sao trước mặt Hiên Viên Hối chỉ có hai con đường ——

Thất bại thì chết thảm hại.

Sống thì đăng lâm cửu ngũ.

Nếu là thất bại, ngược lại cũng đơn giản, bất luận thật giả, Triệu Hủ đều chỉ có thể theo hắn đi hoàng tuyền làm quỷ phu thê.

Nếu là thắng, làm hoàng đế, ai không muốn có tam cung lục viện kéo dài dòng dõi hoàng gia, cân bằng thế lực triều chính?

Thiên Khải triều phàm hơn ba trăm năm, chỉ có một đời Nhân Tông chưa khai tuyển, chưa mở hậu cung, không có dòng dõi, nhưng nhờ trữ vị vững chắc, luôn được xưng là tài đức sáng suốt, bằng không phía sau còn không biết có bao nhiêu phỏng đoán phỉ báng.

Càng khẩn yếu hơn chính là, gần mấy chục năm qua, Đặng đảng nhiều lần sát hại tôn thất, Hiên Viên thị sớm không còn dòng dõi sum xuê như trước, đặc biệt là hoàng tử hiện nay, chỉ có hai hoàng tử không cấu kết với Đặng đảng chính là Phần vương và Túc vương, mà Phần vương vốn là sống một ngày không thể thiếu ấm sắc thuốc, Vương phi sau khi thệ, càng là bệnh nặng không dậy nổi, dùng canh sâm giữ mệnh…

Coi như Hiên Viên Hối nguyện vì hắn mà ném tất cả, nhận con nuôi trong tôn thất, nhưng sẽ khiến cho trung thần tướng tài của Hiên Viên Hối nghĩ như thế nào, khiến cho Sĩ tộc thanh lưu lắm thể thống quy củ nghĩ như thế nào, khiến thiên hạ bách tính nghĩ như thế nào?

Cứ coi như bọn họ đứng ở vị trí chí cao chí cường, mặc kệ thiên hạ, cũng làm sao có thể chặn được xa xôi nhiều miệng, bút sử như đao?

Còn chưa xác định tâm ý của chính mình, Triệu Hủ vô cùng từ khước.

Thân ở trong Lư Sơn*, hắn vẫn chưa phát giác, việc hắn vừa suy nghĩ, tất cả là cho Hiên Viên Hối, có chỗ nào là ra nửa phần dự định cho mình?

(người ở trong núi không biết mình ở trong núi, kiểu việc mình thì không rõ)

Tình cảm thâm sâu, cũng chỉ như thế.

Thời điểm tà dương hạ xuống phía tây, Hiên Viên Hối ngủ được hài lòng cuối cùng cũng tỉnh, vừa quay đầu nhìn thấy Triệu Hủ nên mở to mắt ngẩn người.

Triệu Hủ đã hai mươi, từ lâu mất đi vẻ ngây ngô, thay đổi thành một đại nam nhân cao gầy phong thái tiêu dao, ngày thường gặp người luôn cười, nhìn như gió xuân ấm áp, Hiên Viên Hối vốn đã rất quen, mới có thể nhìn ra trong đó chút châm biếm; nếu không cười, lông mày Triệu Hủ luôn hơi xếch lên, mắt mang ánh lạnh, có phần che giấu ác liệt.

Dường như không đề phòng nên hốt hoảng luống cuống, ngược lại thật sự là hiếm thấy.

Hiên Viên Hối nhếch miệng, bỗng nhiên nhào tới trước một cái, làm Triệu Hủ sợ hết hồn.

“Đi tuần trở về, Vương gia sao lại nhiễm phải mấy tập tính sói hoang rồi?”

“Cái này ngược lại là bắt chước mẫu phi.” Hiên Viên Hối đối diện hắn cười một cơn.

Y cười đến vô tâm vô phế, trong mắt tất cả đều là vui vẻ thuần nhiên và an nhiên.

Vẻ mặt như vậy, bao lâu rồi chưa nhìn thấy?

Triệu Hủ kinh ngạc nhìn y vài lần, bỗng nhiên nói: “Nếu như có ngày ta biến mất, Vương gia một mình có thể chèo chống không?”

Ý cười Hiên Viên Hối trong nháy mắt tiêu tan: “Lời này của ngươi có ý gì? Cái gì gọi là biến mất?”

Triệu Hủ tự biết lỡ lời, không thể làm gì khác hơn là che giấu nói: “Không có gì, ngày có suy nghĩ đêm có giấc mộng, chỉ là vừa rồi nằm mơ.”

“Ngày có suy nghĩ?” Hiên Viên Hối nhìn hắn: “Là bởi vì hoàng huynh?”

Y nói đến tự nhiên không phải Hiên Viên Hoàn đang ở trong phủ, mà là nhị hoàng tử ở tận Tây Kinh.

“Không sai, chỉ sợ là không quá tốt…” Triệu Hủ do dự nói.

Hiên Viên Hối trái lại trấn định hơn so với trong tưởng tượng, chỉ than thở: “Hoàng huynh vốn là người có tâm tư rất nặng, cùng hoàng tẩu dù không thể nói là có bao nhiêu ân ái, nhưng cũng là phu thê chung hoạn nạn một hồi, từ nhỏ thân thể huynh ấy không tốt, lần này có dòng dõi, không biết có bao nhiêu vui mừng mong đợi, không nghĩ tới…”

Giọng y lạnh lẽo: “Bọn họ đã quên, ta thì vẫn nhớ, đây là nhân mạng thứ 452 xủa Hiên Viên thị!”

Triệu Hủ đứng dậy, lại suýt nữa ngã xuống, đầu gối dĩ nhiên vẫn sưng tấy, trong thời gian ngắn sợ không cách nào đi đường được.

Âm thầm nhìn hắn thay y phục, sắc mặt Hiên Viên Hối vẫn không khá hơn.

Triệu Hủ cười cười: “Phỏng chừng người hoàng huynh kia của ngươi đang chờ để chê cười chúng ta, Vương gia còn không mau đi?”

Hiên Viên Hối kiên cường cười chống đỡ, đẩy cửa son.

Hai người cùng đi ra cửa, lưu lại một phòng đầy nắng chiều.

Tiệc tối đặt ở trong đình, ngoài dự liệu của Hiên Viên Hoàn chính là, cứ việc một đường nhìn thấy Túc Châu cực bần cùng, món ăn mang vào ngược lại phong phú cực thịnh.

“Hoàng huynh.” Hiên Viên Hối không ngừng chúc rượu: “Tiểu đệ uống đầy chén này, xa chúc hoàng tổ mẫu, phụ hoàng mẫu hậu ngọc thể an khang!”

Dứt lời, ngửa đầu uống cạn.

Là từ xa chúc quý nhân trong kinh, Hiên Viên Hoàn cũng không thể thất lễ, cũng uống theo.

“Chén thứ hai này, tiểu đệ kính huynh trưởng.” Hiên Viên Hối nghiêng người cúi đầu: “Lúc trước tiểu đệ một mình phong tại Túc Châu, cảm thấy rời xa đế kinh, tưởng niệm người nhà, luôn hoảng loạn, từ lúc huynh trưởng đến, tiểu đệ đã cảm thấy hoàn toàn yên tâm, không còn ý sợ nữa!”

Y nói chuyện buồn nôn, Hiên Viên Hoàn chỉ coi như chuyện cười mà nghe, cũng không tiện làm mất mặt chủ nhân, cười nói: “Nói gì vậy, ngu huynh mới đến, sợ vẫn cần tứ đệ đề điểm trông nom.”

Hiên Viên Hối cười chân thành: “Huynh đệ đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim. Chén thứ ba này, tiểu vương cũng như Túc Châu trên dưới, cùng kính An Tây đô hộ đại nhân, hoàng huynh chấp chưởng Lũng Hữu, quả thật là phúc của Lương Châu, phúc của Lũng Hữu, phúc của triều đình!”

Dứt lời, kể cả Triệu Hủ và quan lại trên dưới Túc Châu cùng nhau đứng dậy, cùng xướng lên: “Phúc của Lương Châu, phúc của Lũng Hữu, phúc của triều đình!”

Coi như trong lòng nghĩ mọi cách đề phòng, lại bị người nịnh hót như vậy, Hiên Viên Hoàn cũng khó tránh khỏi cao hứng, uống thêm mấy ly, trong lời nói cũng tùy ý không ít.

Cụng chén cạn ly, Hiên Viên Hối cùng Triệu Hủ liếc mắt nhìn nhau, Triệu Hủ vỗ vỗ tay.

Trên sân thoáng chốc yên tĩnh lại, Thủ Ninh nâng một cái lồng phủ miếng vải đen chậm rãi tiến lên.

Hiên Viên Hối cười nói: “Thực không dám giấu giếm, tiểu đệ lần này trong lúc đi tuần, ngẫu nhiên bắt được một dị thú…”

Thủ Ninh vạch miếng vải đen, chỉ thấy một tiểu Hổ nhỏ như chó cuộn tròn ở trong đó, lười biếng ngáp một cái, ngây thơ đáng yêu. Càng hiếm có hơn chính là, tiểu Hổ này trên dưới quanh người toàn thân trắng như tuyết, ngoại trừ trên trán có hoa văn hình chữ Vương, càng không gặp một điểm lông tạp.

Thấy Hiên Viên Hoàn nghiêng người về phía trước, ánh mắt Hiên Viên Hối lóe lên, mừng thầm trong lòng, tiếp tục nói: “Tiểu đệ kỳ thực trong ngày thường đối với dị thú hiếm quý cũng không quá yêu thích, nhưng không biết sao hôm ấy lại cố tình bắt sống thú nhỏ kia. Sau nhận được thư từ Vương phi, tiểu đệ mới biết được, thời điểm thụy thú xuất hiện, là ngày hoàng huynh được phong làm An Tây đại đô hộ.”

“Đức của Vương giả từ chim muông, cho đến Bạch hổ cũng động.” Triệu Hủ đứng dậy chắp tay. “Huống chi Bạch hổ chủ sát phạt, trấn thủ phương tây, đây chỉ chính là Vương gia, may mắn đến nhường nào!”

“Con thú này nên để huynh trưởng sở hữu, tiểu đệ hôm nay hiến cho huynh trưởng!” Hiên Viên Hối phóng khoáng nói.

Hiên Viên Hoàn bước xuống thang, đúng vào lúc này, tiểu Hổ lại như có cảm giác mà đứng dậy, đối diện gã nằm rạp xuống.

“Chúc mừng Ngụy vương có được thụy thú!” Triệu Hủ đúng lúc nói.

“Chúc mừng Vương gia!”

Mọi người trong đình cùng hô, Hiên Viên Hoàn cười to lên, khá là hí hửng.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: Vương phi khai khiếu trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.