Đợi Năm Nào

Chương 7: Chương 7




Triệu Hủ nghiêm mặt nhìn Hiên Viên Hối lải nhải, hắn có chút không hiểu, y xuất thân thiên hoàng quý tộc, hẳn đã thấy qua bao nhiêu sóng to gió lớn, trải qua ít nhiều đại tai đại nạn, vì sao đối với mấy thứ vàng bạc lại tính toán chi li quá như vậy.

“Nếu ngày nào đó sinh biến, muốn chống lại loạn đảng, chỉ dựa vào lực lượng ở Túc Châu, hoàn toàn chỉ như châu chấu đá xe. Huống hồ Túc Châu cằn cỗi, sau này nuôi sống người trong vương phủ e sợ cũng thành vấn đề, vậy mà ngươi dám vung tiền như rác…”

“A… Hưu Chư Lâu, chắc là làm đồ ăn Đột Quyết?” Triệu Hủ hơi giả vờ quay người bước thẳng vào tửu quán: “Tiểu nhị, cho một nhã gian.”

Ngồi vững rồi, cũng không để ý tới Hiên Viên Hối, trực tiếp gọi món ăn: “Bướu lạc đà nướng, lạc muối, hùng bạch…”

Hiên Viên Hối cùng hắn lên lầu, không thể nhịn được nữa: “Triệu Thập Cửu! Lời ta nói ngươi không nghe vào tai?”

Liếc mắt nhìn y, Triệu Hủ lành lạnh nói: “Thiếp dùng chính là đồ cưới của mình, cùng lang quân có can hệ gì?”

Nhìn vào hai người, rõ ràng là một tiểu công tử Hồ thương gia giàu có mang theo nam thê ra ngoài đi dạo, tiểu nhị vội vã quét mắt, nịnh nọt nói: “Hai vị khách quan có cần một ít Nhiệt Lạc Hà không?”

“Nhiệt Lạc hà là gì?” Hiên Viên Hối chưa bao giờ rời kinh, tất nhiên là không biết.

“Lộc tràng, lộc huyết ( ruột hươu, tiết hươu).” Tiểu nhị dứt lời, cực kỳ hèn mọn mà nháy mắt.

Hiên Viên Hối không rõ vì sao: “Nếu là chiêu bài (bảng hiệu, chắc ý nói nếu là món đặc trưng của quán), có thể thử.”

Tiểu nhị nở nụ cười mịt mờ, lui xuống.

Triệu Hủ ngồi bên cười như điên không ngừng, Hiên Viên Hối bắt đầu cảm thấy quái dị: “Vì sao cười?”

Triệu Hủ cười đến thở không ra hơi: “Di tình…”

(di tình trong di tình duyệt tính, chỉ việc mua vui tầm hoan._.)

“Di tình?” Hiên Viên Hối theo bản năng mà lặp lại, lập tức ngọc diện bừng lên đỏ chót. “Làm càn!”

Triệu Hủ bình tĩnh lại, rót nước trà: “Cũng không phải là ta gợi ý, nên không phải do ta, lang quân không phân tốt xấu mà quở trách thiếp, thật sự là làm người ta lạnh lẽo tâm can.”

Hiên Viên Hối bị vài tiếng “Thiếp” hắn dùng làm cho giật mình, muốn bùng nổ phát hoả lắm rồi mà không được, lại nghĩ tới sự việc năm mươi kim vừa nãy, thẳng thắn ngồi yên tức giận.

“Được rồi” thấy y giận thật, Triệu Hủ nhớ tới y vẫn còn trẻ người non dạ, không khỏi ôn hoà nói: “Vừa mới đùa ngươi chơi, lộc huyết tuy là thứ đại bổ, nếu không muốn ăn, không ăn cũng không sao.”

Hiên Viên Hối cắn chặt môi dưới, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lần này để y có thể ra phiên, phụ hoàng đã phải mất hai năm cọ xát chỉnh đốn nhau với phe cánh Đặng thị, làm vài thỏa hiệp, phải trả bao nhiêu đại giới thực không có cách nào đánh giá hết. Tuy rằng đổi lấy chỉ là một chức vị phiên vương không binh quyền không ngân lượng, chỉ sở hữu một châu cằn cỗi, nhưng nếu có ngày sơn hà sụp đổ, Hiên Viên tôn thất cũng có một chút hi vọng sống cuối cùng.

Nếu như trời xanh bảo hộ, thái hậu cùng thân tộc còn có một chút lòng trung nghĩa liêm sỉ, vậy thì y vĩnh viễn cam nguyện trấn Túc Châu, làm một chư hầu vương bị mọi người quên lãng.

Nhưng nếu phe Đặng thị cuối cùng vẫn làm khó dễ, y xác định sẽ không bàng quan đứng nhìn, coi như lấy trứng chọi đá, cũng là lấy cái chết bồi lễ, không làm mất uy danh tổ tông.

“Rất nhiều chuyện, dục tốc thì bất đạt.” Lời vừa dứt, Triệu Hủ cũng tự cảm thấy mình suy sắc.

Hiên Viên Hối giương mắt nhìn hắn: “Ngươi chỉ lớn hơn ta một hai tuổi, sao lúc nào cũng làm ra vẻ lão khí hoành thu (như ông cụ non), sóng lớn không sợ thế? Ta cũng không tin, cõi đời này không có việc khiến ngươi không kinh hoảng luống cuống.”

“Có.” Triệu Hủ cẩn thận đẩy cốc nhỏ đũa trúc. “Ngày bị ban hôn, ta đã cực kì hoảng loạn.”

Hiên Viên Hối lập tức nghẹn lời, khô khốc nói: “Xin lỗi.”

“Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, hai ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, không phải sao?” Triệu Hủ tự rót cho mình một chén rượu, nhíu mày nhìn Hiên Viên Hối.

Hiên Viên Hối đứng dậy nhận lấy bầu rượu, cũng tự mình đổ đầy, giơ cao khỏi đỉnh đầu: “Nên nói lúc trước chúng ta đã phân định rõ ràng, đều là nam tử hán đại trượng phu không cần làm vẻ xấu hổ. Nếu ngươi không chịu, chúng ta kết nghĩa kim lan, ngươi lớn hơn, ta gọi ngươi một tiếng Triệu đại ca…”

Triệu Hủ cắt lời y: “Đã nói không cần làm bộ làm tịch. Chúng ta đã có quy ước phu thê, hà tất phải làm điều thừa? Đợi đến khi công thành, còn sợ không có cách hoà ly?”

Hiên Viên Hối sững sờ, xong lập tức cười nói: “Là ta bị hồ đồ rồi.”

Y uống một hơi cạn sạch rượu trong chén: “Cho nên, ngày sau kính xin phu nhân giúp đỡ thêm… Người mà ngươi bỏ ra năm mươi kim mời tới kia, là thợ thủ công sao?”

Triệu Hủ đầu tiên là bị danh xưng kia làm cho nghẹn, sau đành cười khổ nói: “Việc năm mươi kim kia, lang quân vẫn còn để ở trong lòng? Nhưng lang quân nghe nhiều biết rộng, hẳn là biết Âu dã tử?”

Hiên Viên Hối ngồi thẳng người: “Là hậu nhân của Kiếm thánh? Chỉ bằng một thanh kiếm gỉ, làm sao ngươi có thể phán định thân phận của hắn?”

Triệu Hủ nở nụ cười tự phụ: “Ta không dám khoe khoang, trường thái học có ba toà tàng thư các, hai mươi ngàn gian sách, không dám nói là đã đọc hết, ít nhất cũng đã xem tám phần mười. Hạng mục sách tả phụ binh có cuốn thứ hai ở tầng thứ ba của tủ thứ hai ‘Kì binh truyền kì‘ có viết Thái A kiếm dài hai thước hai tấc…” Không đợi hắn nói xong, Hiên Viên Hối kích động chồm lên: “Thái A! Là thanh uy kiếm đó!?”

Triệu Hủ tự tiếu phi tiếu nhìn y, Hiên Viên Hối mới biết chính mình thất thố, ho nhẹ một tiếng.

“Kỳ thực, nếu trên đời có Hiên Viên kiếm, ta ngược lại nghĩ sẽ đi tìm cho Vương… Lang quân. Vương giả chi uy, bá chủ chi cường, hiển nhiên là thiên mệnh sở quy?”

Hiên Viên Hối kiềm chế sự vui mừng như điên trong lòng: “Bảo kiếm cỡ truyền thuyết thế kia, có thể thấy được một lần đã là không phụ kiếp này, ta làm gì có lòng tham như vậy?”

Y ghé sát gần tai Triệu Hủ, hạ thấp giọng: “Huống chi sau này nếu xảy ra dự tính xấu nhất, phải tranh giành Trung Nguyên, uy kiếm này không phải chính là cần thiết?”

Tiểu nhị đưa đồ ăn tới, ngay lập tức thấy nam tử cao hơn kia lười biếng dựa vào cửa sổ uống rượu, khóe môi như vương một sợi gió xuân, người Hồ lại chạm vào vành tai và tóc mai của hắn, phong lưu kiều diễm không tả được, không khỏi mập mờ nói: “Hai vị khách quan, món Nhiệt Lạc hà của các ngươi.”

Thấy gã cười hèn mọn, Hiên Viên Hối nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi, phất tay cho gã lui ra.

“Chuyện cười nói những thứ này đều là đồ đại bổ đại nhiệt, lang quân tuổi còn nhỏ, ăn ít vẫn tốt hơn.” Triệu Hủ gắp một đũa thịt hươu, còn chưa bỏ vào trong miệng, đã bị Hiên Viên Hối đoạt mất.

Hiên Viên Hối nhíu mày: “Phu nhân tuổi cũng tương đương với ta, nên ăn ít một chút đi. Huống chi, nơi đây không thể so với kinh sư, sợ là không tìm được mỹ nhân quốc sắc thiên hương giúp phu nhân hạ hỏa đâu.”

Không biết có phải là Triệu Hủ thấy ảo giác hay không, hắn cảm thấy hai chữ “Phu nhân” kia y nói nghe rất nặng, đối với tâm tính thiếu niên của y chợt có chút bất đắc dĩ.

“Vậy thì lang quân thưởng cho người khác thôi.”

Hiên Viên Hối gật đầu, vỗ vỗ tay, lập tức có một người nhìn như hộ vệ bước lên phía trước: “Hộ vệ của chúng ta mặc dù đều mặc màu nâu, nhưng mà ngươi nhớ kỹ, trên vai phải có hoa văn tối màu chính là thân vệ của ta, chuyện cơ mật nếu không có bọn họ, đều không thể tin. Đây là Đại thị vệ lớn lên từ nhỏ cùng ta, Toan Nghê.”

( Toan Nghê có nghĩa là sư tử)

Toan Nghê kính cẩn hành lễ: “Kính chào chủ nhân.”

Triệu Hủ đã nhận biết, cười nói: “Đều là hầu hạ bên người chủ nhân thôi, ta sao lại tính được là chủ nhân được.”

Toan Nghê thấp giọng nói: “Vương phi sao có thể giống hạ nhân chúng ta.”

Tự giác hòa nhau một thành, Hiên Viên Hối bỡn cợt nói: “Nhiệt Lạc hà này ngươi mang đi phân cho bọn thị vệ trong cung, sau đó buổi chiều cho bọn họ tự tìm việc vui, đừng để sai lầm làm lỡ ngày mai khởi hành sớm.”

Cũng may không phải là đứa ngốc, Triệu Hủ nhìn đôi mắt sáng ngời của y, trong lòng nghĩ thầm.

_____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: tiểu nhị là trợ công

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.