Đời Này Để Em Bù Đắp Cho Anh

Chương 9: Chương 9




Cô không chịu nổi mà rên rỉ, tay cô để trên mái tóc đen tuyền của anh. Anh hôn đủ hai bên ngực rồi từ từ đi xuống, khi đầu lưỡi ướt át của anh liếm tới u cốc mê hồn của cô, cô không chịu nổi mà lại bật lên những tiếng rên rỉ mê người. Anh nuốt hết mật ngọt chảy ra. Ngón tay anh ra vào cơ thể cô, lần đầu tiên cô được hưởng cảm giác này.

“Cậu nhỏ, con muốn… muốn…”

“Bé con, con muốn gì…”

“Con… không biết… cứu con với”

Cô nói trong nức nở rồi tay lại vô lại đi xuống tháo thắt lưng của anh, tay một đường đi vào trong quần lót của anh, nắm lấy căn cơ đang nóng rực của anh. Cố Thần không chịu nổi, cởi quần của mình ra, hai người chính thức trần trụi dán lên nhau. Tiếng rên rỉ của cô, tiếng thở gấp của anh hòa quyện trong đêm tối. Khi Cố Thần đưa căn cơ của mình vào trong cô thì anh biết quan hệ của mình và cô không thể quay đầu nữa rồi. Mai thức dậy, cô có hận đến mức không muốn nhìn thấy anh không? Nhưng anh không muốn nghĩ nữa, giờ phút này anh chỉ muốn cô mà thôi. Khi anh đi vào, cô cảm nhận được một cơn đau thấu xương ập đến nhưng cũng vô cùng hạnh phúc vì cuối cùng hai người cũng thuộc về nhau. Anh đợi cô thích ứng rồi từ từ chuyển động thân mình. Tiếng rên rỉ của cô đánh thẳng vào tâm trí anh, một đêm triền miên đầu tiên của hai người.

Anh thẳng tiến, còn cô đã mệt đứt hơi, cầu xin anh tha cho rồi cuối cùng cũng ngất xỉu trong lòng anh. Sau khi anh phóng thích trong cô, anh ngã lên người cô. Sau khi nghỉ một lúc, anh bế cả người cô vào nhà tắm để tắm rửa cho cô nhưng thân hình mê người của anh lại làm chỗ đó cứng lại. Anh để cô trong bồn tắm, lại tiếp tục, bọt nước văng càng lúc càng nhiều. Nếu đêm nay là đêm duy nhất, hãy để anh làm một kẻ cầm thú nhất thế gian này đi.

Sáng tinh mơ, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi vào căn phòng thiếu nữ. Trên chiếc giường đầy nữ tính, có hai thân hình đang ôm nhau ngủ ngon lành. Ánh sáng đánh thức cô gái thức dậy, cô cọ quậy, mở mắt ra cũng khiến chàng trai bên cạnh tỉnh dậy. Bốn mắt nhìn nhau không biết nói gì. Cô sụp mắt xuống thấy thân hình lõa lồ của mình, một chút máu vương trên ga giường. Anh nhìn cô đầy bối rối, chờ cô tuyên án.

“Cậu… cậu nhỏ, chúng ta…” Cô khó khăn nói

“Tâm Lan, anh xin lỗi. Anh không thể làm cậu nhỏ của em nữa rồi. Ngày hôm qua là ngày hạnh phúc nhất trong đời anh. Em có thể khinh bỉ anh làm ra chuyện bỉ ổi này nhưng anh thật lòng yêu em.Yêu em từ 5 năm trước rồi. Lúc anh nhìn thấy tiểu tinh linh dễ thương mà quật cường như em anh đã khắc sâu hình bóng em trong tim mình rồi”.

Tâm Lan trầm mặc nghe anh nói.

Thấy cô bé trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì, anh vội ôm cô vào lòng rồi anh lại nói tiếp.

“Hôm qua, em bị hạ thuốc. Anh biết là có thể gọi bác sĩ cứu em nhưng tâm anh lại không muốn. Anh xin lỗi vì làm chuyện đó trong lúc em thần trí không tỉnh táo nhưng anh không hối hận. Anh biết từ hôm nay có thể em sẽ ghét anh, hận anh nhưng dù thế nào đừng đẩy anh ra xa, anh muốn ở bên bảo vệ em, dù cho chỉ là trong bóng tối,cho dù em ở bên người khác. Anh muốn cho em một cuộc đời không lo không nghĩ, đầy hạnh phúc. Dù cho hạnh phúc đó không có sự hiện diện của anh. Chỉ một lát thôi, cho anh ôm em thêm một lát thôi. Đừng đẩy anh ra, sau hôm nay nếu em không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ tránh nhưng anh sẽ đứng ở nơi nào nhìn thấy em để bảo vệ em”.

“Cậu nhỏ…” Tiếng lý nhí như muỗi kêu vọng lại tai anh. Anh run run buông cô ra nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô.

“Em.. em đừng khóc, là anh sai, là anh khốn nạn, là anh…”

Chưa kịp nói hết câu, một đôi môi mềm mại dán lên môi anh, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi của anh.

Hôn đến nghẹt thở, hai người mới rời nhau ra. Anh sững sờ, nhìn vào mắt cô không thể tin nổi chuyện gì xảy ra.

“Anh thật ngốc!” Cô cười hì hì

Không phải cậu nhỏ, cô gọi anh là “anh” sao mà dễ nghe thế. Cô cười xấu hổ với anh đó ư?

“Tâm Lan, em…”

Không trả lời, Tâm Lan vòng hai tay qua cổ anh, lại hôn anh. “Anh ngốc quá đi! Em yêu anh!”

Niềm vui quá đỗi bất ngờ khiến Cố Thần không kịp phản ứng. Một lúc sau anh mới vòng tay ôm trọn cô vào lòng rồi hôn cô. Anh không hiểu tại sao nhưng chỉ cần biết cô yêu anh là đủ. Lại một hồi triền miên, dây dưa trên chiếc giường nhỏ của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.