Anh đi gọi điện, nói một lúc rất lâu, tiếng anh nói chuyện rất nhỏ, Thủ Thủ không nghe được anh đang nói những gì, chừng 10 sau anh mới gác điện thoại, rồi hỏi Thủ Thủ: “Buổi tối được không? Buổi chiều cô ấy có
tiết.”
Ngoại trừ người lớn trong nhà ra, đấy là lần đầu tiên Thủ Thủ nhân
nhượng thời gian với người khác. Càng khó tưởng tượng hơn là Kỷ Nam
Phương cũng tán thành chiều theo như thế, trước nay chỉ có phụ nữ đợi
anh, thế mà ngày hôm nay anh đã cảm nhận như một chuyện hoàn toàn bình
thường, việc kiểu này, hiển nhiên không phải chỉ một lần.
Thủ Thủ đã bắt đầu nghi hoặc, cô đang nghĩ, người con gái ấy phải thế
nào mới có thể khiến Kỷ Nam Phương bất thường giống như ngày hôm nay.
Họ hẹn gặp ở một quán cà phê, Kỷ Nam Phương dường như còn sốt ruột hơn
cả cô, vừa ngồi xuống, anh đã liếc đồng hồ trên tay đến hai lần, Thủ Thủ nói: “Hay bảo tài xế đến đón cô ấy.”
“Không cần, cô ấy đáp tàu điện qua.” Anh bảo: “Em dùng gì trước nhé?”
Cô chỉ lắc đầu.
Anh nói waiter giúp cô gọi một phần cheese cake, cô vốn rất thích đồ
ngọt, nhưng vào đây rồi lại chẳng hứng thú dùng gì cả, đành miễn cưỡng
ăn một miếng, đợi thêm một lúc thì người cũng đã xuất hiện, liền đẩy đĩa sang một bên, cặn kẽ quan sát.
Kỷ Nam Phương chỉ giới thiệu đơn giản: “Trương Tuyết Thuần.”
Tên thanh tú như người, từ lần trước Thủ Thủ chưa kịp nhìn rõ mặt cô ấy, lần này tỉ mỉ đánh giá, nét mặt cô ấy xinh đẹp, lại có chút mềm mại
thùy mị. Ngồi nghiêm chỉnh mà có chút bức rức, tay vẫn còn siết chặt
quai balo. Đôi lông mi dài dầy run run bất an, thỉnh thoảng ngước mắt
lên nhìn, vội vã chớp đôi mắt trong veo như một chú nai nhỏ, e ấp mà
thuần khiết, so với trong tưởng tượng của cô hoàn toàn khác biệt.
Thủ Thủ hỏi: “Trương tiểu thư còn đang đi học phải không?”
“Em đang học năm nhất đại học P ạ.” giọng Trương Tuyết Thuần cũng thẹn thùng, gò má ửng hồng, dường như là bất an.
“Đại học P rất tốt, khuôn viên trường cũng rất đẹp.” Thủ Thủ nói, rồi
bảo với Kỷ Nam Phương: “Anh ra ngoài hút thuốc đi, em muốn nói chuyện
riêng với Trương tiểu thư một chút
Kỷ Nam Phương do dự vài giây, lại liếc nhìn sang Trương Tuyết Thuần một
cái, cô bé dường như cũng có chút hoang mang, ngước mắt nhìn anh, anh
cười như an ủi Trương Tuyết Thuần: “Được, anh ở ngay bên ngoài.”
Bàn ghế ở sân bên ngoài rất đẹp, trên bàn đặt chân nến pha lê, ánh nến
dập dờn thướt tha trong gió xuân dịu dàng. Kỷ Nam Phương ngồi xuống,
waiter đã lập tức bước đến, nhã nhặn lịch sự hỏi: “Kỷ tiên sinh, anh
dùng gì ạ?”
“Nước lạnh.”
Cốc nước lạnh rất nhanh đã được đưa lên, Kỷ Nam Phương ngồi im lặng, cốc thủy tinh đọng lại những giọt nước, xuôi theo viền cốc chầm chầm lăn
xuống.
Nước trũng lại trong đặt đĩa gốm nhạt màu, dưới ánh nến toát lên vẻ mông lung mờ mờ, anh cảm thấy tình cảnh này quen thuộc lắm, dường như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải, cuối cùng cũng nhớ ra, từ lần hẹn gặp Thủ Thủ ở
nơi này, lúc anh vừa bước vào, cũng là lúc cô đang dùng tay khua khua
những cánh hoa, những cánh hoa tôn lên bàn tay trắng tuyết ngọc ngà,
phảng phất như đang tan chảy, có vài phân kiều diễm đến không thể chạm
nổi. Mà ánh nến vừa lúc rọi lên trong mắt cô, chút đốm lửa dập dềnh,
phảng phất như đá quý yếu ớt, rạng rỡ hơi ánh lên. Rồi con ngươi cô
nhanh chóng mờ mịt đi, dường như chôn vùi trong tàn tro xám xịt, long
lanh vừa mới như chỉ là ngọc sáng từ mấy đời.
Ngày hôm đó cô vốn dĩ tỏ thái độ bất bình thay người khác, mà tên cô gái đó là gì, anh cũng đã quên sạch rồi, chỉ nhớ lúc ấy cô vẫn còn chút
ngây thơ như tính khí trẻ con, giận dỗi hất cả cà phê lên quần áo anh.
Bộ quần áo ấy sau này đem đi giặt là về, anh cũng không mặc nữa.
Gió tối hơi lạnh, trong sân căn bản không còn khách ngồi, chỉ có anh lẻ
loi ngồi đó, đợi một cốc nước lạnh tan chảy, thật sự tan chảy rồi, lót
cốc đã thấm đẫm giọt nước, từng hàng từng hàng lan xuống, lòng bàn tay
cầm cốc dường như có lớp mồ hôi, anh không uống dù chỉ một ngụm, đã đặt
cốc xuống.
Rất xa đó có ánh đèn, sắc vàng cam ôn hòa, thấp thoáng dường như có một
cánh cửa, sau cánh cửa lại chẳng có một thứ gì, anh ngồi đó rất lâu,
thấy Trương Tuyết Thuần chạy lại phía anh, thực ra hôm nay cô bé ấy cũng trang điểm một chút, còn thay cả 1 đôi giầy mới, đường rát sỏi nhỏ,
Trương Tuyết Thuần quýnh quáng, cũng bởi còn chưa quen đi giầy cao gót,
dường như liêu xiêu lẹo vẹo, những bước nhỏ càng lại gần phía anh, sắc
mặt càng tích tụ hoang mang bất an: “Anh Kỷ…”
“Sao rồi?”
“Chị vừa đi vào toilet, em đợi mãi mà vẫn chưa thấy ra, em nghĩ chị ấy đã đi rồi, nhưng mà…”
Anh qua vài giây mới hiểu cô ấy nói “chị” ở đây là ai, vừa hiểu ra, đã lập tức bật dậy chạy vội vào trong.
Lối vào toilet xuyên qua quán cà phê rồi quẹo trái, anh vội vã lao đến,
suýt nữa còn đụng vào người ta, anh xin lỗi người phụ nữ ấy, vẻ mặt nôn
nóng vô cùng: “Xin lỗi, có thể giúp tôi vào trong đó xem xem, vợ tôi ở
trong đó mãi chưa ra, cô ấy vốn không được khỏe…”
Đại khái thấy anh có vẻ gấp gáp, người phụ nữ ấy cũng đồng ý, vừa vặn
lúc Trương Tuyết Thuần đuổi tới, thấy anh đứng ở ngoài cửa, ngớ ra người phụ nữ kia vừa bước vào đã thất thanh kêu lên: “Trời ơi, có ai đó giúp
với!”
Trương Tuyết Thuần còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Nam Phương đã đẩy cửa
“bang” một tiếng bổ nhào vào bên trong, chỉ thấy Thủ Thủ ngã vật trên
nền nhà trước bồn rửa tay.
Người vừa nãy dường như muốn đỡ Thủ Thủ dậy, mà Thủ Thủ hoàn toàn không
cảm giác, đầu vẹo đi trong lòng chị ta, Kỷ Nam Phương chỉ cảm giác máu
đang dồn hết lên đầu, không kịp nghĩ ngợi gì thêm nữa, anh khom người bế Thủ Thủ lao ra ngoài.
Xe đậu dưới bãi đỗ xe, ở đường quốc lộ phía bên ngoài quán cà phê, lần
đầu tiên trong cuộc đời anh cảm giác ngày hôm nay dài đến vô cùng tận,
cứ chạy mãi, chạy mãi, lại dường như xa xôi không tài nào cán đích nổi,
chỉ nghe thấy hơi thở mình nặng trĩu. Cơ thể cô cũng không nặng, tựa như đứa bé ngoan ngoãn nhắm mắt, dựa vào lồng ngực anh. Cô xưa nay chưa
từng gần kề anh như lúc này, nhưng vào lúc vô thức ấy, anh chỉ cảm thấy
sợ hãi, hình như không phải đang bế cô, mà đang ôm một vốc cát, có cái
gì đó cứ luồn qua kẽ tay anh mà rơi rớt từng chút từng chút, chỉ cần
buông ra là biến mất ngay. Anh khiếp đảm kinh hoàng đến cùng cực, Trương Tuyết Thuần đuổi theo, hình như có nói gì đó nhưng anh không còn kịp
nghe, chỉ cuống cuồng tìm xe, chiếc xe màu xám bạc, đáng lẽ dưới ánh đèn đường phải dễ tìm mới phải chứ, nhưng tại sao lại tìm không ra thế này?
Điều khiển từ xa trong túi áo anh, nhưng anh không còn tay để tìm, anh
xuyên qua vô vàn những chiếc xe đậu trong bãi đỗ, cuối cùng Trương Tuyết Thuần đã đuổi kịp, anh gầm lên với cô bé: “Chìa khóa!”
Trương Tuyết Thuần luống cuống lúng túng, hình như hơi nghệt ra, mà anh
một tay đỡ Thủ Thủ, cô vội vã chạy đến giúp anh đỡ đầu chị ấy. Anh cuối
cùng sờ thấy chìa khóa, xe “bíp” một tiếng, nghe theo âm thanh ấy, anh
quay đầu cũng tìm ra xe mình, còi báo động ầm vang, đèn trong xe chớp
nháy loạn xạ.
Anh bế cô, ruột nóng như lửa đốt chạy về phía xe mình, Trương Tuyết
Thuần vội vàng đuổi theo sau, giúp anh mở cửa, anh đặt Thủ Thủ nằm ở ghế sau, sắc mặt cô dưới ánh đèn xe tỏ rõ nét nhợt nhạt phờ phạc, đến nửa
sắc hồng cũng không còn.
Anh nóng lòng sốt ruột quay xe, vừa đi đường vừa gọi điện thoại, gọi cho bác sĩ Chương thì máy bận, gọi cho bác sĩ riêng thì lại không có người
nhận máy….
Anh vất điện thoại sang một bên, bất thình lình đánh vô lăng quay đầu,
Trương Tuyết Thuần vừa kịp ngồi xuống đang đóng cửa xe, suýt nữa thì bị
hất ra ngoài, may mà nắm được chỗ vịn. Kỉ Nam Phương cứ thế nhả ga phóng thẳng đến bệnh viện.
Anh chỉ chạy xe có mười mấy phút đã đến được bệnh viện, xuống xe bế Thủ
Thủ lao vào phòng cấp cứu, bác sĩ y tá phòng cấp cứu ba chân bốn cẳng đỡ Thủ Thủ lên xe đẩy vào phòng, anh ở ngoài cách lớp cửa ngăn trở. Cả thế giới dường như đang lắng xuống chính tại khoảng khắc đó, lắng xuống đến nỗi còn nghe được cả tiếng tim mình nhảy loạn xạ, thịch thịch thịch
thịch, nhảy đến gấp gáp đến cuồng cuồng, anh giơ tay lên, trên lòng bàn
tay dính đầy máu. Là máu của Thủ Thủ, là máu của con.
Anh cuối cùng đã hiểu thứ rò rỉ ra từ giữa những kẽ tay là gì, còn là gì khác nữa, là máu, là máu đứa con của anh và cô. Anh đờ đẫn nhìn vết máu tươi bết trên những ngón tay, mặc dù cô nói những lời cay nghiệt là
thế, mặc dù cô từng làm anh nổi giận, nhưng mà biết đứa con này là của
anh, nếu không cô làm sao phải tức giận, cô tức giận, cũng chỉ bởi vì cô không muốn có đứa con này của anh, thế nên mới ném cho anh những lời
cay nghiệt.
Lúc chuẩn bị vứt bỏ đi đứa con ấy, anh thật sự tưởng rằng mình đã có
thể, hận đến nỗi phải hạ quyết tâm là thế, hy vọng mong ngóng bấy lâu,
bao gồm một tương lai mờ mịt muộn màng, tất thảy đều vứt bỏ. Chỉ bởi cô
không cần, anh cứ tưởng mình có thể cam chịu dứt bỏ, anh có thể làm được cơ mà. Thế mà giờ khắc này đây khi đã hiểu ra, anh đau đớn đến không
tài nào nín xuống, anh vốn dĩ không cách nào tha thứ được cho sự mất mát này, so với cắt bỏ khúc ruột còn đau đớn hơn nhiều, là cắt bỏ đi tương
lai duy nhất, là đau đến khắc hẳn vào xương tủy, là đau đến ngấm hẳn vào mạch máu, dường như cả trái tim cả cơ thể đều bị cắt rời từng mảnh, anh không làm được. Trơ mắt mà nhìn, dường như khiến người ta phát điên,
anh thật sự không thể làm được.
Có bác sĩ vội vã chạy qua anh, chạy vào phòng phẫu thật, rồi lại có y tá hớt hải chạy ra, lấy thuốc, lấy túi truyền máu, bác sĩ cấp cứu nói với
anh: “Bệnh nhân hiện tại đang mất máu, phải làm phẫu thuật gấp, đứa bé
có lẽ không giữ lại được. Anh là người nhà phải không? Qua bên kia ký
tên đã.”
Y tá đã cầm sẵn tờ đơn thông báo phẫu thuật đến, Kỷ Nam Phương hốt hoảng tổng kết lại bản thông báo, nhìn dòng chú ý dưới cùng mà kinh hoàng:
Những điều bất trắc khi gây mê, thuộc phạm vi không thể kiểm soát, sau
phẫu thuật có thể phát chứng….
Anh chỉ có thể hỏi bác sĩ: “Cô ấy có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Còn phải xem tình hình phẫu thuật.” Bác sĩ đeo khẩu trang, phát ra
những tiếng ù ù, dường như là ở một nơi rất xa xăm: “Phát hiện chảy máu
là phải lập tức đưa đến bệnh viện ngay, tại sao chần chừ đến tận bây
giờ?”
Anh không biết, anh không biết gì cả, cô không nói cho anh biết gì cả,
kể cả có là không thoải mái, cô xưa nay cũng chưa từng kêu ca dù chỉ một tiếng trước mặt anh, huống hồ cô vốn dĩ không muốn có đứa bé này, cô cự tuyệt anh, thế nên cô cự tuyệt tất cả những gì thuộc về anh, anh không
biết gì cả, cô thà ngất trong nhà vệ sinh chứ cũng không thèm nói với
anh rằng cô thấy không khỏe.
Bác sĩ nói anh đi nộp viện phí, mà không thể quẹt thẻ tín dụng được, anh liền gọi cho thư ký riêng, giọng nói vẫn còn rất minh mẫn: “Cậu mang
ngay 2 vạn tiền mặt qua cho tôi, ngay lập tức.” Rồi đưa địa chỉ của bệnh viện cho cậu ta.
Thư ký hoàn toàn lơ mơ, nhưng cũng không hỏi gì thêm, nửa tiếng sau đã
rút tiền mặt mang qua cho anh, một bịch gói giấy da bò nặng trịch, anh
xưa nay chưa từng cảm giác 2 vạn tệ lại nặng đến thế, thư ký đi nộp tiền đặt cọc, Trương Tuyết Thuần vẫn im lặng ngồi cạnh anh, đến lúc này mới
rụt rè gọi: “Anh ơi…”
Mắt anh vằn đỏ, như thể đã uống say, thần trí hốt hoảng, chỉ cảm giác
bốn bề tất thảy đang xoay mòng mọng, mà người ngay trước mắt cứ mơ hồ
không rõ ràng, cổ họng anh dính chặt, âm thanh phát ra ráp nhám: “Em rút cuộc đã nói gì với cô ấy hả?”
Trương Tuyết Thuần chực bật khóc: “Em không nói gì cả, thật mà, chị ấy
chỉ hỏi em quen anh thế nào, quen bao lâu rồi, em đều nói theo những gì
anh đã dặn, sau đó chị ấy bảo muốn vào toilet, em ngồi ở bàn đợi, đợi
một lúc lâu vẫn chưa thấy chị ấy ra, em liền đi tìm anh…”
Anh làm chuyện điên rồ, hành động điên rồ này, chỉ bởi tưởng rằng cô sẽ
không để ý, anh siết chặt nắm tay, đầu móng tay cắm vào da thịt sâu
hoắm. Mạch máu cũng sục sôi, dường như máu trong cơ thể đang sôi lên ùng ục, anh đã làm chuyện ngu xuẩn này, ngu không ai bằng, dù cho cô ấy có
không để ý, anh cũng không nên kích động cô, cô vốn dĩ đã tuyệt vọng với hôn nhân, anh lại đi khiến trở nên cô ấy khó xử là vậy ư.
Thủ Thủ đau đớn đến đẫm mình mồ hôi, chỉ cảm thấy đau, trước nay chưa
từng trải qua cơn đau như thế, dường như có thứ gì đó từ trong cơ thể bị lôi kéo cắt xé. Nhưng dù cô cật lực muốn vùng vẫy, muốn khóc gào, mà cả người dã dời, hoàn toàn không hề có chút sức lực, cô nghĩ, đây nhất
định là mơ rồi, là một cơn ác mộng mà thôi, tỉnh dậy là sẽ qua, tỉnh dậy là sẽ trôi qua thôi mà, cứ thế cho đến tận lúc đêm khuya cô mới tỉnh
lại, cơn đau khiến cô phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ ràng, bên
cạnh có người nói: “Anh ở đây.”
Ánh sáng trong phòng bệnh chập chờn, ý thức trong cô cũng không còn minh mẫn, người đó hình như là Kỷ Nam Phương, cô cảm thấy dần dần yên tâm
trở lại. Anh nói: “Thuốc mê hết hiệu lực rồi, bác sĩ nói sẽ đau một
chút…” Tay cô đặt trên bụng dưới, nhưng chợt biết chuyện gì đã xảy ra,
biết bản thân đã mất đi thứ gì, trong lòng bức bối đến ghê gớm, cô muốn
động đậy, anh nắm lấy tay cô, cô nói với anh những điều mơ hồ: “Đừng nói với mẹ em…”
“Anh hiểu.”
Có thứ gì đó nóng hôi hổi rơi trên mu bàn tay cô, cô khó chịu lắm, nhưng không khóc nổi, chỗ nào đó trong người dường như bị khoét trống rồi,
khiến trong lòng cô càng như bị xoắn vặn, vẫn là những cơn đau, đau đến
lục phủ ngũ tạng cũng vỡ nát tươm. Cô vùi mặt trên gối, chỉ có như vậy
mới không có ai nhìn thấy cô đang khóc, cả một quãng thời gian dài sau
khi cưới, cô đều tự nhốt mình trong phòng khóc trong âm thầm, khóc đến
khi tuyệt vọng, mà không hề có ai hay biết. Có bàn tay vươn ra, lau đi
vệt nước mắt trên mặt cô, bàn tay ấy ầm nồng, giống với bàn tay của bố,
nhưng biết bố vĩnh viễn không còn yêu thương cô như lúc còn bé nữa, cái
gọi là hạnh phúc, cô đã đánh rơi từ rất lâu rất lâu rồi. Bàn tay ấy lau
khô giọt nước mắt cô, nhưng có hạt nước lại rơi trên mặt, trong lòng cô
nghĩ, là ai thế, đây là ai thế. Hơi ấm áp khiến người ta mê man, là ai
vậy?
Cô ở bệnh viên quan sát 48 tiếng, Kỷ Nam Phương luôn túc trực bên cạnh,
sau đó cô kiên quyết muốn xuất viện, bác sĩ đề nghị nằm viện thêm 1
tuần, nhưng cô cứ khóc mãi, Kỷ Nam Phương cũng không còn cách nào khác,
lúc ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, Kỷ Nam Phương bế cô lên xe, tài
xế ngồi trước, anh bồng cô ngồi ghế sau, 48 tiếng đồng hồ ấy cô truyền
rất nhiều rất nhiều thuốc, truyền đến nỗi mê mê man man nhưng vẫn nói:
“Đừng về nhà nhé.”
Anh nói: “Anh hiểu.”
Họ quay lại khu chung cư, anh vẫn ôm cô, anh mang riêng một chiếc áo
khoác, lúc xuống xe thì quấn quanh người cô, từ trong xe ra đến thang
máy, từ thang máy lên đến nhà, từ dưới lầu vào đến phòng ngủ. Lúc anh
nhẹ nhàng đặt cô xuống giường xong, mặt cô chạm xuống mặt gối lạnh lẽo,
lại rơi nước mắt. Cũng không hiểu là vì sao, hoặc có lẽ sợ đau, lại
lạnh, cả người cứ run lên, anh kéo chăn cho cô, cô nghẹn ngào nói: “Anh
đừng đi, em sợ lắm.”
Anh liền ngồi xuống, cô giống như một đứa trẻ sơ sinh khóc không ngừng,
cứ khóc mãi, anh thử ôm chặt lấy cô, cô cũng không giẫy giụa, thế nên
anh nửa nằm nửa dựa vào đầu giường, cô gọn thon lỏn trong lòng anh, tư
thế ấy cũng không thoải mái gì, trước đây cô cũng chưa từng dựa vào anh
như thế, nhưng cô lại thấy ấm cúng, chỉ là không kìm được, nước mắt cứ
trào ra, ướt dẫm áo len anh. Anh xoay mặt, nói: “Em đừng khóc, các cụ
nói lúc này mà khóc không tốt đâu, sau này sẽ để lại bệnh đấy.”
Nước mắt cô lại càng nhiều hơn, làm thế nào cũng không kìm lại được, vốn dĩ oán hận đứa bé này, oán hận cả anh ấy, nhưng mất đi mầm sống kia, cô lại cảm giác đau đớn, đau đến như bị xuyên thủng. Giống như thứ quan
trọng nhất đã không còn nữa, mà còn biết rõ rằng sau này có muốn tìm
cũng không tìm lại được, cô túm lấy áo anh, khóc cứ khóc không ngừng,
khóc đến khi thiu thiu thiếp ngủ.
Lúc tỉnh dậy trong phòng không có ai, cả căn phòng to lớn, trống không
trơ trọi lại mình cô, cô sợ hãi lắm, vật lộn bò dậy, cơn đau vẫn còn, cô vịn vào tường, loạng chọang đi xuống. Bên ngoài tĩnh mịch, trong nhà
dường như chỉ còn sót lại mình cô mà không hề có ai khác, anh ấy cuối
cùng vẫn bỏ cô lại, không thèm quan tâm đến cô nữa.
Cô vừa kinh hãi và hoảng loạn, bấu víu lấy tay vịn cầu thang chỉ muốn
bật khóc thật to, từ từ dò lần xuống dưới lầu, tìm từng phòng một….
Không một ai…cô đẩy hết cửa căn phòng này đến cửa căn phòng khác, không
có một ai, cô càng tìm càng cảm giác tim loạn nhịp, dựa vào tường thở
dốc, cô lại nghe thấy ở cuối hành lang có tiếng động. Nơi đó cô chưa
từng vào, cũng không biết phòng đó là nơi nào, cô vật lộn men theo
tường, cánh cửa khẽ khép hờ, trong lòng vừa hốt hoảng vừa hỗn loạn, từ
từ đẩy cửa rộng mở.
Thì ra là nhà bếp, bên trong bài trí rất đơn giản, nhưng đầy đủ không
thiếu thứ gì, chỉ là kệ đặt gia vị ngổn ngang, thớt và dao xếp bừa bộn,
bên cạnh còn đặt một rổ rau đã rửa sạch. Nước nhỏ lõng bõng từng tiếng,
Kỷ Nam Phương 2 tay ao xắn cao, cúi đầu bên bồn rửa gì đó. Một nồi điện
bằng đất đang bật, hơi nóng bốc lên phù phù, anh vơ lấy thứ đang rửa
trong bồn, Thủ Thủ mới biết hóa ra anh đang rửa hành lá, nhưng anh vụng
vệ, lại nhặt từng cọng từng cọng lên, rồi mới đặt vào rổ cho ráo nước.
Thủ Thủ chỉ cảm giác họng mình ứ đọng, chôn chân ở đó, bải hoải dựa hẳn
vào cánh cửa, anh chăm chú vào nồi đất, hình như đang nghĩ gì đó, lại
dường như chẳng nghĩ gì cả, nồi đất xì hơi nước bốc lên, khoảng không
gian ngăn trở giữa 2 người, đến bóng lưng anh cô cũng chỉ nhìn thấy lờ
mờ, bao lâu sau mới nghe được tiếng anh: “Đun nhỏ lửa sau 30 phút, thái
hành….” Thì ra là đang đọc sách dạy nấu ăn, không biết là chép từ đâu
nữa, anh khom người cúi đầu đọc cẩn thận, từng chữ từng chữ đều thì thầm đọc lên thành tiếng.
Thủ Thủ chỉ cảm giác gò má râm ran, đưa tay lên xoa mới biết thì ra là
nước mắt, Kỷ Nam Phương vẫn đang chăm chú nghiên cứu sách, hoàn toàn
không để ý xung quanh, cô vịn vào tường lại đi về phòng.
Cô tốn một một lúc lâu mới lên được đến trên lầu, đau đớn làm thân mình
sũng ướt mồ hôi, lại lần mò vào phòng ngủ nằm xuống, cả cơ thể đau đến
co quắp, nước mắt rơi mãi không thôi, cũng không biết là vì đau, hay tại vì lạnh, rồi cũng thiếp đi…
Sau đó Kỷ Nam Phương gọi cô dậy, bảo cô uống chút canh, là món canh gà,
bên trên đã hớt đi lớp vàng dầu, hơn nữa cũng đã thổi nguội cho dễ uống, cô nhìn bát canh mà ngẩn người, anh có vẻ không được tự nhiên: “Mùi vị
thế nào?”
Cô hỏi: “Canh này ở đâu thế?”
Anh nói như máy: “Gọi điện ở dưới nhà mang lên.” Rồi lại hỏi: “Hay em muốn ăn cháo, anh lại gọi họ đem lên nhé.”
Cô nhấp một ngụm, thực ra trong canh bỏ nhiều đông trùng hạ thảo quá, vị hơi đắng, cô vẫn uống đến hết: “Còn nữa không?”
“Còn, để anh đi lấy.”
Anh lại lấy thêm một bát canh đầy, bát canh nóng hôi hổi, thế nên anh cứ đứng khẽ khàng thổi cho mau nguội, cô nhìn dáng vẻ anh lúc đó, vụng về
biết bao, chỉ càng khiến người ta co thắt trong lòng, chực thoảng có chỗ nào đó nhói đau. Anh thổi canh đến lúc vơi nguội, rồi mới đưa cho cô,
cô lại không nhận: “Chúng mình li hôn đi.”
Anh không ngẩng đầu, cũng không nhìn vào cô, cô lập lại: “Kỷ Nam Phương, chúng ta li hôn thôi.”
Cuối cùng anh buông lời: “Em uống canh trước đã, chuyện sau này để hôm khác hẵng nói.”
Cô lại bật khóc, đầu tiên chỉ có nghẹn ngào, sau dần rưng rưng không
thành tiếng, anh vẫn đứng trong im lặng, chỉ nhìn cô, khuôn mặt hoen ướt nước mắt, cô nói: “Em xưa nay chưa từng ghét anh đến thế, anh tưởng
rằng anh làm những chuyện này thì có tác dụng gì sao? Em không yêu anh
tức là không thể yêu anh, em hận anh, anh ngay từ đầu đã đoán ra, đợi
đến khi thấy em trở thành trò nực cười, anh cái gì cũng biết, anh còn
tính toán với em, em muốn kết hôn anh liền đồng ý kết hôn, anh đợi cái
ngày này sao, anh biết tất cả là để đợi cái ngày thấy em trở thành trò
cười ư, anh rõ ràng cũng không muốn có đứa bé này cơ mà, tại sao anh còn phải tỏ ra như thế? Trong lòng anh chỉ mong có vậy, anh đã thấy vui
mừng chưa, anh đã thấy mãn nguyện chưa?” cô vỡ òa tất thảy: “Kỷ Nam
Phương, sao anh phải ác đến thế, em đã thành ra nông nỗi này anh còn
chưa buông tha cho em sao, anh rốt cuộc muốn thế nào nữa, anh rốt cuộc
còn muốn thế nào đây?”
Anh không nói gì cả, đặt bát canh lên tủ đầu giường, chỉ bảo: “Em uống canh đi rồi nghỉ ngơi.”
Anh xoay mình bước ra ngoài, cô cầm bát canh ném về hướng anh, nhưng bàn tay không có sức, không trúng được vào người anh, chiếc bát rơi loảng
xoảng trên nền nhà, nước canh bắn tung tóe, anh sững lại, cũng không
quay đầu, rồi lại nhanh chóng đi mất.
Thủ Thủ chôn mặt trong chăn bật khóc thành tiếng, tự mình cũng không
biết mình đang khóc vì cái gì nữa, chỉ khóc lóc đến rát bỏng cổ họng,
khóc đến khi cả người co quắp, khóc đến đứt hơi khản tiếng, cả hốc mắt
sưng phù, bản thân cô cũng biết thế là hết, thứ mất đi không thể nào tìm lại được nữa, giờ đây chỉ biết dốc cạn bầu sức lực, khóc đến dường như
đã khô héo, anh vẫn không quay lại.
Đến tận sáng ngày hôm sau, anh mới quay lại, cả khuôn mặt đã khóc đến
phù trũng, mắt cũng sưng to, biết mình lúc này thật giống như một kẻ
điên, thế là cô khóa chặt cửa phòng. Anh đứng bên ngoài gõ cửa, cô nhất
quyết không mở, nhưng anh cũng chẳng kiên trì mấy, qua một lúc đã bỏ đi. Hoặc có lẽ đã không còn đủ nhẫn nại với cô nữa, một lát sau bác sĩ
Chương dẫn theo y tá đến, cô mới mở cửa.
Y tá ở lại chăm sóc cô, Kỷ Nam Phương từ đó cũng mất dạng, nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, mẹ anh biết chuyện xong, đến mẹ cô cũng biết, 2 người lập tức vội vã đến thăm cô, Thịnh Khai vừa nhìn thấy cô,
đã rớt nước mắt: “Hai đứa tạo nghiệt gì thế này? Con còn giấu mẹ à? Cả
hai đứa đã tạo nên nghiệt gì?” Mẹ anh vặn hỏi y tá, mới biết Kỷ Nam
Phương đã 10 ngày nay chưa về, càng hầm hầm nổi giận: “Con thì đã mất,
vợ thì đang nằm trên giường, nó còn chạy đi đâu thế này?”
Bà gọi điện thoại tứ phía mới tìm được Kỷ Nam Phương về, vừa về đã mắng
chửi ập đầu anh một trận, Kỷ Nam Phương chỉ cúi đầu, sau cùng trước mặt
mẹ anh lẫn Thịnh Khai, anh đã nói: “Mẹ, là con có lỗi với Thủ Thủ. Nhưng con muốn li hôn, mong mẹ đồng ý cho chúng con, mẹ dù không đồng ý,
chúng con vẫn phải li hôn.”
Mẹ anh vốn dĩ đang đau lòng vì chuyện của Thủ Thủ, giờ đây thêm việc anh cãi lại chắc như đinh đóng cột là thế, giận đến nỗi suýt lịm đi, việc
này giấu không nổi bố anh nữa, nhưng Kỷ Nam Phương đã hạ quyết tâm kiên
quyết đòi li hôn, Thịnh Khai xưa nay vẫn chu đáo, có đi hỏi thăm các
nơi, mới biết rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra ngày hôm ấy, thấy Thủ Thủ cả người gầy rộc đi, tiều tụy hốc hác mà khiến bà xót xa đến không
thể không oán trách: “Con gái ngốc nghếch ơi, vì một đứa con gái mà con
tự biến mình thành ra đến nông nỗi này, con trị không nổi ả, thì còn có
mẹ mà, cứ cho như con không thèm chấp cô ta, thì chỉ cần ý tứ một tý, mẹ chồng con cũng tự nhiên giải quyết ổn thỏa thôi, Kỷ Nam Phương rõ là ma xui quỷ khiến mất rồi mới đi làm việc càn quấy ấy. Con còn ma làm hơn
cả nó, tại sao lại đi gặp ả đó? Bác sĩ đã nói con có dấu hiệu sẽ đẻ non
rồi, bảo con phải nằm giường nghỉ ngơi, tại sao con vẫn còn chạy ra
ngoài đi gặp cô ta?”
Thủ Thủ chỉ cúi gằm không nói gì, Thịnh Khai thở dài: “Đều tại mẹ, chiều con quá đâm hư. Thực ra những việc thế này vốn không cần tự mình ra
mặt, đàn ông là thế, ngẫu nhiên sẽ có lúc hồ đồ, làm những chuyện ngu
xuẩn. Thực ra với điều kiện của Nam Phương mà nói, có biết bao nhiêu là
phụ nữ sẽ chủ động bám lấy nó, dù nó không có tâm tư ấy thì cũng không
ngăn được có kẻ giở trò này nọ, chỉ cần nó không vượt quá giới hạn, con
mắt nhắm mắt mở, thằng bé cũng chẳng dám làm gì, lẽ nào thật sự phải đến bước bỏ nhau, đi lấy con bé họ Trương kia hay sao? Dựa vào con bé ấy cả đời này cũng đừng hòng bước vào cửa nhà Kỷ gia, chứ đừng nói đến những
thứ khác, việc này mà truyền ra ngoài rõ ràng là chuyện nực cười, Kỷ gia có chấp nhận nổi loại người đó không? Con nhìn bố con mà xem, sao nào,
người đàn bà họ Tang kia lẫn con gái bà ta vĩnh viễn có ngẩng mặt lên
nổi đâu, đều phải đi đường vòng đấy thôi, bố con còn cảm thấy mắc nợ mẹ, xin lỗi mẹ, mọi lúc mọi nơi đều chiều theo mẹ, con đúng là dễ bị kích
động quá, lúc vừa mới cưới nhau, mẹ cảm thấy con có thể giữ được Nam
Phương, làm gì cũng có chừng mực, thế nên mẹ yên tâm lắm, tại sao bây
giờ con càng lúc càng thụt lùi? Con thành thực nói cho mẹ biết, rốt cuộc là con muốn li hôn, hay là Nam Phương nó muốn li hôn đây? Trương Tuyết
Thuần là một chuyện, Dịch Trường Ninh lại là một chuyện khác, có phải
con đề nghị li hôn với Nam Phương trước không?”
Thủ Thủ chỉ cảm thấy sấm sét uỳnh oàng, đờ đẫn như trời trồng nhìn mẹ
mình, qua nửa buổi cô mới thốt ra được một câu: “Mẹ, mẹ biết cả rồi ư?”
Thịnh Khai vỗ tay cô: “Con là con gái của mẹ, con có chuyện mà mẹ không biết chứ?”
“Nhưng mà…”Thủ Thủ khó khăn nói, “Bố đối với mẹ như thế, mẹ không để tâm sao?”
“Chuyện đều đã qua rồi.” Thịnh Khai mỉm cười: “Bố con đã không định để
mẹ biết chuyện, cũng có nghĩa ông ấy đối với mẹ còn có sự tôn trọng, mẹ
cũng chẳng muốn truy cứu mọi việc, nửa đời cứ thế mà trải qua thôi, lẽ
nào mẹ quyết chí nửa đời sau không ở với bố con nữa hay sao? Lại nói đến người đàn bà họ Tang kia vốn dĩ không cách nào phá vỡ được cuộc hôn
nhân của bố mẹ, quá lắm nếu coi như đối thủ không đủ đẳng cấp thì lại
thành ra xem thường bản thân mình mất rồi, Thủ Thủ à, mẹ dạy con bao
nhiêu năm là thế, lẽ nào con đến chút cỏn con này cũng không hiểu rõ ư?”
“Mẹ ơi…” Thủ Thủ vô phương vô kế, lại không cách nào biểu đạt thành lời, chỉ nghèn nghẹn: “Mẹ đối với bố, đối với tình yêu…”
“Yêu so với được yêu vất vả nhiều lắm, yêu một người không những phải
trả giá cho tất cả, thậm chí còn phải hi sinh chính mình, lúc còn trẻ mẹ cũng ngốc như con, nhưng bà ngoại dạy mẹ hiểu một việc, khi con yêu một người nhiều hơn người đó yêu con, thì là lúc con nên tính đến việc
buông tay, còn khi một người yêu con nhiều hơn con yêu họ, là lúc con có thể gặt hái được hạnh phúc.”
“Sao mẹ lại nói vậy, nếu như tình yêu lại tính toán chi li như thế, đâu
có còn gọi là tình yêu nữa?” Cô nhất thời buột miệng: “Mẹ ơi, con luôn
nghĩ mẹ khác với người ta, thì ra mẹ cái gì cũng biết, mẹ còn để mặc con cưới Kỷ Nam Phương….”
“Lúc đầu là con tự mình muốn lấy Nam Phương, mẹ khuyên con rồi, con lại
khăng khăng cố chấp.” Thịnh Khai dường như cũng cảm thấy mình quá kịch
liệt, liền dịu dọng nói, “Thực ra Nam Phương đối với con rất tốt, trong
lòng con tự hiểu, đúng không nào?”
“Không bằng nói mẹ tính toán đến lợi ích của việc làm thông gia, không
bằng mẹ bảo cảm thấy con lấy Kỷ Nam Phương đối với nhà họ Diệp mà nói có lợi ích tuyệt đối, chi bằng mẹ cứ nói năm đó mẹ cầu cũng không được.”
“Thủ Thủ” Thịnh Khai nổi giận, “Mẹ là loại người thế ư? Mẹ cần phải lấy
hạnh phúc cả đời của con ra để đổi lại lợi gì à? Mẹ chỉ mong con sống
tốt. Thực ra Nam Phương nó thật sự yêu con, mẹ biết, nó yêu con, nó có
khả năng làm con hạnh phúc, thế nên mẹ mới đồng ý gả con cho nó.”
Chương 14-P3
“Nhưng con không hạnh phúc, mẹ ơi, con không hề hạnh phúc…” Thủ Thủ não
lòng, chỉ cảm giác tất thảy hóa ra đều là sai lầm, tất thảy hóa ra đều
là uổng công: “Điều khiến con cảm thấy hạnh phúc nhất, là được ở bên
người mình yêu, mà không cần phải tính toán xem ai yêu nhiều hơn ai…”Cô
ngẩng mặt lên, mắt ướt nhoèn, “Mẹ, con yêu Dịch Trường Ninh, con yêu anh ấy, yêu đến nỗi con không cách nào khống chế nổi bản thân mình. Con lúc đầu cưới Kỷ Nam Phương, là vì hy vọng mẹ có thể hạnh phúc, mẹ ơi, con
thật sự mong mẹ sẽ hạnh phúc hơn con. Con tưởng rằng mẹ sẽ hiểu, Kỷ Nam
Phương không phải người con cần, anh ấy đối với con tốt, nhưng con không cách nào sống cùng anh ấy được. Con ở bên anh ấy không hề có cảm giác
an toàn….con không biết lúc nào thì anh ấy sẽ về nhà…lúc nào anh sẽ thay lòng đổi dạ. Quanh anh ấy quá nhiều cám dỗ….anh ấy lại không tự chủ
được bản thân….con không cách nào yêu được….mẹ ơi….con sợ lắm…con sợ anh ấy sẽ giống bố…con không thể làm giống mẹ được…con thực sự không làm
nổi. Con hy vọng người con yêu, cũng một lòng một dạ yêu con, bởi vì con đã dồn hết trái tim mình để yêu anh ấy… nhưng Kỷ Nam Phương anh ấy vừa
chạm vào con…con đã nghĩ…liệu anh ấy cũng ôm những người đàn bà khác như thế này phải không…liệu anh ấy cũng nồng nhiệt như thế này với họ phải
không….chỉ nghĩ thế thôi mà con đã buồn nôn…đã phát run lên rồi…nhưng
con không cách nào ngừng tự hỏi…tối qua anh ấy ở đâu? Tối quá anh ấy ở
cùng với ai? Con không kiềm chế được…mẹ ơi…nếu như con thật sự yêu anh
ấy, sẽ phát điên mất, con thà rằng….xưa nay….mẹ ơi….con yêu Trường Ninh, con thật sự yêu Trường Ninh…xin mẹ hãy tác thành cho chúng con. Nếu con tiếp tục ở bên Kỷ Nam Phương, con sẽ thật sự phát điên mất, con không
chịu đựng nổi, mẹ ơi, con không chấp nhận được…”
Cô nhào vào lòng mẹ, buông xuôi tất cả sức lực, òa khóc như một đứa trẻ.
Cô thật sự không chịu đựng nổi nữa, không chịu đựng được tất thảy, cô
từng tưởng rằng bản thân mình hy sinh là đáng giá với vòng tay ấm áp của mẹ, đã từng ấm áp là thế.
Cô tựa như một đứa trẻ chịu đủ mọi tủi thân oan ức, chỉ còn biết buông
lơi tiếng gào khóc, giống như cái lần không lâu trước đó, nhưng lần ấy
cô chỉ có thể khóc trong thầm lặng, cô siết chặt vạt áo của mẹ, hệt như
một đứa trẻ sợ chết đuối, khóc đến khi nghẹn tắc.
Thịnh Khai ôm cô, bà xót xa mà rơi nước mắt, cô cứ vo chặt áo mẹ, dồn mình khóc: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ…”
Cô không còn biết thốt ra lời nào, chỉ thất thanh bật tiếng gọi mẹ,
giống như hồi còn nhỏ, rất nhỏ, chỉ khi nào đó chịu tủi thân, cô sẽ nhào vào lòng mẹ mà khóc lóc một trận, khóc xong lại cảm giác tất cả rồi sẽ
ổn thỏa.
Cô khóc đến nỗi nghẹn nín, quanh đi quẩn lại chỉ có thể bật ra câu: “Mẹ ơi, con xin mẹ, mẹ ơi.”
Thịnh Khai khẽ khép hờ đôi mắt, lệ từng hàng lăn dài trên gò má bà: “Con bé này, sao lại ngốc đến thế.”
“Mẹ ơi, con xin mẹ.” cô vùng vẫy tuyệt vọng trong lòng mẹ, dường như một kẻ ngạt thở, không hít nổi một hơi cuối cùng. Chỉ có mẹ mới có cách mà
thôi, chỉ có mẹ mới có thể bảo vệ cô, nhân nhượng cô, dành tất cả mọi
thứ cho cô, “Mẹ ơi, mẹ giúp con, mẹ giúp con với…”
Thịnh Khai nghe con mình van lơn mà tan nát cõi lòng, gạt khô dòng nước
mắt trên mặt Thủ Thủ, bà dỗ dành con: “Đừng khóc nào, con ngoan, con còn đang ở cữ cơ mà, đừng khóc nữa, đến lúc đổ bệnh là không tốt đâu, mẹ
đồng ý với con, mẹ sẽ nghĩ cách, được chưa? Mẹ giúp con mà, được chưa?”
Thủ Thủ chỉ cảm thấy khô khốc, bởi lẽ biết rõ rành rành thứ mình muốn,
đến mẹ cũng không có cách nào, đến mẹ cũng không giúp được cô, chỉ mình
cô biết mà thôi, chỉ mình cô hiểu, thứ cô muốn ấy vĩnh viễn không bao
giờ đạt được. Cô không còn cách nào khác, thế nên chỉ biết khóc, khóc
không ngừng không nghỉ, khóc nhất quyết không thôi.
Cô nôn nóng tuyệt vọng bám lấy tà áo mẹ, khóc rồi lại khóc, chỉ nghĩ,
khóc đến mệt bã càng tốt, khóc mệt rồi thì sẽ ngủ, nhưng mà, thế là chấm hết rồi, cô đã chẳng còn gì.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn, ánh đèn xanh nhạt lờ mờ, chỉ vừa đủ để nhìn thấy mọi vật trong mông lung. Kỷ Nam Phương đứng ngoài cửa một lúc lâu, ai ngờ y tá quay ra đã thấy anh, bước qua khẽ nói: “Cô ấy vừa mới
ngủ xong.”
Anh biết chứ, thế nên mới lên xem.
Biết bao nhiêu lần rồi, nhất là lúc vừa mới lấy nhau, cô ngủ rồi anh mới âm thầm ngắm nhìn cô, lúc cô ngủ nhìn rất dễ thương, nằm như một đứa
trẻ, dung nhan xinh xắn điềm tĩnh, nét mặt bình thản, khiến anh không
kìm nổi muốn hôn trộm một cái.
Nhưng lúc cô tỉnh dậy, mãi mãi chỉ chau mày nhìn anh, tỏ vẻ khó chịu, tỏ ra cáu kỉnh, lúc nào cũng cự tuyệt anh từ xa đến ngàn dặm.
Anh biết nguyên do mà, thế nên càng cảm thấy mỗi ngày đều giống như mình đang lén lút ở bên cô, trong thầm lặng, trong vụng trộm, không cách nào gần gũi, cũng không hề có tương lai, chỉ đành hy vọng, nhưng anh lại
không nỡ buông tay.
Kỷ niệm 1 năm ngày cưới, anh đặt hoa, đặt nhà hàng, thậm chí còn đặt vé
máy bay, đặt cả khách sạn phòng honeymoon, định đi nghỉ ở Thổ Nhĩ Kỳ,
chẳng phải cô từng nhắc đến việc muốn đi Constantinople sao. Nhưng vừa
gọi điện cho cô, cô chỉ bảo: “Ngày mai em đi công tác.”
(*chú: Constantinople)
Rồi cứ thế qua quít cho xong, cô thậm chí còn không nhớ ra hôm sau là kỷ niệm ngày cưới của bọn họ
Chỉ một năm sau, anh từ tràn trề bầu nhiệt huyết, trở nên dần dần bị mai một, dần dần bị dập tắt. Cả con người cô giống như một tảng băng, không cần biết anh thử nghiệm đến thế nào, không cần biết anh nỗ lực đến thế
nào, cũng không cách nào làm tan chảy được cô dù chỉ một mảy may, từ
đỉnh cao bắt đầu rơi xuống đến hố sâu tuyệt vọng, thì ra chỉ cần dùng
đến 1 năm mà thôi.
Anh tưởng rằng mình có thể kiên trì lâu hơn, nhưng cũng chỉ một năm, cô
đã khiến anh thấu hiểu, cả đời này bọn họ được định trước không cách nào xích gần lại được với nhau.
Anh cãi nhau với cô, dù sao vẫn hơn việc cô rẻ rúng anh, nhưng càng xích mích, việc càng trở nên tồi tệ, anh chỉ có thể để cô càng đẩy càng xa.
Tối ngày hôm ấy anh đi ăn ở bên ngoài, bị chuốc đến say mèm, lúc tỉnh
dậy thấy mình ở trong một khách sạn lạ lẫm, trên giường cũng có một
người phụ nữ lạ hoặc, anh sa ngã rồi tự nhủ với lòng mình rằng, thôi,
đành thế vậy.
Xong rồi, cứ đành thế vậy.