Kỷ Nam Phương nhận điện thoại xong thì quay lại phòng bài: “Tôi có việc, đi trước đây.”
“Đừng thế chứ giời ạ, tôi vừa mới đỏ lên được 1 tý.” Trần Trác Nhĩ kêu
lên đầu tiên: “Ai thế hả, bản lĩnh khá đấy, chỉ gọi điện mà cũng kéo
được cậu đi.”
Lôi Vũ Tranh nói: “Ai cũng không kéo nổi cậu ấy đâu, là văn phòng gọi
đến hả, ông cụ nhà cậu tìm à, mấy cậu nhìn cái mặt cậu ta đi, Hồng Lâu
mộng nói gì nhỉ, ”
(*chú: Lôi Vũ Tranh là nam9 trong Trăm hoa trên biển, hy vọng mọi người sẽ ghi nhớ tên anh ấy # ̄▽ ̄#)
Diệp Thận Khoan cười đến vỗ đôm đốp trên bàn: “Lôi Nhị ơi là Lôi Nhị!
Bọn này quen cậu lâu như thế, sao tôi không biết cậu còn đọc cả Hồng lâu mộng nhỉ, dùng điển cố để nói thì, nhị sư đệ, huynh phục đệ rồi đấy.”
“Cút!” Kỷ Nam Phương cũng bật cười: “Có em tìm tôi, việc gấp đấy.”
“Ô, em nào thế?” Diệp Thận Khoan cười nhạo anh: “Thế thôi đã khiến cậu bận tâm, lòng như lửa đốt rồi à?
Kỷ Nam Phương chẳng mấy thiện cảm: “Em gái cậu tìm tôi đấy.”
“Thủ Thủ?” Diệp Thận Khoan cực kỳ bất ngờ: “Con bé tìm cậu làm gì?”
“Tôi biết thế nào được? Nổi giận cả trong điện thoại đây này.”
“Em gái nhà tôi ấy à, được chiều từ bé đâm hư.” Diệp Thận Khoan không
bằng lòng: “nhóc con ấy thì có chuyện gì, nhất định là kiếm chuyện
thôi.”
Mặc dù là thế, rốt cuộc Kỷ Nam Phương vẫn cứ đi, hẹn gặp ở một quán cà
phê, phục vụ nhận ra Kỷ Nam Phượng: “Diệp tiểu thư ngồi đằng kia.”
Ánh đèn rất âm u, bàn trà thấp cắm nến theo phong cách Đông Nam Á, đĩa
gốm nhàn nhạt phiêu nổi cánh hoa, Thủ Thủ đợi đến buồn tẻ, bèn chọc ngón tay mò mấy cánh hoa. Ngón tay cô mảnh khảnh, trắng muốt, kì thực anh em nhà họ Diệp sinh ra đều kiểu trắng bóc. Kỉ Nam Phương thường chê cười
mấy anh em nhà họ Diệp đều là loại xinh trai, như cô lúc bé, da dẻ trắng tinh mềm mịn, nhìn như búp bê bằng sứ, lúc này vừa nhón được 1 cánh hoa đỏ thắm, chu môi thổi xùy xùy cánh hoa ấy mấy cái. Ngón tay trắng tuyết lót lấy đôi cánh hoa, phảng phất như đang tan chảy, có vài phân kiều
diễm đến không thể chạm nổi. Kỉ Nam Phương nhớ đến câu: “Bàn tay búp
măng”, đột nhiên cảm thấy loại hình dung này quá dựa vào bài bản rồi,
búp măng là thứ sần sùi thế, so sánh thế nào được với ngón tay? Bởi
những ngón tay thon mịn mềm mại thế, dường như đụng nhẹ thôi sẽ biến
mất.
Mà ánh nến vừa lúc rọi lên trong mắt cô, chút đốm lửa dập dềnh, phảng
phất như đá quý yếu ớt, rạng rỡ hơi ánh lên. Rồi con ngươi cô nhanh
chóng mờ mịt đi, dường như chôn vùi trong tàn tro xám xịt, long lanh vừa mới như chỉ là ngọc sáng từ mấy đời. Khoảnh khắc này anh có chút tức
cười, nhóc con này từ lúc nào lại có tâm sự nhỉ, hơn nữa lại còn kiểu u
sầu buồn bã.
Ngẩng đầu nhìn thấy anh, lại còn buồn bực không vui, tỏ vẻ như trẻ con: “Em đợi cả nửa ngày rồi.”
“Anh còn chạy từ tận phía đông thành phố đến ấy.” Anh thờ ơ gọi phục vụ: “Nước lọc.”
Sau đó rút ra bao thuốc, vẫn còn chưa bóc, cô đã gõ gõ nhẹ lên bàn: “Nơi công cộng, em ghét nhất hút thuốc lá.”
“Anh em không phải cũng hút thuốc sao?”
Cô cây ngay không sợ chết đứng: “Anh cũng không phải anh em.”
“Em uống cà phê đấy à?” Anh lườm cốc sứ trước mặt cô một cái: “Trẻ con đừng uống cái này, đỡ phải đêm lại mất ngủ.”
“Anh mới trẻ con ấy.” Cô lại không giận nữa: “Hơn nữa em không làm chuyện trái lương tâm, sao phải mất ngủ?”
“Ồ?” Anh có ý chọc cô: “Vậy là anh làm chuyện trái lương tâm rồi?”
“Trong lòng anh tự đếm đi.”
Thế này là làm khó anh rồi, nghĩ tới nghĩ lũi, sau cùng vẫn thành thực thừa nhận: “Anh thật không biết.”
“Trương Khả Như.” Cô nhắc anh
“Trương Khả Như? Cô ấy làm sao?”
“Cô ấy giờ đang trong bệnh viện.”
“Ờ.” Cái này thì anh hiểu rồi: “Em thay mặt cô ấy tỏ thái độ bất bình à?”
Liền cảm thấy tức cười, bóc bao thuốc rút điếu thuốc, tiện tay đặt trên
bàn, sau đó châm lửa, trong làn khói mây mù bao phủ ấy, anh vẫn giọng
điệu phớt lờ như cũ: “Em sao lại kết bạn với cô ấy?”
“Anh khỏi cần biết.” Thù Thù nhìn bộ dạng thờ ơ của anh, chợt cảm giác có chút nản lòng: “Hơn nữa anh thế này là không được.”
“Vậy em bảo anh phải làm thế nào?” Anh kiềm được ý cười: “Anh sau cùng
còn tặng 1 căn nhà, ít cũng 300 vạn, nếu cô ấy không hài lòng, thì lòng
tham quá lớn rồi.”
“Cô ấy không cần nhà, càng không cần tiền của anh.”
“Thế cô ta cần gì à?”
“Cô ấy không cần tiên, chỉ cần anh.”
“Anh?” Kỷ Nam Phương khịt mũi khinh bỉ: “Cô ta đủ khả năng không?”
Thù Thù đột nhiên giơ tay hắt cả cốc cà phê về phía anh, Kỷ Nam Phương
nhất thời phản ứng không kịp, cà phê màu be thuận theo cổ áo anh đầm đìa tuôn xuống thành giọt, cô không kiềm chế được cuồng loạn nói: “Dựa vào
cái gì? Anh dựa vào cái gì mà nói lời đấy? Vì cô ấy yêu anh mà anh chà
đạp cô ấy đến thế à? Cô ấy yêu anh bằng cả tấm chân tình, không phải vì
anh là ai, anh có bao nhiêu tiền, mà anh dựa vào cái gì, dựa vào cái gì
mà như thế? Anh có hiểu thế nào là yêu không hả? Anh biết yêu một người
thì thế nào không hả?” Đôi mắt cô lấp lánh bao gọn ánh nến ấm áp: “Cô ấy chẳng làm sai gì cả, cô ấy chỉ là vì yêu anh, thế nên so với anh mới
tầm thường, so với anh mới nhỏ bé, bị anh khinh miệt, bị anh hắt hủi, bị anh không biết quý trọng…..” nói đến đấy, cô đột nhiên gấp gáp cúi thấp đầu, qua vài giây, cô lần nữa ngẩng mặt lên: “Xin lỗi, anh Ba, em đi
trước đây.”
Không đợi anh nói gì, cô đã hốt hoảng dường như đang tháo chạy, vội vội vàng vàng túm được túi xách là chạy biến đi.
Cô rất ít khi gọi anh là anh Ba, nhớ lúc còn nhỏ, cô muốn ăn sô cô la,
nhưng vừa mới thay răng, người lớn không cho phép, cô thường đứng trước
lọ kẹo, đứng nhìn một lúc lâu, thật sự rất thèm ăn, sau cùng mới có chút e dè gọi anh: “Anh Ba….”
Bản thân lúc đó dường như ngân nga “hừ” một tiếng, có chút chẳng bõ túm lấy 2 cái kẹo đưa cô: “Đừng nói là anh cho em đấy.”
Trong ký ức anh, cô luôn là trẻ con, bám theo Diệp Thận Khoan, Diệp Thận Dung còn có cả anh, giống như cái đuôi nho nhỏ, khiến người ta phát
ghét, chọc bọn anh đến đau đầu. Vì cô nhóc con ấy, anh lại một mực muốn
chăm sóc cô, phiền đến chết mất.
Từ lúc nào, trẻ con giờ đã lớn rồi, so với lúc trước sao lại càng phiền hà hơn?
Anh đuổi theo ra ngoài, cô đi rất nhanh, cứ thế đi thẳng, rảo bước lên
phía trước, anh cảm thấy không đúng lắm, cũng chẳng thèm lái xe, bước
vội đuổi theo, cuối cùng túm được cánh tay cô: “Này nhóc!”
Cô dường như bị dọa giật nảy mình, quay đầu lại, thế mà cả mặt giàn giụa vệt nước mắt
Anh cũng giật mình, bởi trong ký ức của anh, cô mặc dù chỉ là trẻ con,
nhưng cũng không yểu điệu lắm, ngược lại có một kiểu gàn bướng ngang
ngược, từ nhỏ đến lớn, anh thấy cô khóc cũng chỉ vài lần đếm trên đầu
ngón tay.
“Thủ Thủ.” Anh hỏi: “Có chuyện gì rồi?”
Khóe miệng cô hơi động đậy, giống như có gì muốn nói, nhưng sau cũng
chẳng nói gì cả, chỉ đứng ở đó, lặng lẽ rơi nước mắt. Họ đứng bên con
phố sầm uất, mỗi một đuôi xe vụt qua đều phảng phất như sao băng, nhiều
như thế, dầy đặc như thế, mờ nhạt nhìn thấu qua làn nước mắt, 5 6 màu
sắc, sặc sỡ lạ lùng, như 1 dòng chảy, ánh đèn bơi lội trong dòng sông
ánh sáng. Mà cô trừ rơi nước mắt ra, cái gì cũng không thể làm, cái gì
cũng làm không được.
Cô yêu người đó, người đã bất chấp mà bỏ đi, cả đời này cũng không quay đầu trở lại.
Anh ta ngạo mạn như thế, nhẫn tân như thế, cương quyết hất tay cô ra:
“Diệp Thận Thù, tôi đã hết thích cô rồi! Cô đừng có quấn lấy tôi nữa
được không hả?”
Cô chẳng làm sai bất kỳ chuyện gì, cô chẳng qua là vì anh ấy, nên so với anh ấy cô thấp hèn, so với anh ấy cô nhỏ bé, bị anh khinh miệt, bị anh
hắt hủi, bị anh coi thường…..
Cô yêu thích đến hết mình, cho rằng đã gặp được người đáng đợi ở đời
này, nhưng người ấy lại giũ tay, lật nhào cô xuống đất. Nếu như anh chưa ta chưa từng yêu cô, tại vì sao thoạt tiên lại đối tốt với cô, cho cô
hy vọng, cho cô hứa hẹn, đến thời khắc cuối cùng lại trở mặt tuyệt tình. Vứt bỏ cô lại, trơ trọi 1 mình, ở thành phố này, ở đời này, từ lúc hất
bỏ cô, không còn hỏi han đến cô nữa.
Cô khóc lóc như 1 đứa trẻ, nức nở đến nghẹt ngào, chỉ hu hu bật khóc,
giữa dòng xe như nước chảy. Cô từ bé đã được dạy, trẻ con cũng cần tự
trọng tự ái, không kể đến bất cứ nơi nào, bất kì tình huống nào, đặc
biệt không được ở nơi đông người tỏ thái độ thất lễ. Nhưng cô chịu không được, cô thật sự chịu không được, cô lần đầu tiên một mình, còn hơn cả
trẻ con, lần đầu tiên nếm được vị ngọt của kẹo, nhưng chưa được một lúc
đã bị người đời cướp mất. Hắn lại gạt cô ra, lại tàn nhẫn đến thế hất cô ra.
Kỷ Nam Phương lần đầu tiên có cảm giác tay chân luống cuống, nhiều người đứng trước mặt anh mà khóc rồi, cũng có nhiều người khóc mà rời bỏ anh
rồi, nhưng anh chưa từng nghĩ đến Thủ Thủ sẽ đứng trước mặt anh khóc.
Trong lòng anh, cô luôn chỉ là đứa nhóc con ngang bướng ấy, kì thực cô
bây giờ vẫn giống như đứa trẻ con, khóc thút thít như 1 đứa bé, gồng hết sức lực, khóc đến toàn thân hơi run lên lẩy bẩy. Anh nghĩ, chuyện gì mà đau đớn như vậy, khiến đứa trẻ vô tư lự này đau đớn đến vậy. Anh đưa
khăn tay của mình cho cô, nhưng cô không nhận. Trên đường đã có người
qua lại lấm lét nghiêng đầu nhìn, anh hỏi: “Thủ Thủ, lên xe anh trước
đã, nhé?”
Cô chỉ khóc, anh nửa ép buộc tìm cách lôi cô lên xe, cô dường như muốn
túm chặt lấy cái gì đó, nhưng chẳng có gì cả, chỉ nắm lấy ngực áo mình,
cứ nắm chặt như thế, anh một lần còn tưởng lầm, cô đang muốn níu chặt
lấy tim mình móc ra ngoài. Cô khóc đến cả người cuộn tròn, như một đứa
bé sơ sinh bé nhỏ, lại như một loài động vật gì đó rất yếu ớt. Tiếng òa
khóc ban đầu dần dần đuối sức đi, sau cùng chỉ sót lại tiếng nức nở,
khóc một mạch đến khi môi miệng tím tái, anh có phần không yên tâm nghĩ
cô liệu có ngất đi không, đành lòng ôm cô lại, như ôm một đứa trẻ: “Thủ
Thủ, em đừng khóc nữa nhé, Thủ Thủ…..”
Anh từng lời nối tiếp từng lời gọi tên cô, cô cả người đang run lên, như một đứa trẻ đang ngộp thở, cách một lúc lâu, mới bật rên rỉ, ngón tay
đang túm chặt ngực áo cuối cùng thả lỏng, nhưng lại vòng qua nắm lấy vạt áo, như một chú gấu Koala nhỏ xíu, mềm nhũn nhoài người về phía trước.
Anh nhỏ nhẹ hỏi: “Anh đưa em về nhà nhé?”
Môi cô vẫn run lẩy bẩy như cũ, cuối cùng nghẹn ngào bật ra một câu: “Em không về đâu.”
“Vậy em đừng khóc nữa nhé.” Anh hơi lo lắng, lòng dạ rối ren nói không ra lời: “Em ăn tối chưa, anh mời em ăn cơm được không?”
Lúc nhỏ cô luôn ham ăn, lớn lên vẫn y nguyên như thế, Diệp Thận Khoan,
Diệp Thận Dung một khi đã mích lòng cô liền mời cô ăn cơm, anh cũng thế.
“Em không muốn ăn cơm.” Cô toàn thân thút thít, ngón tay vẫn nắm khư khư vạt áo, Kỷ Nam Phương cuối cùng chợt nhớ lại, lúc năm tuổi cô bé cũng
có tật xấu này. Mùa hè năm đó rất oi bức, bọn họ ở Bạch Đới Hà, 1 đám
trẻ con nô đùa, đến lúc thủy triều lên cũng quên khuấy. Cô một mình rơi
xuống chỗ nước sâu, mắt trợn tròn nhìn sóng biển táp tới, đến khóc cũng
quên. Sau cùng lúc được cứu lên, cô nắm chặt vạt áo người lớn, giống như bây giờ, qua một lúc lâu, trì hoãn cả hít thở, chứ đừng nói là khóc.
Sau này chỉ cần kinh sợ, hoặc lúc thương tâm, cô luôn vô thức túm lấy ai đó, dường như người đang hấp hối, một kiểu tuyệt vọng đến kinh động.
Kỷ Nam Phương lái xe một vòng trong thành phố, lại hỏi cô: “Anh đưa em về nhà nhé?”
Thủ Thủ khóc đến sức cùng lực kiệt, cả mặt phù trũng, gần như cố chấp lắc đầu, chỉ không muốn về nhà.
Kỷ Nam Phương hết cách, đành tạt vào đường gần nhất, cứ thế đánh xe đi thẳng.
Thủ Thủ cuộn tròn ở ghế sau, cảm thấy có chút mệt mỏi rồi, mê mê man man lại ngủ mất. Chỉ vừa chợp mắt, Kỷ Nam Phương đã dừng xe, nhẹ nhàng vỗ
mặt cô: “Thủ Thủ, dậy nào.” Giọng anh rất nhẹ, có chút giống với anh lớn nhà cô, lúc còn nhỏ có lần cô không nghe lời, bị bà ngoại nhốt trong
phòng đàn, anh họ từ cửa sổ truyền đồ ăn vặt cho cô, cũng giống thế này, gọi tên mụ của cô, đút cho cô bánh bích quy rất ngon. Cô ngủ có chút mê man, chớp chớp mắt, hóa ra là Kỷ Nam Phương, nhất thời không muốn nói
nhiều lời.
Là một tòa nhà chung cư, bọn họ từ tầng hầm để xe đi lên, quản gia tư
nhân đứng ở cửa thang máy đợi, đón tiếp theo nghi lễ kiểu Anh, nhưng nói lại là tiếng Trung: “xin chào Kỷ tiên sinh.”
Thủ Thủ nghĩ có lần đến chỗ Diệp Thận Dung, quản gia tư nhân cũng đứng ở cửa thang máy, mở miệng nói lại là tiếng anh. Cô chợt nhớ đến mấy lời
thoại bàn luận hăng say trong phim: “Mở miệng là nói giọngLondon đặc
sệt, hãnh diện hơi bội phần.” Phải nín nhịn không bật cười, nhịn đến vặn vẹo cả khuôn mặt, càng nhịn càng không nổi, cười đến nỗi người quản gia đó không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, nhưng tố chất chuyên nghiệp chính là tố chất chuyên nghiệp, kệ cho cô cười đến mức đó, vẫn nho nhã lễ độ
nở nụ cười lịch sự.
Quản gia giúp họ mở cửa, phòng Duplex, rất rộng rãi, phòng khách 1 mặt
hoàn toàn là tường thủy tinh hình cung, nhìn xuống thành phố dưới chân
như biển hải đăng.
“Chẳng mấy người ghé qua.” Kỷ Nam Phương nói: “Về đừng có nói với mẹ anh anh ở đây, đỡ khiến bà cụ dài dòng.”
Cô biết, mấy người anh họ cũng có những chỗ kiểu này, thỏ khôn phải đào
ba hang. Thỉnh thoảng quyết tìm chỗ vắng lặng, thế nên luôn giữ cái hang cuối cùng không cho người khác biết.”
Anh chỉ cho cô phòng tắm, để cô đi lau mặt cho sạch sẽ. Lúc ra thì anh
đã thay toàn bộ chiếc áo bị cô hắt cà phê, mặc một áo len chùm đầu rộng
rãi, cô rất ít khi gặp anh ăn mặc kiểu này, tay chân dài ngoằng, hóa ra
lại có chút giống với đàn anh trong trường, lộ ra vẻ rất trẻ trung,
giống sinh viên đại học. Cô không kìm được hai mắt quan sát, anh chỉ hỏi cô: “Em chưa ăn cơm nhỉ, muốn ăn gì? Anh giúp em.
Cái này khiến cô kinh hoàng: “ANH? Biết làm cơm á?”
“Em nghĩ anh quá bản lĩnh rồi.” Anh nhịn không được bật cười: “Anh chỉ biết gọi món thôi.”
“Vậy em muốn ăn pizza, cỡ to nhất, cay nhé, thêm bột cà ri thì quá tuyệt vời.”
“Loại thức ăn rác rưởi, đồ nhóc con này.”
“Em năm nay tròn 20 tuổi rồi, sắp 21 rồi, không còn trẻ con nữa đâu.”
Câu này thật sự giễu cợt khiến anh phá lên cười: “Ồ, cũng 20 rồi đấy.”
Cô chẳng còn hơi sức đi cãi nhau với anh, hung hăng trợn mắt nhìn anh 1
cái, ngênh ngang tham quan căn phòng, dọc theo hành lang bên phòng khách là một phòng giải trí, cả dàn khí cụ kê ở đó, cô dính dáng bao nhiêu
đến chuyên ngành cứ dán mắt vào đống cực phẩm phát sốt ấy, nhịn không
được phê bình: “Đốt tiền!”
“Tiền kiếm ra là để thế mà.” Anh vẫn giọng điệu thờ ơ như cũ ấy: “Không tiêu đi, kiếm tiền làm cái gì?”
Kề sát phòng giải trí là 1 phòng để CD rất to, 3 mặt tường từ trên xuống dưới, chi chít kín mít, hoa cả mắt toàn bộ là CD, có phân loại rõ ràng, sắp xếp ngăn nắp gọn gàng. Không gian phòng vốn dĩ đã cao, giá đựng
trên sàn thẳng đuột đến trần nhà, càng thể hiện khí thế khoáng đạt, nom
giống phòng dữ liệu âm nhạc của thư viện quốc gia lắm, lại cũng giống cả kho CD của công ty đĩa hát nữa, nhưng công ty đĩa hát cũng chưa từng
gặp bộ sưu tập phong phú đến thế này. Cô mặc sức quan sát một lát, liền
nhìn thấy bảo bối: “Đĩa này, em mượn.”
“Không được! CD chỉ cho vợ nghe, không cho người khác mượn.”
“Keo kiệt!” Cô bực mình: “Lại nói anh có vợ chưa hả? Đợi đến lúc có vợ rồi nói lại câu này chưa muộn đâu.”
Cô vừa cãi nhau với anh đã thấy bụng đói rồi, may mà đồ ăn vừa lúc mang
đến. Người phục vụ từ nhà hàng tư nhân bày sẵn dao nĩa mới rời đi, rút
cuộc trước mặt cô là một phần cơm hải sản, cô bất mãn: “Em muốn ăn
pizza!”
“Bé con, ngoan ngoãn ăn cơm đi!”
Cô vặn vẹo không lại, đành ngồi xuống ăn, lăn qua lăn lại quá phân nửa,
chính xác cũng đói rồi. Cơm hải sản rất ngon, nguyên liệu tươi mới, mùi
vị vừa vặn, anh ăn bít tết, bên cạnh đĩa ăn còn để một ly rượu vang đỏ,
cô không cần nghĩ ngợi cầm lấy ngửa cổ một hơi uống cạn.
Kỷ Nam Phương ngẩn ra một lúc, cô đã uống hết rồi, lấy khăn ăn lau lau
khóe miệng, đôi mắt đen lay láy ngóng nhìn anh, có vẻ hết sức vô tội.
“Này, đây là Latour 1982 đấy.”
“Thế thì sao nào?”
“Có ai thưởng thức trâu bò như em không hả?”
“Tây lởm, style lởm, em tại sao lại phải xoắn lưỡi thế nhỉ, nốc có tí
tẹo teo?” Cô vừa nói, vừa cong đầu lưỡi giả bộ mặt quỷ. Đầu lưỡi cuộn
tròn giống như một ống nước nhỏ, lại giống như 1 con rắn, nhỏ xíu, hồng
hào, mang theo ma quái khác thường, hay là chút mùi trái cây mát lạnh,
kì thực là rượu. Kỷ Nam Phương cảm thấy thật giống con rắn nhỏ, dường
như vèo vèo khoan vào mắt anh, sau đó lại len lỏi trườn vào trái tim.
Anh cả một buổi tối luôn có chút nóng nảy nông nổi, đến lúc này cuối
cùng không tài nào chịu đựng nổi: “Diệp Thận Thủ, em yên lặng 1 lúc
không được hả?”
Lời vừa buột khỏi miệng anh lại thấy hối hận, nhưng Thủ Thủ cũng chẳng
để trong lòng, bản thân trái ngược còn cười híp cả mắt hỏi: “Anh hôm này đánh bài thua tiền chứ gì?”
Anh bật cười giọng mũi, không còn gì để nói nữa.
Ăn no rồi, Thủ Thủ cũng cảm thấy vui hơn, vô công rồi nghề làm tổ trên
ghế sô pha phòng giải trí, ôm đầu gối nhìn anh ngổi xổm trên đất điều
chỉnh thử âm ly. Không nghĩ nổi tam công tử nhà họ Kỷ bình thường phong
thái xa xôi, lại có lúc vén tay áo lao động. Anh cúi đầu chăm chú làm,
có vài sợi tóc mái rủ xuống, cũng không lộ ra vẻ nhốn nháo mấy, ngược
lại nhìn vừa mắt hơn nhiều, ít nhất Thủ Thủ cảm thấy rất vừa mắt —-cô
mãi mãi cảm thấy bạn bè các anh mình quá thờ ơ, quá thận trọng rồi, ai
ai cũng kiểu ‘Thái Sơn sụp xuống trước mặt cũng không biến sắc’, đáng sợ thật.
“Để của Thái Cầm nhé.” Cô nhấc nhấc thử:
“Xem xem có thật là âm cao ngọt, âm trung chuẩn, âm thấp nhẹ hay không?
Anh đầu cũng không thèm ngẩng: “Muốn nghe thì tự đi tìm đi.”
Cô nghĩ tới biển CD ấy đã chóng mặt: “Nhiều thế này, làm sao tìm đây?”
“Cột chữ C, ô thứ 4 đến ô thứ 5 bên phải, đều là CD của cô ấy.”
Cô chốc lát cứng lưỡi: “Lợi hại thế, anh nhớ hết à?”
Anh vẫn không ngẩng đầu: “Những thứ đáng nhớ, anh trước giờ đều ghi nhớ.” « Chương sauChương tiếp » Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + = 743) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["1401847915","1401848210"]); document.write(''); document.write('');
}]]>