Đời Người Bình Thản

Chương 129: Chương 129: Chương 111:




Bốn năm đại học gào thét đi qua, ăn bữa cơm gia đình trước khi chia tay, trong lòng vừa thương cảm, vừa hướng tới tương lai tràn đầy ước mơ.

Bình thường đi học cũng không thân thiết gần gũi, lúc này cũng mời rượu lẫn nhau, lưu luyến không rời nói lời chúc phúc. Trước kia tất cả nhìn không vừa mắt giờ đây dường như cũng bị xóa đi, lại thấy đối phương trở nên đáng yêu.

Mạnh Yên ngồi bên cạnh Mộc Bình Bình và Đàm Tuyết, cái miệng nhỏ lo ăn. Cô cùng các bạn học không có giúp đỡ nhau nhiều, cũng không thân thiết lắm. Vì vậy cũng không ai đến mời rượu cô, ngược lại cô thở phào nhẹ nhõm, tửu lượng cô không tốt nên uống rất ít.

Cá tính Đàm Tuyết hoạt bát, dễ dàng giao thiệp, lại không gây sự với người khác.

Mà trong đại học, Mộc Bình Bình cũng thường đi làm, không có thân thiết cùng các bạn học, cùng Mạnh Yên hai người cười nói.

Tất cả mọi người uống có chút say, một nam sinh mang mắt kiếng lảo đảo lắc lư đi tới: “Mạnh Yên, tớ mời cậu một ly, thật ra thì tớ đã từng thầm mến cậu lâu rồi.” Thừa dịp say rượu để thổ lộ, sau này cũng chưa chắc có cơ hội như thế.

Mạnh Yên kinh ngạc nhìn cậu ta, trong ấn tượng cậu ta là nam sinh rất hay xấu hổ, tiếp xúc với cô cũng không nhiều. Không kịp suy nghĩ nhiều, cụng ly với cậu ta, nhấp một miếng: “Cảm ơn.”

Có người thấy không khỏi ồn ào lên: “Mạnh Yên, như vậy không được, cậu phải uống hết.”

Mạnh Yên bị làm khó nhìn ly rượu kia: “Tửu lượng tớ không tốt, để khi khác đi.”

Ngày thường bất kể là ba mẹ hay là Diệp Thiên Nhiên, đều không cho phép cô uống rượu, cho nên căn bản cô không có tửu lượng gì. Lúc này chẳng qua là làm dáng một chút.

Bạn học Giáp không thuận theo: “Không được không được, ở trường hợp này tại sao có thể nhấp một hớp liền vượt qua kiểm tra?” Khó được có cơ hội như thế, nhất định phải ồn ào một chút.

“Đừng miễn cưỡng cậu ấy, tửu lượng của cậu ấy đúng là không được. Trước kia trong các hoạt động của lớp, cậu ấy đều không đụng rượu. Như vậy tớ cũng đã rất thỏa mãn.” Nam sinh kia ngửa cổ một hơi uống sạch, lại lảo đảo lắc lư ngồi trở lại vị trí của mình.

Mạnh Yên sửng sốt nửa ngày, không ngờ ngay cả chi tiết nhỏ kia người này cũng chú ý tới.

Nhưng mà hình như ly đầu bị từ chối khéo, bất kể nam sinh hay nữ sinh cũng tới đây mời rượu: “Mạnh Yên, tớ cũng mời cậu một ly.”

Mạnh Yên coi như mỗi lần cũng uống một hớp, lấy tửu lượng của cô đã sớm uống đến khi gương mặt đỏ bừng một mảnh.

Đàm Tuyết thấy thế vội vàng từ chối khéo giúp, khuyên can hết lời mới lui được bọn họ.

“Mạnh Yên, cậu không sao chớ?” Mộc Bình Bình đỡ cô lo lắng không thôi. Đàm Tuyết đưa ly trà nóng cho cô.

Mạnh Yên uống vài hớp tỉnh rượu: “Không có sao, nhưng mà đoàn người thế nào lại đột nhiên nhiệt tình như vậy?”

Bạn học Ất thính tai nghe được: “Ai bảo dáng vẻ cậu bình thường là một dạng cách xa ngàn dặm? Khó có được cơ hội như thế, dĩ nhiên muốn. . .”

“Tớ lúc nào thì từ chối người ngoài ngàn dặm?” Mạnh Yên thật rất oan uổng, cô chẳng qua là bận rộn việc công ty và cửa hàng, không có thời gian dư thừa cùng chung sống với các bạn học.

Bạn học Bính chen miệng nói: “Mạnh Yên, trước kia tớ với cậu ở trên đường chào hỏi, cậu cũng biểu hiện rất lạnh đạm.” Chỉ biết nhàn nhạt cười, ngay cả tên của cô cũng không nhớ nổi.

“Làm sao có thể? Tớ. . .” Mạnh Yên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chảy mồ hôi: “Tớ mắc chứng mù màu nhẹ, đối với mặt người khác thì không nhớ.” Cũng bởi vì như vậy, cô sợ gặp phải tình huống lúng túng, cho nên đi bộ đều là cúi đầu.

Tất cả mọi người ngây người, qua thật lâu mới bừng tỉnh đại ngộ. Mạnh Yên trong trẻo lạnh lùng ở trong mắt bọn họ lại là như vậy, thật là hắc tuyến. Không trách được người khác chào hỏi cùng cô ấy, cô ấy cũng là một bộ dạng không biết, làm cho người ta cảm thấy cô ấy rất kiêu ngạo. Thực tế luôn tàn khốc, thần tượng bị tan vỡ. Cho nên nói, giải thích rất quan trọng, lời này tới chỗ nào cũng có đạo lý.

Buổi lễ tốt nghiệp này, Mạnh Yên không ngừng nhìn tới nhìn lui, trong lòng sốt ruột. Đáng giận, tên kia rõ ràng nói xong sẽ đến, bây giờ cũng đến buổi trưa luôn rồi, người đâu? Coi như không tới được, cũng nên nói trước đó cho cô biết! Gọi điện thoại anh lại không nhận, làm cái gì sao?

Đàm Tuyết và Hoàng Duệ không chụp hình lưu niệm, đây là lần cuối cùng hai người gặp mặt, đã chia tay trong hòa bình.

Mộc Bình Bình lo lắng nhìn Mạnh Yên: “Bạn trai cậu có phải không tới hay không?”

Cô ấy đã tìm được một công việc ở cái thành phố này, quyết định ở chỗ này mọc rể định cư, ngược lại vẻ u sầu không có bao nhiêu, chỉ là có chút không bỏ được Đàm Tuyết.

Mạnh Yên đối với Diệp Thiên Nhiên vẫn rất có lòng tin: “Sẽ không, anh ấy đáp ứng chuyện gì nhất định sẽ làm được. Chắc chắn là trên đường bị trì hoãn.”

“Đừng nóng vội, chờ một chút.”Đàm Tuyết tới đây lôi kéo các cô: “Ba người chúng ta chụp một tấm hình đi.” Trước lúc chia tay, lưu lại làm kỷ niệm. Nói lời tạm biệt thật khó khăn.

“Ừ, đi thôi.” Mộc Bình Bình đi tới đẩy Mạnh Yên.

Mấy người mở ra lại một đường, La Vĩ đi tới: “Mạnh Yên, có thể chụp cùng tớ một tấm không?”

Mạnh Yên do dự một chút, gật đầu cười nói: “Được.”

Nói thế nào đi nữa, hai người đều là bạn học hơn mười năm, chụp hình cũng không quá phận.

Hai người đứng ở trước mặt pho tượng trong sân trường, Đàm Tuyết cầm máy chụp hình chỉ huy bọn họ tạo tư thế.

Mạnh Yên nghe theo mệnh lệnh đến gần cậu, trên mặt bày ra nụ cười.

Đầu La Vĩ hướng theo cô, tay phải cẩn thận đặt ở bả vai của cô, đem vây chặt trong lòng.

“Đối liền cái tư thế này, cười một cái, tớ muốn chụp nhiều hơn.” Thanh âm chưa dứt, một người nhanh chóng bước vào phạm vi ống kính, Đàm Tuyết nóng nảy: “Ai, cậu mau tránh ra, chúng tớ đang chụp hình mà. . .” Di, sao người này nhìn rất quen mắt?

Diệp Thiên Nhiên tiến lên đi tới trước mặt bọn họ, chủ động đưa tay phải ra: “La Vĩ, chúc mừng cậu tốt nghiệp.”

Hôm nay anh mặc một thân quần áo chính thức, còn đánh cà vạt, có vẻ rất chững chạc lại anh khí cao ngất.

“Cảm ơn.” La Vĩ buông tay ra thoải mái cùng anh bắt tay. Hai người bất động thanh sắc nhìn đối phương, tay cũng dùng sức cầm một cái, ngay sau đó thật nhanh buông ra.

Diệp Thiên Nhiên không lộ dấu vết đem Mạnh Yên nhét vào trong ngực của mình: “Tiểu Yên, thật xin lỗi, anh tới trễ.”

“Anh có chuyện gì xảy ra?” Mạnh Yên có chút tức giận trợn mắt nhìn anh một cái. Cũng không biết cô chờ anh biết bao lâu.

Diệp Thiên Nhiên dịu dàng dụ dỗ nói: “Anh chuẩn bị quà mừng em tốt nghiệp, nên mất một chút thời gian.”

Anh bận rộn nửa ngày rốt cục chạy tới nơi này, tự nhiên lại thấy một màn ngoài ý muốn như vậy. Thật muốn nổi nóng, nhưng mà. . .

Lòng Mạnh Yên mền nhũn: “Qùa cáp gì cũng không quan trọng, cần gì phải gấp gáp chứ.”

“Ừ, lần sau anh sẽ chú ý.” Diệp Thiên Nhiên ôm chặt cô.

Mạnh Yên liếc mắt, còn có lần sau? Trong cuộc đời chỉ có một buổi lễ tốt nghiệp đại học. Vươn tay đòi quà: “Qùa đâu?”

“Đợi lát nữa cho em, chúng ta chụp hình trước đã.”

Kể từ khi Diệp Thiên Nhiên vừa xuất hiện, lực chú ý của Mạnh Yên cũng bị hấp dẫn theo, quẳng La Vĩ ở một bên.

Đàm Tuyết đồng tình liếc mắt nhìn La Vĩ lẻ loi, trong lòng thở dài, đuổi theo. Trên đời hết tám chín phần mười chuyện không như ý, có một số việc không cách nào có thể cưỡng cầu.

Mấy người đang trong sân trường tạo dáng để lưu lại kỉ niệm của tuổi thanh xuân, thẳng vỗ tới cả đám đói bụng không chịu nổi mới dừng tay.

Diệp Thiên nhiên nhìn đồng hồ, rõ ràng hơn một giờ.”Tôi xin mời mọi người cùng nhau ăn cơm nhé.”

“Vậy thì cám ơn anh.” Đàm Tuyết không có khách khí với anh.

Trước kia anh đến tìm Mạnh Yên, nhất định sẽ mời các cô cùng nhau ăn cơm, ở trên bàn cơm sẽ lại một lần nữa nhờ các cô giúp một tay chiếu cố Mạnh Yên.

Mọi người không đến nhà hàng cao cấp gì, chỉ đến tiệm cơm trước cổng trường gọi vài món ăn.

Sau khi ăn uống no đủ, Diệp Thiên Nhiên thanh toán tiền cơm.”Muốn nhờ mọi người giúp một chuyện, không ngại chứ?”

Hoàng Duệ cười nói: “Ăn thịt người miệng ngắn, bắt người nương tay. Nếu ăn cơm của anh rồi, giúp một tay đương nhiên là chỉ một câu nói.” Không hổ là Hội trưởng Hội học sinh, miệng lưỡi rất lưu loát.

“Cảm ơn đã cùng dùng cơm với chúng tôi.” Diệp Thiên Nhiên dắt tay Mạnh Yên ra khỏi cửa tiệm, hướng đến chiếc Mercedes bên đường đi tới.

“Xe này ở đâu ra?” Mạnh Yên tò mò hỏi.

“Mượn.” Anh cái gì cũng không nói nhiều.

Mạnh Yên nhìn anh mấy lần, càng thấy kỳ quái. Anh không ở thành phố này, cho nên không có mua xe. Mỗi lần anh tới đây đều là thuê xe, nên chưa bao giờ lái xe. Lần này giống như có chút khác thường.

Chờ một đám ngồi xuống xe, anh mới vững vàng khởi động xe.

“Anh muốn đưa chúng ta đến nơi nào?” Mạnh Yên chẳng hiều ra làm sao, anh làm sao lại thần bí như vậy?

Anh úp mở không chịu nói thẳng: “Đến rồi sẽ biết, anh cũng sẽ không bán em đâu.”

Nhưng cô thầm nghi ngờ, có phải nhìn lầm rồi hay không? Anh giống như có chút khẩn trương nha, vẻ mặt hơi cứng ngắc. Nếu là người không quen thuộc sẽ không nhìn ra, nhưng cô đã chung sống nhiều năm quá biết con người của anh rồi, liếc mắt một cái liền nhìn ra. Anh đến tột cùng đang khẩn trương cái gì?

Lái đến một chỗ dừng xe, Mạnh Yên đưa đầu ra nhìn quanh, đây là nơi nào?

“Xuống đây đi.” Diệp Thiên Nhiên mở cửa xe, dắt cô xuống.

Ba người kia cũng xuống xe, đánh giá chung quanh.

“Mạnh Yên, này. . . Nơi này là. . .” Mộc Bình Bình kích động mặt đỏ rần, nói không ra lời, vươn tay chỉ vào một phương hướng.

Mạnh Yên không hiểu nhìn cô ấy, theo tầm mắt nhìn, lại là Cục dân chính. Chợt lóe tia sáng, cô đột nhiên hiểu được, bỗng nhiên tim đập cuồng loạn không dứt. “Anh. . .” Không phải là điều cô đang nghĩ đến chứ?

Diệp Thiên Nhiên từ cóp sau trong lấy ra bó hoa hồng đỏ, đi tới bên người cô quỳ một chân xuống, thâm tình nhìn cô, thanh âm rõ ràng truyền tới trong lổ tai cô: “Tiểu Yên, hãy gả cho anh đi.”

Đây là lời hứa ban đầu chính miệng anh ưng thuận, muốn trịnh trọng cầu xin cưới cô. Anh bận rộn nửa ngày chính là bận rộn những thứ này, anh muốn lưu lại cho cô kỉ niệm tốt đẹp nhất khi nhớ lại, không muốn để cho cô lưu lại bất cứ tiếc nuối nào.

Nhịp tim Mạnh Yên giống như đang chạy tám trăm thước, sắp nhảy ra lồng ngực, tay cô che ngực, mở to hai mắt nói không ra lời.

Trán Diệp Thiên Nhiên toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, ánh mắt thật chặc nhìn chăm chú nhất cử nhất động của cô.

Hai người lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt, Đàm Tuyết bên cạnh lo lắng kêu lên: “Mạnh Yên, đồng ý đi.” Thật hâm mộ Mạnh Yên có một người đàn ông yêu cô sâu đậm như vậy.

“Đúng vậy, Mạnh Yên, cậu mau đồng ý đi.” Mộc Bình Bình cảm động nước mắt lưng tròng. Quá lãng mạn! Cô cũng thật hy vọng có người có thể như vậy đợi cô.

Nhưng chuyện này quá đột nhiên, trong lòng Mạnh Yên một chút cũng không có chuẩn bị.”Anh không phải nói chờ em học xong hãy nói sao?”

Nhìn anh chăm chú, mang cô đến Cục dân chính, cũng là hôm nay liền muốn lĩnh chứng. Này. . . Này quá nhanh. Cầu hôn cô còn có thể tiếp nhận, nhưng nếu như hôm nay sẽ phải kết hôn, này. . .

“Em đã tốt nghiệp đại học rồi.” Diệp Thiên Nhiên nói xạo, trộm đổi khái niệm.

“Nhưng em còn muốn học nghiên cứu sinh.” Đầu Mạnh Yên một mảnh hỗn loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ?

Lần đó hiểu lầm cô, anh đã quyết định chuyện này. Sẽ chờ cô tốt nghiệp đại học liền mang tới lĩnh chứng.”Có thể, đi học cùng kết hôn không xung đột, không có một điều quy định nghiên cứu sinh không thể kết hôn.”

Vì ngày này, anh đã nói trước nửa năm để làm bản báo cáo kết hôn thật tốt, hoàn thành việc chuẩn bị, đợi đóng con dấu là xong.

“Nhưng mà. . . Người lớn bên kia. . .” Mạnh Yên thật không có nghĩ tới sớm như vậy liền kết hôn, huống chi vấn đề nặng nề trước mặt. Chuyện chung thân đại sự cũng phải được cha mẹ hai bên đồng ý. Đầu của cô bị nhiễu loạn hết rồi, không rõ đang suy nghĩ cái gì.

“Em đừng để ý nhiều như vậy, những thứ này anh sẽ xử lý.” Diệp Thiên Nhiên biết rõ tính cách của cô, không thể để cho cô lo lắng nhiều, càng suy tính băn khoăn càng nhiều.”Em chỉ cần suy tính hôm nay có muốn gả cho ta hay không?”

“Này. . . Anh phải cho em thời gian suy nghĩ đã.” Mạnh Yên lau trán, cô thế nào gặp phải người này? Thật là oan gia! Hôm nay liền kết hôn, thật sự là quá đột ngột.

“Anh cũng đã chờ em mười mấy năm, không muốn lãng phí thời gian nữa.” Diệp Thiên Nhiên giơ bó hoa lên cao, bộ mặt nghiêm túc cùng chân thành: “Anh đáp ứng em, đời này chỉ có một mình em, vô luận bệnh tật hay là khỏe mạnh, vô luận phát sinh chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, không xa không rời, vĩnh viễn không chia cách.”

Hốc mắt Mạnh Yên nóng lên, nước mắt tràn mi. Đoạn lời thề này đã từng thấy ở trong phim N lần, cũng không nghĩ một lần sẽ làm cô cảm động đến rơi lệ như vậy.

“Chấp nhận anh, được không?” Ánh mắt của anh tràn đầy mong đợi cùng khẩn trương.

Mèo Điên Cuồng: Mèo xin lỗi vì cuối năm lu bu quá không post chương mới cho cả nhà nha  Sau khi ăn Tết xong mọi người có vui không ạ? Nhân đây xin kính chúc tất cả mọi người có một năm mới – năm con gà nhiều sức khỏe để mình có thể thực hiện được những dự định trong năm nay nha ^^~ Meow

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.