Đời Người Bình Thản

Chương 70: Chương 70: Chương 52




Quả nhiên buổi trưa ngày 14/2 Diệp Thiên Nhiên xuất hiện trước mặt Mạnh Yên.

Mạnh Yên vừa mừng vừa sợ, nhào tới ôm cổ anh, "Em còn tưởng rằng anh không trở về chứ." Hại cô sáng sớm đứng ngồi không yên, chỉ sợ anh kịp.

Gương mặt Diệp Thiên Nhiên vui vẻ, "Sao thế? Chuyện anh đồng ý với em tự nhiên sẽ làm được."

Mạnh Yên kéo anh đi vào, "Anh có mệt không? Mau vào. Ba mẹ em cũng đi ra ngoài rồi."

Vừa đóng cửa lại, Diệp Thiên Nhiên liền ôm chặt cô, cúi đầu, đôi môi vội vàng đè lên, hôn lên môi Mạnh Yên. Hồi lâu mới buông cô ra, để cho cô lấy hơi, tay vẫn giữ chặt hông cô như cũ.

Hai người ngồi ở trên ghế sa lon mười ngón tay đan lại, lòng Mạnh Yên tràn đầy vui mừng nhìn anh, "Anh trở về như vậy, ba mẹ không nói gì sao?"

"Không có, dù sao cũng phải đi học." Diệp Thiên Nhiên cúi đầu hôn lên, "Bọn họ cho là anh trở về để chuẩn bị cho học kỳ mới."

"Vậy thì tốt." Mạnh Yên cũng không hi vọng người nhà Diệp Thiên Nhiên ghét cô, "Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Tùy em." Diệp Thiên Nhiên không có ý kiến, chỉ cần có thể thấy cô ôm cô là tốt rồi, về phần những chuyện khác thì sao cũng được.

Mạnh Yên ngước đầu, trên gương mặt nở nụ cười vô cùng rực rỡ, "Vậy trước bọn mình đi dạo phố, chờ đói bụng rồi sẽ ăn một bữa thật ngon." Cô đã sớm nghĩ xong.

"Được, tùy em." Diệp Thiên Nhiên hài lòng ôm lấy cô, đầu tựa vào chai gội đầu.

Mạnh Yên thấy gương mặt anh mệt mỏi, có chút đau lòng, "Vậy anh có muốn nghỉ ngơi một chút không? Muốn ngủ thì đến phòng khách." Trong khách phòng có tràng kỷ, bình thời thì dùng làm ghế ngồi, có khách thì mở ra là cái giường.

"Không muốn nghỉ ngơi." Nhớ cô nhiều ngày như vậy, thật vất vả mới cô ôm vào trong ngực, anh mới không muốn nghỉ ngơi, "Anh muốn nói chuyện với em chút, những ngày qua anh rất nhớ em."

"Hì hì, em cũng nhớ anh." Hai gò má Mạnh Yên ửng đỏ.

"Anh thấy không hẳn." Diệp Thiên Nhiên cọ cọ mặt cô, bắt đầu tính sổ, "Anh gửi cho em mấy tin nhắn như vậy mà em chỉ trả lời mấy câu." Hại ngày nào cũng nhìn chằm chằm máy BP, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn của cô, vậy mà, chỉ trả lời 7,8 câu, còn rất đơn giản.

"Chuyện này không thể trách em, muốn trách thì trách Tiểu Vũ và Phương Phương." Mạnh Yên cười híp mắt đẩy trách nhiệm, "Là bọn họ lôi kéo em đi chơi cho nên em mới không rảnh nhắn lại cho anh."

"Nói như vậy là lỗi của họ?" Diệp Thiên Nhiên buồn cười nhìn cô nói dối.

"Ban ngày không rảnh, buổi tối thì sao?" Hai tay Diệp Thiên Nhiên đang nâng mặt cô, "Sao không thấy em tìm anh?"

Mạnh Yên đảo mắt, "Ban ngày chơi mệt mỏi, buổi tối về đến nhà thì đi ngủ, làm gì có sức lực?"

Lời này cũng bị cô nói hết, anh còn có thể làm sao? Chỉ có thể hung hăng ôm chặt cô lại hôn lên.

Kỹ thuật hôn của hai người càng ngày càng thuần thục, ít nhất Mạnh Yên đã biết hít thở, sẽ không ngốc nghếch nín thở đến mặt đỏ bừng lên.

Diệp Thiên Nhiên hôn đến ý loạn tình mê, tay dọc theo sống lưng đi xuống.

Mạnh Yên đẩy anh ra, trợn mắt nhìn anh, người này càng ngày càng không đúng mực. Nhưng mà gương mặt cô đỏ bừng, trái lại giống như đang làm nũng. Khiến Diệp Thiên Nhiên lại hôn lại cắn, giở trò.

Cô dám đẩy anh anh, đôi mắt bối rối, "Khát không? Có muốn uống nước không? Có đói bụng không? Em gọi thức ăn đến?" Cũng không biết mình đang nói cái gì, lời nói có chút không mạch lạc. Trong lòng thầm nghĩ, tiếp tục như vậy thật nguy hiểm, nam nữ trẻ tuổi ở chung một phòng, quả nhiên dễ dàng xảy ra vấn đề.

Diệp Thiên Nhiên chưa đủ liếm liếm đôi môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô, "Không cần, anh đã ăn đại trên đường rồi."

Mạnh Yên bị ánh mắt của anh nhìn không chịu nổi, dời tầm mắt lúng ta lúng túng sang chỗ khác nói nhỏ, "Vậy đến phòng khách nghỉ ngơi, sắc mặt anh không tốt. Chờ anh tỉnh ngủ rồi chúng ta đi dạo."

"Anh còn chịu được." Diệp Thiên Nhiên lưu luyến không chịu rời đi.

"Nhanh đi, em cầm chăn ra ngoài." Mạnh Yên không nhịn được vỗ anh một cái, còn nhìn còn nhìn, ghét! Cũng không nhìn lấy ánh mắt nóng bỏng của anh nữa.

Diệp Thiên Nhiên không có cách, không thể làm gì khác hơn là đến phòng khách nghỉ ngơi. Ngủ trong chăn ấm, cảm giác rất hạnh phúc! Chỉ cần nghĩ đến người mình yêu đang ở trong phòng, trong lòng liền dâng lên từng trận ngọt ngào, anh dần dần ngủ, khóe miệng còn mang một vẻ dịu dàng vui vẻ.

Chờ anh tỉnh ngủ ánh nắng đã nhàn nhạt, nhìn thời gian trên đồng hồ chút, đã hơn bốn giờ, vội vàng ngồi dậy.

Mạnh Yên từ trong phòng bếp ló đầu ra, "Tỉnh rồi? Đi súc miệng đi, bàn chải đánh răng với khăn lông đặt trên bồn rửa tay đó."

Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt, "Được." Cô bé này lại có thể ở trong phòng bếp, anh cũng muốn nhìn xem cô nấu thứ gì cho anh ăn?

Mặc dù Mạnh Yên không biết nấu cơm, nhưng nấu mì không thành vấn đề. Nước sôi rót vào canh xương còn dư lại hôm qua, rồi bỏ mì vào, bỏ tiếp trứng gà, rau, chờ nấu chín nữa thì bưng ra. Một tô mì thơm ngào ngạt đã xong.

Chờ anh súc miệng rồi ra ngoài, Mạnh Yên đã bưng tô mì nóng hổi lên, "Ăn đi, ăn lót bụng."

"Có thể ăn sao?" Diệp Thiên Nhiên khó tin nhìn tô mì thơm ngào ngạt xông vào mặt, nhìn cũng không tệ."Cũng sẽ không trúng độc nhỉ?"

"Ghét, sợ cũng không cần ăn." Mạnh Yên tức giận méo miệng, cái con người này, cô hiếm khi nấu ăn lại còn bị xem thường.

Diệp Thiên Nhiên đắc ý cúi đầu nhấp một hớp canh, cầm đũa gắp được một miếng thịt kho tàu, hài lòng gật đầu một cái, "Không tệ, đầy đủ hương vị mặn nhạt." Cô bé này rõ ràng có tiến bộ, mặc dù món này thơm thức ăn đều là đồ còn thừa lại, nhưng mà bỏ vào nước mì rất thơm rất ngon.

"Ăn ngon thật sao?" Mạnh Yên vẫn có chút lòng tin với món mì này, mỗi khi ngán đồ ăn bên ngoài cũng sẽ tự tay nấu một tô.

"Đương nhiên ăn được." Diệp Thiên Nhiên cười trêu nói, "Sau này em cũng không cần nấu ăn, em chỉ nấu mì sợi cho anh."

"Muốn mỹ." Mạnh Yên mắng anh, trong lòng lại rất vui.

Diệp Thiên Nhiên ào ào ăn sợi mì, còn uống hết nước mì không để thừa lại gì, cả người ấm áp thật là thoải mái.

Mạnh Yên đắc ý, xem ra cô vẫn có chỗ dùng được. Sau này không bao giờ ... cho phép người khác nói cô không biết làm việc nhà.

"Anh đi rửa chén." Diệp Thiên Nhiên đè lại tay cô muốn thu dọn, "Anh cũng không thể ngồi ăn không làm gì." Vậy còn có lần sau sao?

"Vậy cũng tốt." Mạnh Yên cũng không muốn ngâm tay trong nước lạnh rửa chén, thuận thế thúc giục anh, "Nhanh lên một chút, em đi lấy túi."

Hai người tay trong tay đi dạo ở thành phố, trên đường đều là những cặp tình nhân ngọt ngào lãng mạn, thỉnh thoảng có nữ sinh rạng rỡ đang ôm một bó hồng to tươi đẹp đi qua.

"Em muốn không?" Diệp Thiên Nhiên chỉ vào người ra sức gào to bán hoa hồng.

"Quên đi, vẫn nên mua đồ ăn cho em đi, như vậy còn thực tế hơn." Mạnh Yên phát hiện cô không có nhiều tế bào lãng mạn, những thứ này cô chỉ thích nhìn một chút nhưng không hề muốn.

"Em đó." Diệp Thiên Nhiên không biết nên khóc hay cười, cô bé này chỉ biết ăn thôi. Nhưng mà theo anh, anh cũng cảm thấy hoa hồng không có gì thực tế. Không biết là giữa hai người, người nào ảnh hưởng người nào?

Hai người đi dạo một vòng ở cửa hàng tổng hợp, mua mấy bộ quần áo rồi ra ngoài lúc sắc trời đã tối.

Tìm một nhà hàng Tây ăn bữa tối dưới ánh nến, Mạnh Yên luôn luôn thích ăn ở đây, Diệp Thiên Nhiên cũng bị cô ảnh hưởng mà từ từ thích ăn.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong bữa ăn chính lúc đang ăn món tráng miệng, có 1 cặp nam nữ vào cửa, đi tới phía hai người, "Ơ, Mạnh Yên, sao cậu lại ở chỗ này?"

Mạnh Yên hoảng sợ, nuốt vội bánh pudding xoài vào trong miệng, "Đây là. . . ?" Ở chỗ này cũng có thể gặp được người quen, cơ hội cũng quá hiếm đi. Đây thật sự là một cặp đôi xuất sắc nhưng cô thật sự không nhớ gì cả.

"Tớ là Đường Tiểu Thiên, cậu quên lần trước ở nhà Lâm Phương Phương. . ." Ánh mắt Đường Tiểu Thiên lướt qua trên người bọn họ, trong lòng ê ẩm. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Mạnh Yên có ấn tượng rất tốt, nhưng cô lại không có phản ứng. Từ trước đến nay đều là nữ sinh đuổi theo cậu ta, cậu ta không chủ động theo đuổi nữ sinh, không có để lại cách liên lạc với Mạnh Yên, anh lại ngượng ngùng đi hỏi Lâm Phương Phương. Cứ như vậy, hai người liền mất liên lạc, cậu ta cứ tưởng rằng hai người sẽ bị bỏ qua, cũng không ngờ sẽ gặp ở chỗ này, nhưng người đẹp lại có người thích, điều này khiến cậu ta vô cùng hối hận. Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu nên tích cực hơn.

Nghe cậu ta nhắc, Mạnh Yên mới nhớ ra, "Oh, tớ nhớ ra rồi, cậu là bạn học của Phương Phương."

"Đúng vậy, đã lâu không gặp, không ngờ gặp cậu ở đây." Đường Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng hỏi thăm, "Vị này là?"

"Anh họ của tớ." Mạnh Yên đã qua sớm trải qua hoảng sợ, lúc này đã trả lời tự nhiên, "Cậu và bạn gái cũng đến dùng cơm sao?"

Đường Tiểu Thiên mừng rỡ, vội vàng giải thích, "Là em gái ruột của tớ, không phải là bạn gái." Thật tốt quá, cậu ta còn có cơ hội. "Ngại quá, xem như cũng quen biết." Mạnh Yên ngượng ngùng cười cười, cũng không muốn nói nhiều. Nhưng Diệp Thiên Nhiên ở bên cạnh đã sớm thu vẻ mặt người trước mặt trong mắt, trong lòng đã sớm khó chịu.

"Không sao sao." Sắc mặt Đường Tiểu Thiên vui mừng, "Trong nhà của bọn tớ không nấu ăn, cho nên mới ra ngoài tìm đồ ăn, lại quên hôm nay là lễ tình nhân."

Hàn huyên mấy câu, Đường Tiểu Thiên dẫn em gái đi tìm chỗ ngồi ngồi xuống ăn cơm.

Diệp Thiên Nhiên thấp giọng hỏi, "Sao em biết cậu ta?"

Mạnh Yên thấy khó hiểu hỏi ngược lại, "Anh không nghe thấy sao? Là hôm sinh nhật của Phương Phương nên quen biết." Lỗ tai anh rất tốt, nghe rõ còn hỏi?

"Chính là ngày khai trương công ty hôm đó?" Diệp Thiên Nhiên hỏi tới. Anh nhớ ngày hôm đó đó cô chỉ nhắc tới chuyện của Phương Phương và Giang Vũ, những chuyện khác không đề cập tới.

"Đúng vậy, em không kể qua sao?" Mạnh Yên không khỏi hoài nghi nhớ lại.

"Không có." Diệp Thiên Nhiên cẩn thận nhìn cô, "Hai người chỉ gặp mặt qua một lần sao? Sao anh thấy có vẻ em và cậu ta rất thân."

"Chỉ 1 lần, thiếu chút nữa em không nhận ra, thật mất mặt." Mạnh Yên không nhớ được mặt của người không quen, thường người mới gặp mặt một hai lần chào hỏi cô, mặc dù cô cười đáp trả, nhưng trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không có ấn tượng.

"Trí nhớ của em luôn không tốt." Tâm trạng Diệp Thiên Nhiên dễ chịu hơn, bệnh đãng trí của cô anh rất rõ, xem ra tên kia không có cơ hội khiến cho cô nhớ, hoàn toàn không cần lo lắng.

"Hừ, làm gì có?" Mạnh Yên đảo mắt, phát ra một tiếng cười quái dị, "Không phải là anh đang ghen nhỉ?"

"Làm gì có?" Diệp Thiên Nhiên tặng cái liếc mắt cho cô.

Mạnh Yên nghịch ngợm giễu cợt mấy câu, "Phải, chưa ăn dấm là tốt rồi, em còn sợ anh ăn dấm chua rồi biến thành dáng vẻ điên cuồng quát tháo."

"Lúc nào thì anh ăn dấm chua rồi biến thành dáng vẻ điên cuồng quát tháo? Cô bé này lại nói lung tung." Diệp Thiên Nhiên siết chặt khuôn mặt tươi cười của cô. Nhìn bộ dáng cô đắc ý sao lại khó coi vậy? "Tuyệt đối sẽ không có chuyện này."

"Thật sao? Có những chuyện không thể nói trước." Mạnh Yên thuận miệng một câu.

"Đương nhiên là thật." Diệp Thiên Nhiên hùng hôn nói, đáng tiếc anh quên trên đời không có chuyện tuyệt đối, có những chuyện tuyệt đối không nên nói trước.

Ăn xong món tráng miệng, hai người đứng dậy rời đi, lúc đi qua người Đường Tiểu Thiên lịch sự lên tiếng chào muốn rời đi.

Đường Tiểu Thiên đứng dậy gọi cô lại, "Mạnh Yên, cậu có cách thức liên lạc không? Cho tớ số điện thoại đi."

Gương mặt Diệp Thiên Nhiên tối sầm, nam sinh này lại muốn đuổi theo Mạnh Yên, không thể tha thứ.

"Có chuyện gì không?" Mạnh Yên dừng bước khó hiểu nhìn cậu.

Sắc mặt Đường Tiểu Thiên ửng đỏ, "Ặc, nếu như trường học của bọn mình lại thi gì đó, mời cậu đi xem." Đây là cái cớ cậu đã suy nghĩ thật lâu, theo đuổi nữ sinh hình như cũng không đơn giản như vậy.

"Như vậy à." Mạnh Yên suy nghĩ một chút, "Cậu có thể nói với Phương Phương một tiếng, số điện thoại nhà của tớ không tiện cho người khác." Khéo léo từ chối như vậy là nể mặt Lâm Phương Phương, ai biết sau này cậu ta có quen Lâm Phương Phương không? Lúc này mà cô còn không rõ ý tứ của Đường Tiểu Thiên thì thật ngốc.

"Được." Đường Tiểu Thiên đành đồng ý, dù sao cô đưa ra lý do hợp tình hợp lý. Nhưng đảo mắt nghĩ có lẽ gia đình cô rất nghiêm khắc, ba mẹ cô không thích nam sinh gọi điện thoại cho cô, như vậy nói với người khác cũng không có cơ hội. Cậu có thể từ từ suy nghĩ biện pháp.

Đi ra cổng lớn, Diệp Thiên Nhiên vẫn đen mặt, kéo tay cô im lặng không lên tiếng đi.

"Thuê xe trở về, thời tiết quá lạnh." Mạnh Yên đi một đoạn đường, cảm giác người bên cạnh có gì đó không đúng.

"Không phải em nói chỉ gặp mặt cậu ta 1 lần sao?" Diệp Thiên Nhiên dừng lại nhìn chằm chằm cô, "Vậy tại sao cậu ta muốn xin số điện thoại?"

"Làm sao em biết?" Mạnh Yên không giải thích được.

"Em. . ." Diệp Thiên Nhiên vừa tức vừa giận, có thể thấy rõ ràng bộ dạng cô như tàng hình trong chuyện này, lại không ngờ nam sinh kia nói ra ý đồ với cô.

"Người ta cũng không làm gì, chẳng qua là muốn xin số điện thoại mà thôi." Gương mặt Mạnh Yên vô tội, "Khoan nói người ta muốn gì, em không liên quan. Anh có thể không hẹp hòi vậy chứ? Em không có dụ dỗ cậu ta, có cần đến mức vậy không?" Người ta cũng không làm gì, chưa kể đây là người mà Phương Phương thích, cô không có hứng thú với đời sống tình cảm của người khác.

Diệp Thiên Nhiên nghe lời này, biết cũng không có thể trách cô, mười ngón tay nắm chặt cô, "Em nói thế nào? Con gái mà nói gì dụ dỗ, thật khó nghe."

"Ai biết đầu óc anh có nghĩ vậy không?" Mạnh Yên biết anh hết giận, lắc lư tay anh cố ý nói như vậy.

"Nói bậy, sao anh lại nghĩ em như vậy?" Diệp Thiên Nhiên nóng nảy, "Anh chỉ là . . Chỉ là có chút khó chịu nam sinh kia, ngay trước mặt anh với em xin số điện thoại, cũng thật là quá đáng." Ở trong lòng anh, Mạnh Yên vẫn là tốt nhất, cô làm việc gì cũng đúng. Không tốt không đúng cũng là người khác.

"Cậu ta lại không biết quan hệ của chúng ta." Mặc dù Mạnh Yên không biết rốt cuộc anh khó chịu chuyện gì, nhưng vẫn dịu dàng dỗ anh. Đây là lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ.

"Em còn nói giúp cậu ta? Có phải em muốn chọc anh tức chết?" Diệp Thiên Nhiên lại thưởng cô cái liếc mắt. d_d_l_q_d

"Được rồi." Mạnh Yên chui vào trong ngực anh, ôm anh cọ cọ, "Vui vẻ hưởng thụ ngày lễ, cần gì vì người ngoài mà cãi nhau, vậy có ngốc không?"

"Thật sự chỉ là người ngoài?" Được cô ôm lấy cơn tức giận cũng biến mất, lại nghe được câu này, trên mặt Diệp Thiên Nhiên không khỏi lộ ra nụ cười.

Mạnh Yên cười híp mắt gật đầu, "Dĩ nhiên, chỉ gặp mặt một lần mà thôi."

"Đừng đến trường học cậu ta." Diệp Thiên Nhiên vẫn có chút không yên lòng.

"Được." Mạnh Yên rất sảng khoái.

"Phương Phương kéo em đi, cũng không cho đi." Diệp Thiên Nhiên càng được voi đòi tiên.

"Được." Mạnh Yên buồn cười anh ngây thơ.

"Cậu ta tới tìm em, em cũng không được để ý đến cậu ta."

". . ." Im lặng

"Sao lại không đồng ý?"

"Không còn lời nào để nói."

". . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.