Đời Người Bình Thản

Chương 89: Chương 89: Chương 71




Mạnh Yên và hai bạn cùng phòng lăn lộn mấy ngày liền thân quen, ba người chung sống không tệ. Mộc Bình Bình giản dị, Đàm Tuyết thẳn thắn, đều là những người chung sống rất tốt.

Chỉ có cô gái tên Diệp Minh, chính là nữ sinh rất lạnh lùng đến nay vẫn chưa quen thuộc. Người ta thói quen độc lai độc vãng, cũng rất ít thấy cô ấy lưu lại trong ký túc xá.

Chẳng qua là Mạnh Yên rất không thích ứng với việc huấn luyện quân sự ở đại học, trời nóng như lò lửa, nhưng bọn họ không thể không đứng dưới ánh mặt trời, mỗi ngày thao luyện mồ hôi đầm đìa, ‘đi – nghiêm - nhấc chân’ lặp đi lặp lại làm những động tác khô khan như thế này. Da của cô rất mỏng, hôm trước cũng lột da rồi, đau muốn chết. Liều mạng ngay cả đắp mặt nạ cũng không dùng, cô lại là một người không thường xuyên vận động, mấy ngày trôi qua liền đau nhức toàn thân không thể động đậy. Nhưng làm sao bây giờ? Cũng không thể lâm trận bỏ chạy, chỉ có thể đau khổ cắn răng chịu đựng.

Ngược lại Mộc Bình Bình rất nhẹ nhõm, không có chút nào là cố hết sức.

Mà Đàm Tuyết cũng rất kiên trì khổ cực, mỗi buổi tối đều kêu khổ thấu trời.

Về phần Diệp Minh hoàn toàn không xuất hiện, cũng không biết cô ấy dùng biện pháp gì, miễn đợt quân huấn này. Khiến trong lòng Mạnh Yên thầm buồn bực, sớm biết như vậy, mình cũng mượn cớ tránh đi ra ngoài. Nhưng bây giờ cưỡi trên lưng hổ, xuống không được. Chỉ có thể an ủi mình, xem như là trải qua cuộc sống đặc biệt.

Cực khổ lắm mới đợi được giữa giờ nghỉ ngơi, một đám nữ sinh vội vàng trốn vào dưới bóng cây ngồi.

Ba người ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, Mạnh Yên giơ ống tay áo lên lau mồ hôi, thật là quá đau khổ. Thời tiết không có một cơn gió, vừa nóng lại buồn bực, miệng lại khát.

“Mạnh Yên, cho cậu.” Không biết La Vĩ từ nơi nào nhô ra đưa cho cô một chai nước tinh khiết, mới vừa chạy đến siêu thị mini của trường học để mua.

Hai người vô cùng man mắn, vừa là bạn học cùng lớp. La Vĩ nhìn thấy Mạnh Yên ở trường Đại học này thì vui mừng không thôi, liên tiếp hỏi cô như thế nào cũng thi trường này? Mạnh Yên chỉ nói đơn giản, cô thay đổi ý định.

Cậu cũng rất biết điều không hề hỏi thêm nữa, chẳng qua là săn sóc cô.

“A, nước.” Ánh mắt Mạnh Yên sáng lên, giống như trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo: “Thật tốt quá, La Vĩ, cảm ơn cậu.” Vắt nắp chai đổ nửa bình nước ào ào vào trong bụng, cuối cùng hóa giải cổ họng khô cạn.

La vĩ đưa hai chai nước khác cho Đàm Tuyết cùng Mộc Bình Bình, làm bọn họ cảm động đến rơi nước mắt, bởi vì có quan hệ với Mạnh Yên, những ngày sống chung này làm cho các cô cùng cậu quen thuộc, đồng thời đối với cậu cũng rất có hảo cảm, là một bé trai rất cẩn thận. Thời tiết thế này còn muốn đến đưa nước cho các cô, thật là một người tốt.

Cậu cũng không nhiều lời, đưa xong nước liền đi tới nam sinh bên kia. Đám nam sinh kia không biết nói với cậu những thứ gì, trên mặt cậu lộ ra một nụ cười ấm áp.

Mắt Mộc Bình Bình tỏa sáng lấp lánh: “Mạnh Yên, thật sự cậu ấy là bạn học của cậu sao? Hai người thật không có JQ*?” (*Gian tình) Mấy ngày qua, hai người đã rất quen thuộc, nói chuyện cũng không có gì cố kỵ.

“Dĩ nhiên.” Mạnh Yên liếc cô một cái, lúc này mới uống một chút nước: “Quan hệ bạn học trong sáng đến mức không thể trong sáng thêm nữa, chúng tớ đã học chung trường từ bậc Tiểu học đến bậc Trung học.” Cũng bởi vì nguyên nhân này, cô đối với La Vĩ không có tạo ranh giới tình cảm. Cứ có cảm giác cậu rất thân thiết, thân thiết như anh trai nhà bên vậy. Cho nên cô mới có thể tiếp nhận sự chăm sóc của cậu, nhận nước cậu mang tới.

“Hai người thật có duyên.” Đàm Tuyết nhìn chằm chằm mặt mũi của cô: “Cậu đối với cậu ta có hay không ý tứ gì sao?” Cái này cần phải hỏi rõ ràng.

Mạnh Yên nghe lời này cười lớn: “Chớ có nói đùa, cậu ấy và tớ còn không gọi điện thoại cho nhau.” Nếu có cái gì thật, ba năm Trung học đã sớm có, còn có thể đợi đến hôm nay sao?

Tầm mắt Đàm Tuyết bay tới chỗ các nam sinh: “Nhưng cậu ấy đối với cậu rất quan tâm, chẳng lẽ. . . . . . ?” Trong lòng nhảy ra vô số phỏng đoán.

“Đừng đoán mò, cậu ấy là đồng tình tớ, nhìn tớ quá đáng thương, cậu ấy biết từ nhỏ tớ đã không có tế bào vận động.” Mạnh Yên tự cho là như thế, cũng không có suy nghĩ nhiều. Không có biện pháp, ai bảo từ nhỏ môn thể dục của cô đã không tốt, mỗi lần kiểm tra đều là khổ sở lắm mới vừa đạt tới yêu cầu. Đảo tròn mắt: “Đúng rồi, làm sao các cậu lại quan tâm cậu ấy như vậy?” Có vấn đề nha!

“ Nam sinh chất lượng tốt như vậy, cậu thật sự không thích?” Tự nhiên Đàm Tuyết nghĩa hiệp vô cùng: “Đầu tiên nói trước, nếu như cậu không thích, tớ sẽ theo đuổi đấy.” Nam sinh tốt bị người người tranh đoạt, nhìn trúng phải tiên hạ thủ vi cường. Miễn cho bị người khác theo đuổi, mình chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn theo.

Mạnh Yên ngây người mấy giây, thật là một cô gái dũng cảm, còn dám đuổi nam sinh, lợi hại lợi hại: “Cậu thích liền theo đuổi đi, cậu ấy thật không tệ.”

Thấy cô thản nhiên như vậy, trong lòng Đàm Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Trước kia cậu ấy đã có bạn gái chưa?” Nghe nói trước kia cô và La Vĩ không có gì là tốt rồi, nếu là đối thủ là Mạnh Yên, cô sợ rằng không có nắm chặt bao nhiêu phần có thể theo đuổi được cậu. Lại nói vì một người con trai mà làm tổn thương tình bạn cùng phòng, dường như có chút không đáng.

Mạnh Yên nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không rõ ràng lắm, hẳn không có đi, dù sao tớ cũng chưa nghe nói qua.” Ở trong ấn tượng của cô, La Vĩ là loại người ngoan ngoãn đọc sách, là đứa bé ngoan không cần cha mẹ quan tâm.

Đàm Tuyết nghe lời này, lòng tin tăng nhiều: “Vậy thì tớ theo đuổi, hai người phải ủng hộ tớ.”

Mộc Bình Bình vỗ ngực một cái: “Không thành vấn đề, đến lúc đó đuổi tới tay nhớ mời chúng tớ ăn cơm.”

Mặt Mạnh Yên đen lại, lần đầu tiên cô phát hiện người bên cạnh hung hãn như vậy.

Kết thúc quân huấn là điều Mạnh Yên vô cùng chờ mong, kiên quyết ngủ cả đêm, buổi trưa Mạnh Yên đói không chịu nổi bò dậy súc miệng, nhìn mặt của mình trong gương đen thui, thật muốn hộc máu. Mỗi ngày thoa kem chống nắng đều vô dụng. Cô tức giận não đứng trước gương nhe răng trợn mắt, hàm răng trắng tinh nổi bật trên làn da ngăm đen càng phát ra vẻ sáng choang. Càng xem càng ghét, thật là xấu hổ chết rồi. Đem gương ném lên bàn, không hề nữa nhìn lâu tránh cho để cho mình phiền lòng, nhắm mắt làm ngơ.

Chuông điện thoại di động thanh thúy vang lên, Mạnh Yên lấy điện thoại dưới gối đầu ra, là bạn trai thân ái gọi tới. Nhìn bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ say, cô cầm điện thoại di động chạy ra bên ngoài hành lang ấn nút nghe, Diệp Thiên Nhiên điện thoại gọi cô ra ngoài, anh đang cửa trường học đợi cô.

Mạnh Yên một tiếng cự tuyệt, giờ cô không muốn cho người ta nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này của cô, nhất là anh. Mặt mũi này thật sự làm cho người khác không nhận ra!

Diệp Thiên Nhiên cũng không phải là dễ duổi như vậy: “Không ra được, vậy anh vào tìm em, phòng 302 đúng không?” Cô nhóc thối, chẳng lẽ một chút cũng không nhớ anh sao? Bọn họ đã lâu không gặp, tương tư khó nhịn. Cực khổ lắm mới đợi được quân huấn xong, anh không kịp chờ đợi chạy tới muốn nhìn thấy cô, cô lại có thể không ra gặp anh.

“Đừng đừng.” Mạnh Yên giật mình, tên ngốc này. Cô tin tưởng anh lời nói ra nhất định sẽ làm được: “Em ra liền.”

Nếu tiến vào, cô giải thích quan hệ của hai người thế nào? Ba mẹ cô còn chưa đồng ý, nếu không được sự đồng ý của bọn họ, trực tiếp đem quan hệ của hai người ra ánh sáng dưới mí mắt của mọi người. Đoán chừng bọn họ sẽ hôn mê bất tỉnh!

Mạnh Yên bất đắc dĩ thay cho áo ngủ, mặc quần lụa mỏng màu xanh nhạt. Thoa kem chống nắng, mặc dù có dùng cũng như không, nhưng vẫn thoa lên an ủi mình thôi.

Đang lúc cô mở cửa phòng muốn đi ra ngoài, Đàm Tuyết đột nhiên ló đầu ra, đôi mắt đen mông lung kêu lên: “Mạnh Yên, cậu đi ra ngoài ăn cơm à? Mang một phần về giúp tớ nha.”

“Được.” Mạnh Yên đồng ý một tiếng.

Ra cổng trường, chỉ thấy chiếc xe quen thuộc đậu ở dưới tàng cây tại cửa ra vào, cô chạy tới mở cửa xe nhanh chóng ngồi vào.

Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy Mạnh Yên, sửng sốt mấy giây, không khỏi cười mà nói: “Mặt làm sao thành ra thế này ?” Đen thui giống như bé gái đen Châu Phi rồi, thật sự vô cùng đáng yêu. Người khác quân huấn cũng không có đen như cô.

Mạnh Yên tức giận hung ác kêu lên: “Quân huấn người nào mặt không rám đen? Cái này rất bình thường, có được hay không?” Ghét, lâu rồi không thấy anh, còn dám cười cô?

“Nhưng cũng không có đen như em vậy. . . . . . Được rồi, anh sai lầm rồi.” Thấy sắc mặt anh không đúng, Diệp Thiên Nhiên vội thu hồi khuôn mặt tươi cười: “Mặt dù có đen thế nào thì Tiểu Yên vẫn là cô gái xinh đẹp nhất.”

“Có chuyện gì không?” Mạnh Yên bĩu môi, còn là buồn buồn không vui. Mặt mũi này xấu hổ chết rồi, đáng lẽ cô nên thử một chút mặt nạ làm trắng da mới đúng.

Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ sờ đầu của cô: “ Rất lâu rồi chúng ta không có gặp nhau, em cũng không nghĩ tới anh sao?”

Tâm tình Mạnh Yên đang khó chịu: “Chúng ta ngày ngày gọi điện thoại gửi tin nhắn, có thấy có khác nhau sao?”

Diệp Thiên Nhiên kéo tay của cô cắn một cái: “Thật không có lương tâm, chỉ có anh nhớ đến em.” Gọi điện thoại có ích lợi gì? Không thấy được người thật làm sao giải được khát vọng.

Mạnh Yên chỉ cần nghĩ đến còn phải mang gương mặt xấu này chừng mấy ngày, tâm tình gì cũng bay đi: “Đừng làm rộn, người khác còn chờ em mang cơm vào đấy.”

Diệp Thiên Nhiên giở chút tính trẻ con ôm cô: “Không được, thời gian buổi chiều đều là của anh.”

“Đi.” Mạnh Yên vỗ phía sau lưng của anh, muốn đẩy anh ra. Đây là cửa trường học, nhiều người tập trung ở đây, tuy nói là chủ nhật, nhưng vẫn có người ra vào. Bị người khác thấy được thì làm sao đây?

Nhưng Diệp Thiên Nhiên là ai, ý chí của anh so với người bình thường còn mạnh hơn. Chở Mạnh Yên tới khách sạn lấp đầy bụng, thuận tiện nhờ cho người ta đưa đồ ăn tới trường học, kế tiếp liền mang người vào căn phòng trên đường Cửu Giang.

Vừa vào phòng, Diệp Thiên Nhiên liền ôm Mạnh Yên hung hăng gặm vài cái, cho đến sắc mặt cô đỏ tươi, ánh mắt mê ly mới ôm cô ngồi vào trên ghế sa lon.

Diệp Thiên Nhiên có chút không yên tâm hỏi: “Tiểu Yên, trong trường học có nam sinh theo đuổi em không?” Anh lo lắng nhất chính là cái vấn đề này.

“Không có.” Thần trí Mạnh Yên còn có chút mờ mịt. Lúc này mới tựu trường, ở đâu ra nam sinh theo đuổi cô? Huống chi mặt mũi cô hôm nay thê thảm không nỡ nhìn, người nào để ý cô?

Diệp Thiên Nhiên thoả mãn mà gật gật đầu: “Nếu là có, nhất định phải nói với anh.” Nhìn anh làm thế nào chỉnh những nam sinh kia?

Mạnh Yên tựa vào trong ngực anh chơi cúc áo của anh, miễn cưỡng hỏi: “Nếu quả thật có, anh định làm như thế nào?”

Diệp Thiên Nhiên làm một tư thế chặt đầu, chọc vui Mạnh Yên. Người này cũng quá dữ.

“Còn anh thì sao? Trong trường học có nữ sinh quấn lấy anh hay không?” Mạnh Yên níu lấy y phục của anh ngẩng đầu chăm chú nhìn anh.

Vẻ mặt của anh rất thản nhiên: “Không có, anh không có để ý.” Cho dù có, anh cũng sẽ dứt khoát cự tuyệt người ta. Tuyệt không làm cho người ta lưu lại một chút hi vọng. Càng về sau, nữ sinh tìm anh thổ lộ càng ngày càng ít.

“Sở Khả Nhi thì sao?” Thật ra thì người Mạnh Yên lo lắng nhất là cô ta, cứ có cảm giác đây là một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ.

“Cô ấy rất ít đến tìm anh, đoán chừng tuyệt vọng rồi.” Diệp Thiên Nhiên sờ đầu của cô, biết trong lòng cô để ý, tận lực nói uyển chuyển một chút. Thật ra thì Sở Khả Nhi bắt đầu tìm anh rất nhiều, chẳng qua là sau đó bị anh kiếm cớ cản mấy lần, liền không lại đến tìm anh, nghe nói cô ấy đã chuyển vị trí đến một nam sinh cùng tuổi, có thể dời đi mục tiêu.

Mạnh Yên cũng không có lạc quan như vậy, thử nghĩ Sở Khả Nhi thích một nam sinh vài chục năm, đâu có thể nào rút lui nhanh như vậy. Lại nói tính tình Sở Khả Nhi rất được nuông chiều, thoạt nhìn không phải dễ dàng lùi bước, cô ta bị cưng chìu không biết trời cao đất rộng, cho là chuyện thế gian này đều do cô ta nắm giữ. Nhưng cô cũng không thể nói ra lời này, chỉ là có chút lo lắng nhắc nhở: “Vẫn cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi, anh sẽ chú ý giữ khoảng cách .” Diệp Thiên Nhiên ôm chặt cô, muốn trấn an nội tâm bất an của cô.

“Anh hiểu là được, nếu lại chọc giận em, em sẽ không cần anh nữa.” Mạnh Yên cười híp mắt, giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.

“Sẽ không, sẽ không.” Lần này đến phiên Diệp Thiên Nhiên sợ hãi, anh biết tính tình của cô. Yêu hận rõ ràng, tuyệt không quay đầu lại. Nếu anh làm chuyện tổn thương đến cô, cô sẽ không tha thứ cho anh. Coi như trong lòng cô có đau khổ đi nữa, dù tiếc đến đâu cũng sẽ một đao chặt đứt tình duyên .

Mạnh Yên không khỏi cười: “Anh khẩn trương cái gì? Chỉ cần anh không chạm vào giới hạn cuối cùng của em, em cũng không bỏ được anh.”

Nói cũng phải, Diệp Thiên Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với cô, sợ cái gì? Nhưng lời của cô hại anh giật mình, anh mong có thể đừng đến liên tục. Anh liên tiếp hôn sâu, cho đến khi cô thở không được mới chịu bỏ qua cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.