Đêm ba mươi, Mạnh
Ngọc Cương một thân một mình đến nhà anh cả giúp một tay, phong tục cưới hỏi nơi này là trước một ngày nhà trai sẽ làm bánh trôi để ăn lót dạ,
sau đó phân phát cho người trong thôn ăn, đòi h muỏi phải chia đều cho
từng nhà không được để sót bất kỳ một nhà nào. Đây công việc rất nặng
nề.
Nhưng ba người nhà họ Mạnh thường ăn cơm tất niên với nhau,
Mạnh Ngọc Cương thôi thúc vợ và con gái sang ăn cơm đón giao thừa với
nhà anh cả.
Mồng một tháng giêng, Mạnh Ngọc Cương mang theo Mạnh
Yên cùng đi đến nhà anh cả, Lý Thiến phải trông chừng cửa hàng. Mặc dù
là lễ mừng năm mới, nhưng cửa hàng vẫn không đóng cửa. Mỗi khi đến năm
mới, cửa hàng quần áo làm ăn rất tốt. Vốn là không cần bà phải nàng đi
trông nom, nhân viên cửa hàng luôn sắp xếp đầy đủ. Nhưng bà không muốn
uống rượu mừng, một người đợi trong nhà lại buồn bực, còn không bằng ra
ngồi ở ngoài cửa hàng.
”Ba, con nhất định phải đi sao?” Ở trên
đường, Mạnh Yên vẫn còn mặc cả trả giá, hi vọng ba cô đại gia khai ân
thả cô đi. Thật sự cô không thích đi đến nhà bác cả Mạnh.
”Tiểu
Yên, ba biết rõ con không thích đi.” Mạnh Ngọc Cương biết tâm tư của con gái nhỏ, cố gắng thuyết phục cô: “Nhưng mà loại trường hợp này con nhất định phải có mặt, mặc kệ như thế nào, con và A Tuệ là chị em họ, cô bé
đó lại không đắc tội với con.”
Ngày nay người ta coi trọng nhất
hai chuyện: hôn sự cùng tang lễ. Tất cả thân thích đều phải có mặt, nếu
không sẽ bị nói xấu. Tình huống Lý Thiến đặc biệt không thể quơ đũa cả
nắm, năm đó bà và bà nội Mạnh hầu như cãi nhau, nhiều năm đều không lui
tới với nhau. Người khác cũng biết chuyện này, không có gì đáng nói. Bà
có tới hay không đều có lý do để nói. Nhưng Mạnh Yên lại không được, cô
vừa là vai dưới vừa không kiếm được lý do thích hợp, đương nhiên là phải tham dự hôn lễ.
Mạnh Yên biết ba cô khó xử, cúi đầu không nói lời nào. Chợt nhớ tới một chuyện: “Ba, ba chuẩn bị bao nhiêu tiền mừng?”
”Ba đã hỏi mấy cô của con, họ đều cho 600 đồng.” Giọng của Mạnh Ngọc Cương nhàn nhạt: “Ba liền cho thêm 200.”
800 đồng tiền tiền mừng không coi là nhiều, nhưng không tính là ít. Chỉ sợ
sẽ làm cho Quý Tú Mai thất vọng, trong lòng mụ ta còn tính toán lần này
Mạnh Ngọc Cương sẽ vung tay gần vạn đồng tiền ra ngoài. (#Mèo: Bả làm
như vàng mã cúng cô hồn mà cho cả vạn.!! @@)
Mạnh Yên nghe Mạnh
Ngọc Cương nói trong lòng thầm vui, tốt, đưa số tiền này rất hợp tình
hợp lý, thân thích bình thường đến uống rượu mừng, tiền mừng rộng rãi
hay hẹp hòi đều do quan hệ anh chị em trong nhà có hòa thuận hay không,
cấp bậc ở đây đều giống nhau. Nếu không thì khiến người khác khó chịu,
dù sao cũng liên lụy đến vấn đề đáp lễ trong tương lai. Nhưng cứ như
vậy, liền không thỏa mãn được lòng tham của nhà bác cả Mạnh, chỉ cần
nghĩ tới vẻ mặt Quý Tú Mai tức giận, cô liền cảm thấy từng trận vui vẻ.
Hai cha con cô lái xe vào nhà bác cả Mạnh, năm nay phòng ốc bên trong nhà
ông đều được sửa sang lại, rất thời thượng. Sân cũng rất lớn, dùng tường rào vây lại. Trong sân đầy người tới lui, tiếng người huyên náo, cực kỳ náo nhiệt.
Xuống xe, Mạnh Yên thu hồi tất cả cảm xúc, trên mặt
lộ ra nụ cười rực rỡ chào hỏi tất cả thân thích. Tới cũng đã tới rồi,
trường hợp này cũng không thể thất lễ, làm cho người ta xem thường cô.
Vợ chồng Quý Tú Mai thấy Lý Thiến không có tới, trong lòng không thoải
mái, nhưng lại không thể làm gì. Nhưng mà trên mặt lại không lộ ra
ngoài, đối với cha con Mạnh Ngọc Cương rất nhiệt tình.
Mạnh Yên thấy bà nội Mạnh thì đặc biệt lớn hô: “Bà nội khỏe.” Âm thanh lớn làm mọi người đều nghe được.
”Đứa nhỏ này thật biết nghe lời, rất hiểu chuyện.”
”Đúng vậy, nghe nói đọc sách rất tốt, thi đậu cái đại học danh tiếng gì đó? Tổ phần nhà họ Mạnh bốc khói xanh rồi.”
”Nói rất đúng, lại có lễ phép. . . . . .”
Bà nội Mạnh nghe được bà bảy bà tám thảo luận, trong lòng không vui muốn
chết, nha đầu chết tiệt có gì tốt? Lần đó ngạo mạn vô cùng, hiện tại ở
trước mặt người lớn lại giả vờ như vậy, càng xem càng ghét. Nghĩ như vậy liền tỏ thái độ ra bên ngoài, nghiêm mặt xem Mạnh Yên trở thành không
khí, cũng không thèm để ý cô.
Mạnh Yên ngược lại không thành vấn
đề, dù sao cũng quen rồi. Nhưng đám bà con xa bên cạnh bình thường khó
được đến một lần đều nhìn không quen, rối rít tụ chung một chỗ bàn luận
xôn xao chỉ chỉ chõ chõ.
”Có phải bà cụ già rồi hay không nên hồ
đồ? Đứa bé hiểu chuyện như vậy mà bà ta tự nhiên không thích?” ,“Bà ta
vẫn luôn như vậy, ghét bỏ Mạnh Yên là con gái.”, “Đây cũng quá mức, có
ghét bỏ thế nào cũng không thể như vậy. Dù sao nó cũng là cháu gái ruột
cơ mà. . . . . .”
Bà nội Mạnh giơ lỗ tai lên nghe được mấy câu
tức giận muốn hộc máu, hận không thể nhảy dựng lên nói cho mọi người
cùng biết một chút diện mạo chân thật của con nhỏ này. Nhưng hôm nay là
hôn lễ của cháu gái bảo bối Mạnh Tuệ, bà ta nhịn, cũng không thể xảy ra
vấn đề vào thời điểm này, tuyệt không thể khiến thân gia xem thường A
Tuệ nhà bà. Thân gia là người có tiền, leo lên được cái nhà này là mụ ta có thể ngẩng đầu lên làm người, không cần nhìn sắc mặt người một nhà
con trai nhỏ.
Mạnh Yên cười tủm tỉm chào hỏi một vòng, mấy người
cô dượng đã sớm thay đổi sắc mặt, lôi kéo Mạnh Yên nói trường nói ngắn,
vô cùng thân thiết. Cô chịu đựng ghê tởm nghe bọn họ càu nhàu xong, lên
lầu đi tìm Mạnh Tuệ.
Mạnh Tuệ dưới sự giúp đỡ của mấy người bạn
gái mặc áo cưới vào, nhìn gương mặt dặm nhiều phấn son nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc của cô dâu mới, cô thầm than một tiếng, con gái đẹp nhất là
ngày lễ thành hôn, lời này quả nhiên nói không sai. Bình thường dung mạo Mạnh Tuệ cũng không tệ lắm, hôm nay lại giống như hoa Mẫu Đơn nở rộ,
kiều diễm ướt át. Cũng không biết Quý Tú Mai chọn nhân phẩm chồng của
con gái như thế nào? Hy vọng là không tệ!
Mạnh Tuệ cùng Mạnh Yên
tuy là chị em họ, nhưng tính tình hơn kém nhau một trời một vực, cũng
không có tiếng nói chung. Mạnh yên từ nhỏ độc lập có chủ kiến, mà Mạnh
Tuệ lại dịu dàng mềm yếu, mọi việc nghe cha mẹ làm chủ. Chuyện lớn cả
đời cũng là một tay Quý Tú Mai quyết định.
”Tiểu Yên, em đã đến
rồi?” Mạnh Tuệ quay đầu nhìn thấy em họ, thấy cô mặc áo khoác caro màu
hồng nhạt, chân mang giày ống cao, có vẻ xinh đẹp đáng yêu: “Ăn bánh
trôi chưa?”
Phải nói người cô hâm mộ nhất là người nào? Vậy khẳng định là Mạnh Yên. Người vừa thông minh vừa đẹp, lại thi đậu trường học
tốt. Cha mẹ lại thương cô, trong nhà lại có tiền. Từ nhỏ lại rất có chủ
kiến, ai cũng hết cách với cô.
Mạnh Yên cười: “Từ sớm em đã ăn
cơm rất nhiều, không đói bụng.” Thầm than trong lòng một tiếng, làm chị
em hơn hai mươi năm, cũng chẳng biết là cô không thích ăn bánh trôi. Có
thể thấy được hai người bình thường xa cách đến thế nào. Ai bảo mẹ cô ấy là Quý Tú Mai? Chỉ cần có liên quan với Quý Tú Mai, cô đều tránh xa.
Mạnh Yên chào hỏi cùng thân thích một hồi, mặt cũng cười cứng. Rốt cuộc chú
rể cũng đến đón cô dâu, sau đó bác cả Mạnh chỉ huy mấy anh trai tân và
mọi người lên mấy chiếc xe buýt, cùng nhau chạy tới nhà hàng Nam Lạc,
đây là nhà hàng ba sao tốt nhất huyện.
Lần này hai nhà Ngô Mạnh
cùng nhau mở tiệc mời thân bằng quyến thuộc, đãi 88 bàn. Trường hợp náo
nhiệt giống như chợ bán thức ăn, nói chuyện cũng phải lớn hơn, nếu không đều không nghe được lời của đối phương.
Mạnh Yên ngồi ở bên cạnh Mạnh Ngọc Cương, yên lặng cúi đầu ăn, bên cạnh là ba bà cô. Cô không
muốn quan tâm tới họ, họ không phải quanh co lòng vòng hỏi thăm nhà cô
có bao nhiêu tiền? Chính là hỏi trong xưởng cô còn nhận người hay không, giúp họ cũng vào làm việcTất cả cô đều kiếm cớ đẩy đi không còn một
mống, cho họ vào làm việc? Chỉ sợ vào làm ông bà nội người ta thôi. Cô
mới không ngu đến mức này.
Chú rể cô dâu đi cùng với cha mẹ hai
bên đến từng bàn mời rượu, lúc bọn họ kính đến bàn này thì Mạnh Yên cẩn
thận dò xét thêm vài lần một nhà chú rể.
Dáng dấp ngũ quan của
chú rể đoan chính, da rất trắng, tuổi so Mạnh Tuệ lớn hơn 5, 6 tuổi
thôi. Nhất là một đôi mắt nhanh như chớp, cảm giác quá mức linh hoạt.
Ánh mắt nhìn cô thì sáng lên, ngoài miệng kêu: “Em họ nhỏ.” Bộ dáng kia
khiến Mạnh Yên chán ghét, trực giác không thích người này.
Mẹ của chú rể là phụ nữ ở nông thôn bình thường cũng không thu hút, cha hắn ăn mặc cũng thật phong cách, tóc đen kịt, dùng Morse cố định, rất có dáng
vẻ phong độ. (#Mèo: thằng cha đó xịt keo á. Đừng để ý :3)
Cha chú rễ đối với Mạnh Ngọc Cương rất nhiệt tình, nhiệt tình giống như là an
hem thất lạc nhiều năm. Mạnh yên ở bên cạnh nhìn cũng tức giận. Lại thấy mấy bà cô lớn tuổi nịnh bợ cha chú rể, lại cảm thấy đầu choáng váng.
Những người này xảy ra chuyện gì?
Trong lúc bọn họ kính đến
mấy bàn sau thì một tiếng bén nhọn hô to làm tất cả mọi người sợ hết
hồn: “Ngô Lương, cái kẻ bạc tình này, làm sao anh có thể làm như vậy với mẹ con tôi?” Này dB quá dọa người.
Mạnh Yên dùng sức nuốt xuống
tôm thịt trong miệng, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mộtcô gái ăn mặc sang
trọng trang điểm đậm ôm một bé gái tầm ba bốn tuổi đi vào, đi về phía
mới chú rể Ngô Lương bên kia.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, mọi người ngừng thở nhìn một màn trước mắt xảy ra.
Sắc mặt Ngô Quốc Đống đỏ lên, một tay che chở con trai ở phía sau: “Cô là người nào? Nói lung tung gì vậy?”
”Ngài khỏe chứ, ngài là ba của Ngô Lương phải không? Cháu là người yêu của Ngô Lương, đây là con gái của chúng cháu.”
Lời vừa nói ra, tầm mắt mọi người đều nhìn mẹ con cô gái kia cùng Ngô Lương.
Mạnh Tuệ giật mình mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ, thân thể phát run, không cách nào nói được.
”Tôi lại không biết cô...cô nói lung tung gì vậy hả?” Gương mặt Ngô Lương
trấn tĩnh, nhưng ánh mắt đảo tới đảo lui không dám nhìn thẳng đến cô gái kia: “Cha, kêu người lôi cô ta ra ngoài.”
Cô gái kia hét lớn:
”Ngô Lương, làm sao anh có thể như vậy? Tôi theo anh năm năm lại sinh
con gái cho anh, anh lại đối xử với tôi như vậy?”
”Cô nói bậy bạ
gì đó? Lời như thế có thể nói lung tung sao?” Ngô Lương hận không thể
bóp chết người phụ nữ trước mắt, rốt cuộc là rò rỉ ở đâu? Hắn rõ ràng đã an bài xong, để cho cô ta mang theo đứa bé về với ông bà rồi, tại sao
lại trở lại? Còn xuất hiện tại trường hợp này? Cô ta không phải điên
rồi?
”Ngô Lương, làm thế nào anh lại nói với tôi như vậy? Anh nói sẽ lấy tôi đấy.” Cô gái kia khí thế bức người chỉ vào Mạnh Tuệ: “Nhưng
cô gái này là chuyện gì xảy ra?”
”Đây là nàng dâu của nhà họ Ngô
chúng tôi.” Ngô Quốc Đống vừa cáu vừa giận: “Cô tính làm gì đó?” Rốt
cuộc con trai ông ở bên ngoài làm cái gì? Tự nhiên chọc phải loại phụ nữ này? Vừa nhìn đã biết lăn lộn tình trường, chỉ cần dính vào liền không
thể bỏ. Muốn chơi đàn bà cũng phải lựa chọn kiểm tra, sao có thể tùy
tiện đàn bà nào đều lôi lên giường, có vài người là không đụng được!
Ông ta là biết cá tính con trai phong lưu thành tánh, nhưng ông ta cũng
không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Chỉ là hôm nay tuổi con mình cũng
không nhỏ, nên tu thân dưỡng tính cưới một nàng dâu vì nhà họ Ngô sinh
cháu trai. Ông ta cũng nhắc nhở con trai, xử lý sạch sẽ ‘hoa cỏ bên
ngoài’. Nhưng hôm nay lại gây ra chuyện cười này, điều này làm cho mặt
mũi nhà họ Ngô đặt ở đâu?
”Ngô tiên sinh, ngài là người lăn lộn
trên quan trường.” Con ngươi của cô gái kia xoay chuyển, vẻ giảo hoạt ở
trong mắt lướt qua: “Ngài giúp cháu một chút, khiến A Lương không cần
cưới cô ta.”
”Tôi mặc kệ cô và A Lương có quan hệ gì, nhưng bắt
đầu từ hôm nay, tất cả đều đoạn tuyệt không bao giờ nữa cho phép lui
tới.” Ngô Quốc Đống thật muốn tát cô ta, lại dám nói như vậy: “Nàng dâu
củ chúng tôi chỉ có thể là A Tuệ.” Như vậy cũng coi như là cách người
lớn tỏ thái độ.
Trong mắt ông ta, Mạnh Tuệ vô luận về phương diện nào cũng thích hợp làm con dâu nhà họ Ngô, người khéo léo nghe lời lại
hiểu chuyện, lại có chú ruột Mạnh Ngọc Cương làm núi dựa. Nghĩ như thế
nào ông đều cảm thấy Mạnh Tuệ không tệ, dĩ nhiên là con gái của Mạnh
Ngọc Cương xuất sắc hơn, nhưng tuổi còn nhỏ một chút, không xứng với con trai. Nếu không liền trực tiếp cưới con gái ông ta làm con dâu. ( mồ
hôi )
Rốt cuộc Mạnh Tuệ run rẫy hỏi: “A Lương, đây là chuyện gì
xảy ra? Người phụ nữ này đến tột cùng là người nào?” Chẳng lẽ là người
yêu của anh ta thật? Anh ta cưới mình, còn dây dưa cùng người phụ nữ
khác không rõ? Không, không thể nào!
Ngô Lương đỡ lấy cô: “A Tuệ, đừng tin người phụ nữ này nói hưu nói vượn, anh căn bản không biết cô
ta.” Mặc dù hắn hoa tâm, đàn bà bên ngoài đều biết, nhưng đối với Mạnh
Tuệ vẫn có mấy phần thích. Tính tình cô nhu thuận làm cho một thằng đàn
ông như hắn cảm thấy thỏa mãn.
Gương mặt cô gái kia ghen tỵ: “Ngô Lương, anh có ý tứ gì? Anh muốn bỏ rơi tôi cưới người khác, đừng hòng
mơ tưởng.” Thuận tay bóp mông đứa bé một cái.
Đứa bé bị đau, nhớ
tới lời mẹ nói lúc trước, trong lòng hoảng hốt: “Ba, ba không cần mẹ con con sao? Ba tìm mẹ mới cho con sao? Ta không muốn đâu.”
”A
Lương, đứa nhỏ này?” Tầm mắt Ngô Quốc Đống rơi vào trên mặt đứa bé,
trong lòng là lạ, gương mặt đứa nhỏ này có chút giống con trai, chẳng lẽ là con gái riêng của con trai thật? Thằng nhãi chết tiệt, ở bên ngoài
vui đùa một chút còn chưa tính, làm sao lại sinh ra một đứa bé? Có còn
đầu óc hay không?
Ông ta cũng muốn có một đứa cháu, nhưng gia thế cô gái đó phải trong sạch mới có thể sinh , tình huống cô gái kia sinh
đứa bé có thể tốt hơn chỗ nào? Nghĩ như vậy, trong lòng liền không
thích, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm con trai.
Trong lòng Ngô
Lương một hồi hốt hoảng: “Cha, họ đều là gạt người, làm sao cô có thể
làm như vậy? Đi mau đi.” Ánh mắt hung tợn nhìn cô gái kia chằm chằm,
muốn đuổi cô ta đi.
Lúc trước làm sao hắn ta lại coi trọng loại đàn bà này?
Hắn sợ nhất chính là cha của hắn, chỉ cần không cho hắn phí sinh hoạt, vậy hắn liền thảm.
Cô gái đem đứa bé trong ngực đối diện tất cả quan khách, giọng nói rất
cứng rắn: “Tôi không đi, tôi nhất định phải nói rõ ràng, anh nhất định
phải cho tôi cùng con gái một câu trả lời thỏa đáng.” Trong tay cô ta
nắm lá bài chủ chốt, cô không tin không ngăn cản được cuộc hôn lễ này,
cô nhất định phải phá tan nó. Hắn muốn vứt bỏ cô ta cùng người khác kết
hôn, nghĩ cùng đừng nghĩ. Năm năm thanh xuân của cô ta. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: cực phẩm hôn lễ. . . . . . Nếu như nói tới kịp,
hôm nay sẽ canh hai. Chẳng qua nếu như ở ba tiếng trước còn chưa có thả
ra liền không cần chờ. Có thể đi ra ngoài chơi. Chủ nhật mà, chính là
ngừng chơi