Đôi Nhạn Quay Về Đôi Nhạn Quay Về

Chương 57: Chương 57: Âm Mưu




Type: Thảo Anh

“Chẳng phải người xưa có câu phụ nữ bất tài mới có đức sao?” Phong Lưu cười, nói.

“Đình Trực ca ca, chàng nỡ nói thiếp như vậy ư?” Thanh Hề tự ái, ngồi dậy đánh Phong Lưu.

Bên ngoài, Lâm Lang và Thôi Xán nghe thấy tiếng cười vọng ra, đều thở vào nhẹ nhõm.

Qua tết Trung Thu, Thanh Hề vốn định thu dọn hai căn phòng phía đông và phía tây, không ngờ lại nghe được một tin tức động trời từ chỗ thái phu nhân: Minh Ngọc Nhi đắc tội với Huệ Phi, bị nhốt vào Vĩnh Hạng.

“Vĩnh Hangj là chỗ nào vậy mẹ?” Thanh Hề có phần lo lắng, hỏi.

“Là nơi giam cầm những phi tần và cung nữ có tội ở trong cung.”

“Không biết chị Ngọc Nhi đắc tội gì với Huệ Phi nương nương, một người hiền lành lương thiện như chị ấy sao có thể đắc tội với quý nhân chứ?” Câu này Thanh Hề không phải hỏi thái phu nhân mà là hỏi chính mình. Chuyện tranh giành đấu đá trong cung đâu cần biết là có thực sự phạm lỗi hay không, nó chỉ có thể chứng minh Minh Ngọc Nhi là mối uy hiếp với Huệ Phi, thê nên Huệ Phi mới ra tay diệt trừ trước.

“Chúng ta có thể giúp được gì cho chị Ngọc Nhi không, không thể trơ mắt đứng nhìn chị ấy bị nhốt trong Vĩnh Hạng cả đời được.”

Thái phu nhân trầm ngâm không nói. Huệ Phi đang đắc sủng, lại sinh được hai hoàng tử, ai dám chắc hoàng đế kế vị không phải là một trong hai người con của cô ta, huống chi triều đình có luật quan lại không được kết thân với người trong cung, muốn giúp Minh Ngọc Nhi quả thực rất khó.

“Để ta dò hỏi tin tức xem sao đã.” Thái phu nhân thở dài, nói.

Cuối cùng thì cũng có tin tức, quả nhiên Minh Ngọc Nhi bị khép tội “có lẽ có” (1), không có bằng chứng, chỉ nói là làm hỏng bộ triều bào của Huệ Phi nương nương.

(1). Tội danh không có căn cứ.

“Đình Trực ca ca có cách nào giúp chị Ngọc Nhi không?” Vì chuyện này mà Thanh Hề chủ động chạy đến Tứ Tịnh Cư.

“Chỗ nào lo lót được ta đề lo lót rồi, cô ấy sẽ không phải chịu khổ cực đâu, nhưng có ra được hay không còn phải xem số phận của cô ấy.” Họ hàng gần gũi gặp nạn, Phong Lưu đương nhiên cũng quan tâm.

“Có thể đưa chút đồ cho chị ấy không, nghe nói đó là nơi giam giữ phạm nhân, cũng không biết có chăn đệm gì không, trời thì ngày càng lạnh.”

Phong Lưu nghĩ ngợi rồi nói: “Hoàng công công ở Nội thị giám và ta cũng coi như chỗ quen biết, nhưng không thể nhờ cậy nhiều, nàng chuẩn bị đồ đi, ta sẽ nhờ ông ấy đưa cho Minh Ngọc Nhi.” Phong Lưu tuy khó xử nhưng vì biết tình cảm thân thiết giữa Thanh Hề và Minh Ngọc Nhi nên cũng tận lực giúp đỡ cô ta.

Thanh Hề thở phào một hơi, cười nói: “Thiếp chuẩn bị ngay đây.”

Phong Lưu nhìn theo Thanh Hề, cũng thở phào một hơi, mỉm cười vì cuối cùng nàng cũng đã biết hành sự cẩn trọng, vững vàng. Những gì Thanh Hề gửi cho Minh Ngọc Nhi cũng chỉ có hai chiếc chăn bông đã có phần sờn cũ, công công có máu mặt trong cung tất nhiên không thèm để mắt tới, ngoài ra còn có hai hộp thuốc cao hôi rình, cũng không có tên tuổi lắm.”

“Nàng có giấu gì trong chăn không đấy? Khi mang vào chỉ sợ đề bị mở ra kiểm tra.” Phong Lưu nhắc nhở Thanh Hề.

Thanh Hề vốn định giấu một ít ngân phiếu vào trong chăn, nhưng nghĩ thấy chắc chắn sẽ bị kiểm tra nên không giấu nữa. “Không giấu gì cả, tất cả đều sạch sẽ. Thiếp chỉ muốn để chị Ngọc Nhi biết ngoài cung còn có chúng ta nhớ đến chị ấy, cũng muốn nói với chị ấy rằng đừng nên cam chịu bỏ cuộc.”

Phong Lưu xoa đầu Thanh Hề, nói: “Cô ấy sẽ hiểu.”

Khi đồ đạc được đưa đến tay Minh Ngọc Nhi, hai chiếc chăn đều bị giũ tung ra nên trông hơi lộn xộn, nhưng vẫn có thể chống rét. Bản thân Minh Ngọc Nhi cũng biết mình dắc tội với Huệ Phi, Thanh Hề có thể gửi những thứ nay vào đã vô cùng khó khăn.

“Phu nhân Tề Quốc công gửi hai hộp cao này vào làm gì nhỉ?” Cùng Minh Ngọc Nhi gặp nạn còn có cung nữ hầu hạ cô ta.

Minh Ngọc Nhi cười, nói: “Đây là thuốc cao mà hồi đầu năm ta cùng cô ấy điều chế theo một công thức cổ, chữa nẻ rất hiệu quả, đừng thấy nó nặng mùi mà khinh thường, bôi lên tay rất mềm mại.”

“Sao tự dưng cô ấy lại gửi thứ này?” Cô cung nữ vẫn thấy khó hiểu.

Nhưng Minh Ngọc Nhi thì hiểu, trong tình cảnh này, Thanh Hề vẫn muốn nhắc cô ta không quên giữ gìn nhan sắc, cũng chính là khuyên cô ta đừng nản lòng bỏ cuộc.

Trong khi Thanh Hề đang phiền não khôn nguôi vì chuyện của Minh Ngọc Nhi thì Thương Nhược Lan lại nhận được tin vui. Hằng năm, Hoàng thượng đều tra án và ân xá cho một vài phạm nhân, cha cô ta được miễn tội chết, đổi thành lưu đày hai ngàn dặm, đến Chướng Nam làm lao dịch.

Vào hôm nhận được tin mừng, Thương Nhược Lan liền đến cáo từ thái phu nhân, vừa vào cửa đã quỳ xuống, dập đầu ba cái, nói: “Đại ân đại đức của thái phu nhân đối với Nhược Lan, Nhược Lan đành để kiếp sau làm trâu làm ngựa đền đáp vậy, cha con nay đã tuổi cao sức yếu mà vẫn phải đến Chướng Nam làm lao dịch, Nhược Lan muốn đi cùng để dọc đường còn chăm sóc cha.”

“Sao thế được, Chướng Nam là nơi hoang vu cằn cỗi, con mà đến đó, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu thì không chỉ hại mình mà e rằng ngay cả tính mạng của cha con cũng khó giữ nổi.” Thái phu nhân không tán thành.

“Nhưng phận làm con, sao có thể đắn đo những chuyện đó.” Thương Nhược Lan nước mắt ngắn nước mắt dài nói.

“Con đã nói hết nước hết cái mà cô ấy không chịu nghe, nhất quyết đòi đi bằng được. Mấy ngày nay cô ấy chăm sóc Hướng Thị, người đã sắp lả đi rồi còn đòi đi cùng dượng. Đừng nói là chăm sóc dượng, chỉ sợ đến thân mình còn không lo nổi.” Thương Nhược Văn ngồi một bên cũng lo lắng không yên.

“Chứ còn gì nữa. Nhược Lan, con hãy nghe ta nói, thiết nghĩ cha con cũng không muốn con đi theo ông ấy chịu khổ đâu, nếu con không đành lòng thì hãy mua mấy hầu gái đi theo hầu hạ ông ấy, cứ gì phải tự mình làm, đúng không? Chưa kể con cũng nhiều tuổi rồi, nếu đi theo cha con đến Chướng Nam chẳng phải càng lỡ dở hạnh phúc cả đời hay sao?”

“Sao cơ, Lan muội muội muốn đi ư?” Nhị phu nhân vừa vào phòng nghe thấy lời của thái phu nhân, liền cất tiếng hỏi.

“Đúng đấy, chị khuyên cô ấy hộ em đi, cô ấy sống chết đòi đi theo dượng em đến Chướng Nam.” Thương Nhược Văn cũng rớt nước mắt cùng Thương Nhược Lan.

“Không được đâu, em liễu yếu đào tơ thế này, làm sao chịu nổi gió cát vùng hoang mạc?” Nhị phu nhân nhìn Thương Nhược Lan với vẻ quan tâm.

“Nhược Lan biết thái phu nhân và nhị phu nhân đều muốn tốt cho con, nhưng ý con đã quyết…”

Nhị phu nhân và Thương Nhược Văn đều nhìn thái phu nhân với vẻ mong chờ, thái phu nhân cũng khó xử, nói: “Muốn đi thì cũng phải đợi thân thể khoẻ lại rồi hẵng đi, con cứ nghe lời ta, mua mấy đứa hầu đi theo chăm sóc cha con trước, ta cũng sẽ sai hai gia đinh đi cùng, đợi cha con tới đó ổn định nơi ăn chốn ở rồi, ta sẽ sai người đưa con đi, được không?”

“Đúng đấy, đừng nói những thứ khác, ngay cả chi cũng không nỡ xa em, chưa kể nếu không có em chăm sóc, chỉ sợ thân thể của Hướng thị sẽ để lại di chứng, sau này tam thúc về, chẳng phải sẽ trách chúng ta không chăm sóc cô ta chu đáo sao?” Nhị phu nhân lấy Hướng thị làm cớ, khiến Thương Nhược Lan không thể không ở lại.

Sau chuyện này, Thương Nhược Lan càng hầu hạ thái phu nhân chu đáo tận tình, bất kể lúc nào cũng có thể thấy mặt cô ta ở chỗ thái phu nhân, ngay cả tất của bà cũng là cô ta tự tay khâu, có thể nói là hiếu thuận hơn cả các con dâu.

Buổi trưa, các con dâu đều về chỗ của mình, chỉ có Thương Nhược Lan vẫn còn ở lại hầu hạ thái phu nhân, tự tay múc một bát canh đương quy hải sâm bồi bổ khí huyết cho bà, nói: “Hải sâm bổ thận lợi huyết ích khí, không chỉ có đàn ông mà phụ nữ cũng cần bổ thận, vì nếu thận khí không đủ thì sẽ dễ bị nám da.” Thương Nhược Lan vừa bày thức ăn vừa nói.

“Món canh này đàn ông ăn vào cũng rất tốt, Quốc công gia bận rộn việc nước, nhị gia và tứ gia cũng bận không ngơi tay, con đã nấu nhiều một chút, lát nữa bảo người hầu mang đến cho họ.”

“Con thật là chu đáo.” Thái phu nhân khen ngợi.

“Đúng đấy, không biết sau này ai có phúc lấy được Lan cô nương.” Viên ma ma cũng hùa vào khen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.