Đôi Nhạn Quay Về Đôi Nhạn Quay Về

Chương 44: Chương 44: Nét Chữ Nết Người




Type: Hồng Anh

Thanh Hề đi tới kéo tay Minh Ngọc Nhi, nói: “Con đưa chị Ngọc Nhi đến Lan Huân Viện trước. Lúc nãy con đã sai người đi lĩnh thẻ bài mời Vương thái y đến bắt mạch cho chị Ngọc Nhi, có khi chỉ lát nữa là tới.”

“Vẫn là Thanh Hề suy nghỉ chu đáo.” Thái phu nhân yên tâm nói.

Thanh Hề dẫn Minh Ngọc Nhi ra khỏi phòng, nói: “Chị Ngọc Nhi, em mong chị dài cả cổ rồi đầy nầy. Từ khi nhận được thư của dượng vào năm ngoái, em ngày ngày ngóng trông.”

“Chị cũng muốn cảm tạ em, nếu em không cho Thôi Xán đến đón, chẳng biết chị có thể...” Minh Ngọc Nhi cảm động không nói nên lời.

“Chúng ta là chị em, cần gì nói những lời đó. Chị cũng biết đấy, em gần như chẳng qua lại với chị em ruột, từ nhỏ đã mong có một người chị để bầu bạn. Lần trước chị đến, là do em không hiểu chuyện, chị trách em nhé.”

“Chẳng phải em nói chúng ta là chị em, không cần nói nhũng lời này sao?” Minh Ngọc Nhi cười, nắm ta Thanh Hề.

Khả Nhân theo Minh Ngọc Nhi đi vào Lan Huân Viện, mặc dù đã bị khí thế của phủ Tể Quốc công làm cho choáng ngợp, nhưng sự phú quý, xa hoa của Lan Huân Viện mới thực sự khiến Khả Nhân kinh ngạc gấp bội. Nói thái phu nhân thương yêu phủ nhân quốc công thực chẳng sai, có lẽ bảo bối của cả phủ đều tập trung tại đây.

Tuy đã sang xuân, nhưng mẫu đơn, thược dược vẫn cần nuôi dưỡng trong nhà ấm, vậy mà ngay trong sân Lan Huân Viện lại có hai thảm hoa mẫu đơn và thược dược khoe sắc, mỗi ngày đổi một lần, chỉ tính riêng chi phí cho hai thảm hoa này cũng đã là một con số lớn.

Thanh Hề thu xếp để Minh Ngọc Nhi ở chái phía tây, tất cả đồ đạc, cách bài trí đều theo quy cách ở chỗ thái phu nhân. Khả Nhân sờ tấm rèm ngăn làm từ hà ảnh sa(*) nhẹ như một vạt mây mà chép miệng. Loại lụa này, tiểu thư của cô ta muốn dùng để may áo còn không mua nỗi, thế mà ở đày lại đem đi may rèm.

(*) Lụa mỏng có màu hồng cam như áng mây chiều.

Minh Ngọc Nhi suy cho cùng cũng là người từng trải, vừa vào phòng nhìn thấy đồ đạc bài trí, cô ta liền biết Thanh Hề đã bỏ ra không ít tâm tư, hơn nữa còn đặc biệt côi trọng mình, thế là cô ta càng cảm kích. Ông nội Minh Ngọc Nhi đắc tội với tân Hoàng đế, bị miễn chức,liên lụy đến cha cô ta, cảnh nhà ngày một sa sút. Cô ta đã sớm quen với sự nóng lạnh của nhân tình thế thái, lần này lên kinh cũng chỉ mang theo một người hầu, vậy mà phủ Tế Quốc công không một ai khinh thương cô ta, ai nấy cũng kính trọng gọi cô ta là biểu tiểu thư, có thể thấy thái phu nhân và Thanh Hề đã phải tốn rất nhiều tâm sức.

“Chị xem có cần gì nữa thì đừng khách sáo, cứ nói với Noãn Nhân một tiếng là được, cô ấy là người rất được việc.” Thanh Hề dắt Minh Ngọc Nhi vào phòng, nói. Noãn Nhân là vợ của Tường Lâm, con trai Viên ma ma, sao có thể không được việc.

Ở cùng nhau mấy ngày, Thanh Hề mới phát hiện người chị họ Ngọc Nhi của mình quả thực có chỗ hơn người, chẳng trách chú dượng nàng muốn đưa cô ta vào cung. Từ cách đối nhân xử thế cho đến tài hoa đức hạnh, phong thái dung mạo, Thanh Hề đều học hỏi được không ít từ Minh Ngọc Nhi. Ban đầu còn là cùng nhau thảo luận, sau đó hoàn toàn là Thanh Hề xin chỉ dạy, mà Minh Ngọc Nhi cũng không hề giấu giếm, hai người đối xử với nhau rất tốt.

“Chi Ngọc Nhi, mùng Hai tháng Hai có hội, chị có muốn đến chùa Bảo Quốc xem xiếc không?” Thanh Hề ngẩng đầu, nhìn Minh Ngọc Nhi bằng ánh mắt ngập tràn mong đợi.

Minh Ngọc Nhi ngập ngừng giây lát, trong lòng muốn đi nhưng lại ngại không dám đòi hỏi. Có điều các gánh xiếc nổi tiếng cả nước đều sẽ đến chùa Bảo Quốc biễu diễn, vì nếu được khen thì mới có thể côi là có tiếng tăm, đi khắp thiên hạ đều được nể mặt. Đó là nơi ra mắt các nghệ sĩ mới và các tiết mục mới, chỉ hai điểm này thôi đã đủ khiến người ta háo hức muốn xem.

Thanh Hề biết chị họ của mình làm việc gì cũng suy nghĩ thấu đáo, liền nói thẳng: “Em cực kì muốn đi chỉ sợ mẹ không cho phép, nếu có chị đi cùng, mẹ biết tính chị xưa nay chu đáo, chắc chắn sẽ đồng ý. Chị...” Thanh Hề nũng nịu kéo tay áo Minh Ngọc Nhi.

Minh Ngọc Nhi dù sao cũng chỉ là một cô nương chưa đến mười tám, vẫn còn ham chơi. Cô ta liền hỏi: “Chỉ có hai chúng ta đi thôi à?” Minh Ngọc Nhi biết chuyện hồi nhỏ Thanh Hề rất xinh xắn dễ thương, có một lần ra ngoài xem hội hoa đăng, suýt nữa bị kẻ xấu bắt cóc, khiến thái phu nhân sợ hãi một phen, từ đó về sau nàng không được tự do ra khỏi phủ nữa. Giờ lớn rồi, Thanh Hề lại là một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, thái phu nhân đương nhiên không yên tâm.

“Không, Đình Trực ca ca đã đồng ý dẫn em đi.” Thanh Hề đã tính toán đâu ra đấy, lần trước Phong Lưu nói như vậy kèm theo một điều kiện, tuy nàng đã có câu trả lời nhưng vẫn sợ sai, thế nên mới lấy Minh Ngọc Nhi làm cái cớ hòng khiến hắn mềm lòng.

“Vậy phải nói với dì thế nào?”

Thanh Hề thấy Minh Ngọc Nhi đã dao động, liền vỗ ngực, nói: “Một mình em nói là được rồi, chị chỉ cần nhận lời đi cùng em thôi.”

Cách làm của Thanh Hề càng khiến Minh Ngọc Nhi cảm động, cô ta chỉ là cháu gái đến ăn nhờ ở đậu, sao dám mở miệng đồi thái phu nhân cho đi xem hội.

Sau khi tạm biệt Minh Ngọc Nhi, Thanh Hề không đến chỗ thái phu nhân mà chờ ăn tối xong, liền đến Tứ Tịnh Cư. Cũng không biết phải diễn tả thế nào, nếu thái phu nhân đã đồng ý thì ắt sẽ sai người hầu đưa nàng cùng Minh Ngọc Nhi đi xem hội, nhưng nàng vẫn muốn được Phong Lưu đưa đi hơn.

Ra khỏi cửa, Thanh Hề nhìn về phía tây, Hân Thư Nhi mời Minh Ngọc Nhi sang dạy vẽ đến giờ vẫn chưa về. Thanh Hề nghĩ ngợi rồi gọi a hoàn trông nhà tên Nhã Nhân đến, nói: “Đi tìm cho ta vài tờ luyện chữ của biểu tiểu thư.”

Thanh Hề biết Minh Ngọc Nhi viết được kiểu chữ của Vệ phu nhân, không chỉ giống mà còn có nét thanh tao, đẹp mắt riêng, Thanh Hề có phi ngựa đuổi theo cũng không kịp. Bình thường, nếu mang chữ của Minh Ngọc Nhi đi lừa Phong Lưu, chắc chắn không thể qua được mắt hắn, nhưng lần trước hắn bảo nàng luyện chữ của Vệ phu nhân, nói không chừng mấy tờ luyện chữ này có thể lừa được hắn.

Vì cái trò khôn vặt này, Thanh Hề có chút thấp thóm và phấn khích khó lòng giấu giếm.

Thấy Thanh Hề bước vào phòng, Phong Lưu không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm. Hai a hoàn mới đến là Lương Thần và Mỹ Cảnh nhanh nhẹn mang lò sưởi vào, Mẹ Cần Thư đã xin thái phu nhân gia ân cho nó về nhà lấy chồng, thái phu nhân đã đồng ý và đưa hai người hầu mới đến chỗ Phong Lưu.

“Đình Trực ca ca, thiếp mới luyện viết kiểu chữ mới nên mang đến cho chàng xem.” Thanh Hề đưa mấy tò luyện chữ của Minh Ngọc Nhi cho Phong Lưu.

Phong Lưu nhướng mày cầm lây, xem một lúc lâu , khiến tìm Thanh Hề đập thình thịch. Mãi sau hắn mói nói: “Người xưa có câu: Nét chữ nết người, tức là nhìn chữ viết có thế đoán biết người viết là một cô gái xinh đẹp duyên dáng, đẹp người đẹp nết hay không. Đã lâu rồi ta chưa thấy ai viết chữ Vệ thể đẹp thế này, nét ngang như áng mây ngàn dặm, nét chấm như núi cao sừng sững, nét phẩy như sừng tê giác, nét sổ như cổ thụ ngàn năm, nét mác như sóng dâng chớp giật, nét cong như cây cung vững chãi, nét móc như lưỡi câu sắc nhọn “

Phong Lưu phân tích đâu ra đấy khiến Thanh Hề càng nghe càng tái mặt, trong lòng trào dâng cảm giác chua xót giống như năm đó khi nhìn thấy bài thơ của Thương Nhược Văn trong căn phòng này, chỉ hận không thể xé nát bài thơ đó.

Phong Lưu ngắm nghía tờ luyện chữ một hồi, dường như không nỡ rời tay, cuối cùng quay sang nhìn Thanh Hề, nói: “Nếu nàng có thể viết chữ đẹp thế này thì bảo ta ngày ngày đưa nàng đến chùa Bảo Quốc xem hội cũng được.”

Thanh Hề đã biết tờ luyện chữ này không lừa nổi Phong Lưu nhưng không ngờ là ngay cả tâm tư trong bựng nàng hắn cũng đoán ra được. “Đây là chữ Ngọc Nhi biểu tỉ viết, chị ấy cũng muốn đến chùa Bảo Quốc xem hội.”

“Ồ, chữ cô ấy viết rất đẹp, quả thực khiến người ta phải ngạc nhiên.” Phong Lưu hờ hững nói, không hề đả động đến vế sau trong câu nói của Thanh Hề.

Sở dĩ Phong Lưu nói chữ của Minh Ngọc Nhi khiến người ta phải kinh ngạc là vì cô ấy luôn khiêm tốn, không bao giờ cô ấy khoe tài. Khi đến phủ quốc công, Minh Ngọc Nhi sợ mình sẽ giành mất vầng hào quang của Thanh Hề, khiến nàng không vui nên luôn cẩn trọng giữ ý, khiêm tốn nhún nhường, phải nói là nét chữ nổi bật hơn con người.

Cuối cùng, Phong Lưu còn bồi thêm một câu: “Chữ của nàng cũng xấu thậm tệ đến mức khiên người khác phải kinh ngạc.”

Thanh Hề thẹn đỏ mặt, giậm chân, nói: “Đình trực ca ca.”

“Minh Ngọc Nhi là chữ đẹp hơn người, còn nàng thì là mgười đẹp hơn chữ.”

Thanh Hè nghe thấy trong lời này có chút tán tỉnh ve vãn thì mặt mũi càng đỏ, đến cả tai, cổ cũng đỏ bừng. Nàng ngượng ngủng không muốn tiếp tục chủ đề này, chỉ còn cách lảng sang chuyện khác: “Đình Trực ca ca, mùng Hai tháng Hai này...”

Phong Lưa không đáp lời mà vẫy tay vê' phía Thanh Hề ý bảo nàng lại gần. Thanh Hề chậm chạp đi đến, hắn kéo nàng ngồi vào lòng, vén tóc mai của nàng, nói: “Chuyện sổ sách lần trước, nàng đã tìm ra đáp án chưa?”

“Thiếp đoán là...” Thanh Hề đang nói bỗng nhiên im bặt, đó là vì bàn tay của Phong Lưu đang ôm eo nàng không chịu yên phận, ngón cái đưa lên vuốt trước ngực nàng. Nàng ở gần Phong Lưu đã lâu như vậy, sao có thể không hiểu hàm ý của hành động này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.