Type: um-um
Sáng sớm, Viên ma mã đã nói với thái phu nhân:”Nghe nói tối qua Quốc công gia đưa phu nhân ra khỏi phủ.”
Thoạt nghe, thái phu nhân cũng hết sức kinh ngạc, nói: “Đợi lát nữa Thanh Hề tới ta sẽ hỏi xem sao.”
Ân sáng xong, Phong Lưu trở về Từ Tịnh Cư, Thanh Hề không kìm được kể cho thái phu nhân mọi chuyện. Đây cũng là lý do vì sao thái phu nhân yêu quy nàng, nàng không giấu bà điều gì cả.
“Mẹ, tối qua Quốc công gia đưa con đi ăn lẩu dê ở Đức Bảo Cư đấy. Trời ơi, lẩu dê ở đó ngon tuyệt vời, con ăn no căng cả bụng. Vốn cũng muốn mang một ít về cho mẹ, kết quả Quốc công gia nói thịt dê phải ăn lúc còn tươi mới ngon, để qua đêm sẽ mất hết vị nên con lại thôi. Hay là hôm nào mẹ con mình cùng đi ăn nhé.” Thanh Hề hồi tưởng lại món lẩu dê mà ứa nước miếng.
“Đức Bảo Cư vẫn còn ở đó à?” Thái phu nhân có phần ngạc nhiên hỏi.
Nghe thái phu nhân hỏi như vậy, Thanh Hề cũng thấy kì lạ. “Mẹ từng đến Đức Bảo Cư rồi sao?”
Thái phu nhân mỉm cười, nhớ lại những năm tháng ngọt ngào đã qua của mình. “Hồi ta còn trẻ, đang mang thai Phong Lưu, ốm nghén chẳng ăn uống gì được khiến cha chồng con cuống hết cả lên. Thế là ông ấy liền lén đưa ta ra khỏi phủ, đi ăn một lượt các món ngon trong kinh thành, có thế thì Phong Lưu sinh ra mới khỏe khoắn bụ bẫm như thế chứ.”
“Cha yêu mẹ thật đấy!” Thanh Hề nói với vẻ ngưỡng mộ.
Thái phu nhân hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng tự nhiên thấy phấn khởi, nói: “Xem ra, Phong Lưu giống cha.”
Nhắc tới đồ ăn, hai mẹ con như được gãi đúng chỗ ngứa. Thái phu nhân kể cho Thanh Hề nghe về một loại đặc sản kinh thành, nào là vịt bát bảo của Thiên Bảo Trai, vi cá phỉ thúy của Linh Lung Các, bánh bao Ngọc Long của Vương Bao Tử…
Đến hôm giao thừa, thái phu nhân lại đặc biệt gọi một bán thức ăn từ quán Giang Nam Xuân về phủ để cho các con dâu thưởng thức.
Đúng lúc đó, Đỗ Tình Lam cũng quay về từ n hà mẹ đẻ. Làm phận dâu con của phủ quốc công, lễ giao thừa cũng nên ăn ở nhà chồng mới là phải đạo, chỉ có điều cô ta không muốn, cuối cùng vẫn là phu nhân Định Viễn Bá bảo cô ta trở về.
Nhưng lễ giao thừa năm nay thật buồn chán. Đỗ Tình Lam ôm một bụng tức mà không có chỗ trút nên bày hết lên mặt, nói chuyện với mọi người mà câu nào câu nấy như có gai nhọn. Thấy tam phu nhân mặt nặng mày nhẹ như vậy, nào ai còn tâm trạng vui vẻ đón Tết.
Chỉ khi đám trẻ con đến thì không khí mới bớt phần căng thẳng. Thái phu nhân bế Uyển Thư Nhi, vừa ôm vừa hôn, lấy thức ăn ra dỗ cháu. Uyển Thư Nhi ngọng líu ngọng lô, chọc thái phu nhân cười rũ rượi.
Thanh Hề nhìn Uyển Thư Nhi bằng ánh mắt thèm muốn, tự nhủ không biết nếu mình có thể sinh con thì trông đứa bé sẽ như thế nào, phải chăng còn đáng yêu, hoạt bát hơn cả Uyển Thư Nhi. Nhất định thái phu nhân cũng sẽ nâng niu con của nàng như báu vật.
Dáng vẻ thất thần ngắm Uyển Thư Nhi của Thanh Hề lọt vào mắt Phong Lưu. Hắn nghĩ bụng, tháng Chín sang năm là Thanh Hề tròn mười tám tuổi rồi.
Năm nay, ngoài phủ Tề Quốc công, trong một nhà trọ ở tận Tế Nam xa xôi cũng có một lễ giao thừa ảm đạm.
Ngoài cửa sổ, hoa tuyết bay bay, đóng thành băng trên khung cửa. Trong phòng, cháu gái của thái phu nhân phủ Tề Quốc công, cũng là chị họ của Thanh Hề - Minh Ngọc Nhi – đang nằm trên giường, ho rũ tượi. A hoàn Khả Nhân mặt mày lo lắng đứng bên cạnh hầu ha.5
“Tiểu thư, bệnh của cô đã đỡ hơn rồi, sao uống thuốc của tay thầy lang đó xong lại không thấy hiệu quả nhỉ? Đã dặn tiểu nhị mang thêm một chậu than mà giục năm lần bảy lượt vẫn chưa thấy đâu.” Khả Nhân căm phẫn mắng gã tiểu nhị có mắt không tròng, coi thường người khác.
Lần này Minh Ngọc Nhi đến kinh thành để ra giêng xin ứng tuyển chức nữ quan trong cung. Năm đó, vì ông nội của cô ta đã chọn nhầm mặt gửi nhầm vàng trong cuộc đua kế thừa vương vị nên sau khi đăng cơ, Hoàng đế đã kiếm cớ miễn chức, tịch biên gia sản của nhà cô ta. Nhà họ Minh ngã một cú không gượng dậy nổi, dựa vào mấy mảnh ruộng cằn để sống qua ngày, không còn cảnh ăn sung mặc sướng của quá khứ nữa.
Lần này lên kinh, khó khăn lắm mới gom góp đủ lộ phí, Minh Ngọc Nhi đi cung một ông chú họ. Ông chú đó tuy là bậc trưởng bối nhưng suy cho cùng vẫn cách một thế hệ nên không thể săn sóc cho cô ta một cách chu đáo. Đến Tế Nam, vì gió tuyết đường xa mà Minh Ngọc Nhi bị nhiễm phong hàn, ốm liệt giường, không thể không dừng lại chữa bệnh. Hiện giờ cô ta đang ở trong khu nhà ngang của quán trọ Duyệt Lia.
“Sang năm mới rồi, tiểu nhị đương nhiên chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc, ngươi lấy cái áo khoác đắp thêm cho ta là được rồi.” Minh Ngọc Nhi sai bảo người hầu, nhìn thấy khuôn mặt hốc hác, tiều tụy của Khả Nhân thì xót ruột, nói: “Khả Nhân, mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi. Sang năm mới mà còn phải chịu khổ cùng ta”
“Tiểu thư nói gì lạ vậy? Hậu hạ tiểu thư là việc Khả Nhân phải làm mà. Đợi đến khi tới được phủ Tể Quốc công thì tốt rồi. Nghe nói thái phu nhân là người vô cùng hiền hậu, cũng rất yêu quý tiểu thư.” Khả Nhân an ủi chủ.
Minh Ngọc Nhi chẳng nói chẳng rằng, chỉ mỉm cười. Cô ta biết rõ tính tình của dì mình, tuy hiền hậu thật đấy nhưng người mà bà yêu thương nhất chính là cô em họ Thanh Hề. Chỉ có điều từ trước tới nay, Thanh Hề chẳng ưa gì cô ta, nàng nghĩ rằng cô ta cướp mất tình yêu thương của thái phu nhân, chính vì thế mà cuối cùng, thái phu nhân bất đắc dĩ phải trả cô ta về lại Giang Nam, tuy rằng mỗi năm đều có lễ lạc gửi đến tận nhà nhưng tuyệt nhiên không một lần mời cô ta lên kinh. Minh Ngọc Nhi sao có thể không đoán ra nguyên nhân.
“tiểu thư, tuyết rơi ngàng càng lớn, đều tại Khả Nhân vô vụng, khiến tiểu thư chẳng có được một cái Tết vừa ý.” Khả Nhân xót chủ, nói.
Minh Ngọc Nhi không trách, ngược lại còn an ủi Khả Nhân một hồi. Đúng lúc này, hai người nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Để nô tì đi xem là ai.” Khả Nhân vừa đắp lại chăn cho Minh Ngọc Nhi vừa nói.
Không lâu sau, Minh Ngọc Nhi nghe thấy tiếng chân đạp trên nền tuyết bước tới, không phải là tiếng bước chân của Khả Nhân.
“Tiểu thư, cô mau nhìn xem là ai tới này.” Khả Nhân nói với giọng vui mừng.
Minh Ngọc Nhi mở to mắt nhìn người vừa đến, là một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi, xinh xắn dễ thương, trông rất quen mặt nhưng không nhờ nổi đã gặp ở đâu. “Cô là…”
“Nô tì là Thôi Xán, xin thỉnh an biểu tiểu thư.”
“Thôi Xán!” Minh Ngọc Nhi nháy mắt đã nhớ ra. “Cô là Thôi Xán ở chỗ dì ta.” Năm mười tuổi, Minh Ngọc Nhi có đến phủ Tề Quốc công ở một thời gian. Cô ta còn nhớ năm đó, Thôi Xán mới chỉ là một a hoàn sai vặt ở chỗ thái phu nhân.
“Trí nhớ của biểu tiểu thư tốt thật đấy. Hiện giờ nô tì đang hầu hạ ở chỗ phu nhân quốc công.” Thôi Xán nói.
Minh Ngọc Nhi vừa nghe thấy Thôi Xán nói là hầu cận ở chỗ Thanh Hề thì lặng người, nhưng rất nhanh đã dịnh thần lại, nói: “Gió tuyết thế này, lại đúng dịp Tết nhất, sao cô lại tới đây?”
Minh Ngọc Nhi một mặt sai Khả Nhân lấy ghế cho Thôi Xán ngồi, một mặt gắng gượng ngồi dậy. Thôi Xán nhanh chân chạy đến đỡ, chỉnh lại gối tựa cho cô ta, sau đó không ngần ngại ngồi xuống đuôi giường.
“Mấy ngày trước, phủ quốc công đã nhận được thư của biểu tiểu thư. Thái phu nhân và phu nhân đều rất vui mừng, mong ngóng tiểu thư đến từng ngày. Phu nhân nóng ruột, thấy Tết năm nay có tuyết lớn, trời âm u, sợ biểu tiểu thư đi đường không được săn sóc kỹ càng, liền bảo Bạch quản sự dẫn nô tì đi đón cô. Nơ tì và Bạch quản sự sợ không gặp được biểu tiểu thư nên qua trạm nào cũng dừng lại hỏi thăm. Hôm qua đến Tế Nam, bọn nô tì đi hỏi từng nhà trọ một, vừa may hỏi ra nơi biểu tiểu thư đang ở.” Tc nhanh mồm nhanh miệng, chỉ bằng vài câu đã kể rõ sự tình.
“Thế Bạch quản sự đâu?” Minh Ngọc Nhi thấy chỉ có một mình Thôi Xán đến, liền hỏi.
“Nô tì và Bạch quản sự chia nhau đi hỏi thăm, xem ra nô tì đã gặp may, tìm thấy biểu tiểu thư trước. Nô tì đã bảo tiểu nhị đến quán trọ Long Thành hỏi xem Bạch quản sự đã về chưa, đồng thời nhờ tiểu nhị đưa thư.” Dứt lời, Thôi Xán đứng dậy, nói tiếp: “Biểu tiểu thư, nhà trọ này chật hẹp quá, đáng lẽ phải mời cô đến quán trọ Long Thàn nhưng nô tì thấy hiện giờ cô đang không được khỏe, chỉ e đi đứng không tiện, thế nên mới bảo tiểu nhị đi mời Bạch quản sự đến.”
Minh Ngọc Nhi thầm nhủ Thôi Xán quả là có con mắt tinh tường, làm việc cẩn thận, chu đáo; không hổ là a hoàn hầu cận bên cạnh thái phu nhân, giờ lại được ban cho Thanh Hề. Cô ta khiêm nhường nói: “Làm phiền tỉ tỉ rồi.”
“Không dám. Biểu tiểu thư cứ gọi nô tì là Thôi Xán cũng được.” Nói xong, Thôi Xán cáo từ.
Khả Nhân tiễn Thôi Xán ra cổng rồi quay về nói với chủ nhân: “Xem ra suốt đường đi, tiểu thư đã lo hão rồi. Phu nhân quốc công thực chu đáo.”
Minh Ngọc Nhi cũng cho rằng mình đã quá nhạy cảm, suy cho cùng thì Thanh Hề cũng đã trưởng thành, đã làm một người vợ rồi.