Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 13: Chương 13: Lần đầu tự học.






Thứ bảy, chín giờ tôi dậy đến lớp tự học. Có lẽ rất nhiều tân sinh mới nhập học đều học tập hăng hái tích cực nên còn rất ít chỗ trống trong tòa nhà chính. Không lâu sau, nhìn thấy một chỗ trống, đáng tiếc là nam sinh bên cạnh xấu quá, xem xét đến tính tích cực của lần đầu đi học, tôi kiên quyết bỏ qua. Sau khi chạy lên bốn năm tầng, cuối cùng tôi cũng tìm được một chỗ ngồi, nhưng ngồi xuống không được lâu, tôi mới phát hiện vị lão huynh ngồi bên cạnh thực ra lại rất ‘trẻ trung rau mùi’. Nhưng tôi không nhẫn tâm từ bỏ chỗ ngồi không dễ gì có được này, có điều xuất phát từ bản năng sinh tồn của con người, sau cùng tôi cũng lâng lâng lơ lửng ra khỏi giảng đường. Tôi thầm bội phục những người khác trong giảng đường, chẳng lẽ bọn họ đều bị viêm xoang cả rồi sao?

Đúng lúc mà tôi tìm kiếm đến mức nản chí, đi qua nhà vệ sinh, tôi đụng trúng Lý Băng đang đi ra, vẻ mặt rất hưởng thụ, còn cảm khái nói: “Nhà vệ sinh của Đại học đúng là thích!”

Tôi không nhịn được liền hỏi cậu ấy: “Có gì hay vậy?”

“Nhà vệ sinh có móc treo, lúc ngồi trong đó không cần phải đội cặp lên, hơn nữa cũng không phải cậu ‘đi’ bên trên, bên dưới có heo ăn nữa!” Nhìn vẻ mặt thích chí của cậu ta, tôi chỉ cảm thấy toàn thân rét run. Tôi thầm nghĩ, nhân tài như thế này vẫn chưa được vinh danh trên bảng Phong Thần, đứa con gái như mình tài đức gì àm bị đứng đầu bảng chứ? Đột nhiên nhớ ra, với một vị thần như thế này thì mấy bài tập kia chắc chắn không làm khó được anh ta!

“Cậu viết xong bài tập Điện từ học chưa?”

“Rồi.”

Tôi mừng húm, vội vàng bước đến nịnh nọt, “Nói đơn giản xem cậu dùng định luật với công thức gì vậy? Cho chút gợi ý đi!”

Cậu ta ngẩng đầu nghĩ ngợi, “Viết lâu lắm rồi nên không nhớ nữa!”

Bài tập hôm qua mới cho mà cậu kia?

“Quan trọng là đơn giản quá, lúc về vừa ăn trưa đã viết xong rồi, sau đó ngủ trưa dậy thì quên luôn!”

Đơn giản quá sao? Mình trọng thương rồi!!!

“Có điều có thể cho cậu chút gợi ý!”

Hả, loanh quanh luẩn quẩn rồi cũng nghe thấy Lý Băng tiếp tục nói: “Cậu cũng có thể viết lúc ăn trưa, như vậy sẽ tương đối có linh cảm!”

Nói xong, vị thần đó cưỡi mây bay đi mất hút khỏi tầm nhìn của tôi.

Đau khổ chưa! Sao cùng là người mà khoảng cách lại lớn đến vậy chứ! Không được, tôi nhất định phải cố gắng học hành, nhất quyết phải đi tìm chỗ bằng được. Tôi tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm được một chỗ ngồi bên cạnh một đôi tình nhân. Lúc ngồi xuống, cô gái kia đáp lại bằng một khuôn mặt không hài lòng, khó chịu vì tôi ngồi cạnh bạn trai của cô ấy. Xời, cũng chẳng phải là tôi ngồi giữa hai người nhé!

Hai người đó anh anh em em, trong mắt không còn nhìn thấy ai, tôi vốn dĩ đã không làm được bài, bây giờ cả đầu nóng ran, lại thêm việc cô gái kia cứ một lúc lại trừng mắt liếc xéo qua. Cuối cùng tôi sốt ruột, đặt bút xuống, chống cằm âu yếm nhìn bạn trai cô ta, tôi chăm chú nhìn cậu ta, thay đổi rất nhiều thái độ. Ô, lông tơ trên cánh tay cậu ta sao lại dựng cả lên vậy nè? Lúc tôi đổi một thái độ đa tình khác, hai người đó đã thu đồ đạc rời đi. Ha! Tác chiến thành công, còn chưa đắc ý được hai phút thì đã thấy một thầy giáo bước vào, viết lên bảng hai chữ lớn ‘Có Họp!’. Á, tôi không cam tâm bước ra khỏi giảng đường.

Tôi thất thểu ra khỏi tòa nhà chính, ngồi xuống đắm mình trong ánh mặt trời trước bức tượng thủ tướng Chu phía trước tòa nhà, chẳng bao lâu đã cảm thấy ánh nắng trước mắt bị người ta che mất, tôi mở mắt nhìn, là Vũ Đạo!

“Đợi tôi sao?”

“Có thể sao? Đừng quấy rầy cuộc hẹn của tôi!” Tôi nhìn thấy anh ta thì cục tức ở đâu ập đến.

Vũ Đạo nhìn xung quanh tôi, hỏi: “Anh trai em đâu?”

Tôi ngẩng đầu chỉ chỉ vào bức tượng điêu khắc của thủ tướng Chu.

“Bức tượng đáng thương, tôi rất thông cảm vì ngài không có chân!” Vũ Đạo nói với bức tượng thủ tướng với sự thông cảm vô hạn, ngay sau đó ngồi xuống cạnh tôi.

Anh… tôi đang định văng ra mấy từ khó chịu thì đột nhiên đầu chợt lóe sáng, tôi nhớ ra đám bài tập kia là do anh ta giao, thế này không phải ‘trời đang nắng hạn lại gặp cơn mưa rào’, bà cô già cuối cùng cũng lấy được chồng sao? Thái độ có chút tức giận của tôi lập tức đổi thành một nụ cười nịnh nọt trong nháy mắt, có lẽ do thay đổi quá chớp nhoáng nên Vũ Đạo bị giật mình đứng phắt dậy, “Không nói với em nữa, tôi đi đây, em cứ từ từ mà hẹn hò, thái độ của em đúng là khủng bố quá đi mất!”

Mẹ nó chứ, hiếm lắm tôi mới ‘bán nụ cười cầu đề’ mà anh ta lại không chịu thua, thái độ của tôi lại chuyển thành giận dữ. Có điều nghĩ đến bốn bài tập kia, tôi lại nín nhịn, tôi dùng cái giọng nũng nịu không gì sánh được hét lên: “Thầy Võ, thầy đừng vội đi mà!”

Trong chốc lát, Vũ Đạo đã nhanh chóng lùi xa hơn ba mét.

“Vưu Dung, em vẫn nên đến chỗ bác sĩ Trương đi!’ Nói xong, anh ta định chạy biến đi.

Tôi đứng bật dậy, lôi kéo Vũ Đạo, tức giận nói: “Bài về nhà khó quá, thầy cho chút gợi ý đi mà!”

“Ra là việc này, em phải nói sớm chứ.” Thái độ của anh ta cuối cùng cũng thoải mái hơn, cứ như từ nguy hiểm ra được nơi an toàn, giọng anh ta cũng thay đổi, “Không nói cho em biết!”

“Em đóng học phí rồi, thầy phải có trách nhiệm chứ!”

“Em không lên lớp thì sẽ không làm được, tôi không chịu trách nhiệm!”

“Em không lên lớp, là có lí do chính đáng mà!”

“Có lí do chính đáng gì nào?”

“Tìm đối tượng!” Vũ Đạo quay người định đi, nhưng áo anh ta đã bị tôi liều mình túm lấy. Cái gì chứ, vào Đại học chẳng lẽ không phải là để tìm một đối tượng, rồi tiện thể học hành cho tốt sao? Lúc đầu mẹ cũng dặn mình như thế mà…

Nhìn thấy áo sắp bị kéo đến xộc xệch, Vũ Đạo đau lòng nói: “Này, áo Versace của tôi đấy!!”

“Ai quan tâm chứ!”

“Thế này đi, đêm hội tối trung thu em biểu diễn một tiết mục thì tôi sẽ phụ đạo cho em làm xong mấy bài này.”

“Được, thầy phụ đạo cho em trước đi.” Dù sao anh giúp tôi làm mấy bài tập này trước, đến lúc đó tôi cứ nói tiết mục của tôi không được mấy cô bạn trong khoa thông qua là xong, ha!

Ai ngờ khóe miệng tôi vừa hơi khẽ cười thì đã nghe thấy Vũ Đạo nói: “Tiết mục của em không phụ thuộc vào quyết định của nữ sinh trong khoa, được tôi thông qua là được rồi. Hôm nay về suy nghĩ cẩn thận đi, ngày mai báo cáo với tôi!”

Nói xong, Vũ Đạo cũng ngồi xuống cầu thang, nhanh chóng giải thích rõ ràng mấy bài tập kia cho tôi. Vừa giảng xong bài, tôi cảm khái nói: “Sau này thầy đừng giao mấy bài tập quá đơn giản như thế này nữa, bài tập quan trọng ở phần rút gọn! Cứ cho một bài khó là đủ rồi!”

Ha… tôi thu dọn đồ đạc rồi chuồn đi, Vũ Đạo hô lên đằng sau: “Ngay mai mười giờ khoa duyệt tiết mục nhé.”

Lúc đến tầng dưới kí túc xá, nhìn thấy Viên Duyệt đang định đi ra, ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi tủm tỉm cười đi đến chỗ cậu ta nhưng đột nhiên lại thấy Viên Duyệt quay người, đi vào kí túc. Việc này vừa hay bị Tiểu Dư đi xuống tầng lấy nước nhìn thấy, cô ấy vỗ vai tôi nói: “Cậu ta hình như bị lời tỏ tình của cậu dọa chết khiếp rồi.” Tiểu Dư chia một bình nước nóng trong tay cho tôi.

“Xời, cậu ấy chỉ xấu hổ thôi mà.” Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi cũng khó chịu vô cùng, “Đúng rồi, vụ CS sao rồi hả?”

“Chiều hôm nay, cậu đi đến kí túc của cậu bạn đồng hương với mình, cậu chơi trên máy tính của cậu ta là có thể vào được máy chủ của bọn họ.”

“Tiểu Dư, cậu tốt quá! Mình không biết phải báo đáp cậu như thế nào đây!” Tôi kích động nói, liền thấy Tiểu Dư đưa nốt cho tôi bình nước nóng còn lại trong tay, nói: “Cứ báo đáp mình như thế này là được rồi.” Nói xong, cô ấy đi lên tầng.

Buổi trưa, đắc ý show với mấy cô bạn cùng phòng chỗ bài tập được phân công, ai ngờ đâu bọn nó đồng loạt nghi ngờ: “Hỏi ai ra đấy?”

Aizzz!! Nhìn tôi giống một đứa ngu ngốc không làm nổi bài tập sao?

“Gặp được Vũ Đạo, hỏi anh ta ra đấy.”

“Không tồi nhỉ, cũng thông minh đấy.” Tiểu Dư ôm lấy cổ tôi.

“Đây là đáp án mà người ta bán thân xin được, mấy cậu phải biết trân trọng đấy!”

“Bán thân?” Giả Họa cuối cùng cũng lộ ra cảm xúc.

“Ừm, đổi bằng điều kiện Vũ Đạo bắt tớ biểu diễn một tiết mục trong đêm hội Trung thu.”

Mặt mày ba đứa Tiểu Dư biến sắc. Ngay sau đó nghe Giả Họa nhỏ giọng nói câu ‘Vũ Đạo mạo hiểm làm liều rồi!’ rồi đi ra ngoài. Tiểu Dư nằm lên giường, thở dài.

“Mình lại phải lo cho nước cho dân một phen rồi.”

Phạm Thái sợ hãi liếc một cái rồi vội vàng vùi đầu vào cơm trưa.

Ba giờ hơn đi đến kí túc xá nam đánh CS, tâm trạng rất tốt, tôi còn mua cho ông chú ở phòng thường trực một túi đậu phộng. Bạn đồng hương của Tiểu Dư vô cùng nhiệt tình, trận đầu tiên, tôi đã may mắn được cùng đội làm khủng bố với Viên Duyệt. Đây là lần đầu tiên tôi đi tấn công, tôi cảm thấy tốt nhất vẫn nên thận trọng dùng dao, chạy nhanh, trốn cũng thuận tiện. (Sau này tôi mới biết, đây là phương pháp tương đối kiêu căng mà chỉ cao nhân mới dùng.)

Tôi vẫn luôn đi theo Viên Duyệt, đột nhiên bọn tôi đụng phải cảnh sát, một đám người xông đến phía trước, tôi lùi lại phía sau, thấy trong người Viên Duyệt có mấy cây súng, tôi kích động xông qua. Ể? Phịch, tôi chỉ thấy Viên Duyệt ngã xuống trước mặt mình…. Tôi đâm cậu ấy chết rồi!!! Đương nhiên, tôi cũng nhanh chóng trở thành viên than tổ ong! (ý là bị bắn lỗ chỗ, người dịch chú thích) Tôi đã rút ra được bài học trong thất bại, tôi chính nghĩa quá, vẫn hợp làm cảnh sát hơn. Mặt khác, dùng dao giết người thật ra không nhân đạo chút nào, tôi quyết định đổi sang súng, như thế nếu như có giết nhầm Viên Duyệt lần nữa thì cậu ấy chết cũng sẽ vui vẻ hơn. Tôi thương cậu ấy lắm… (Thương thì đừng theo đuổi thằng nhỏ nữa!)

Trận thứ hai, tôi gia nhập vào đội cảnh sát, không ngờ Viên Duyệt cũng tham gia vào đội này. (Màn hình chuyển sang cảnh kết thúc trận lúc nãy: Viên Duyệt giận dữ nói: “Mẹ nó chứ, vừa rồi làm cướp, sắp xong rồi mà tự nhiên lại bị một thằng cùng tổ phía sau xông lên đâm mình chết! Nẫu ruột, không làm cướp nữa! Đừng để mình gặp lại thằng đấy, gặp lại, mình cho quả lựu đạn giải quyết nó luôn!”)

Trong quá trình cảnh sát giải cứu con tin, tôi luôn giữ khoảng cách bám theo cậu ấy. Ai ngờ đâu bọn khủng bố xuất hiện, tôi thấy Viên Duyệt gặp nguy hiểm, trong mưa bom bão đạn, trong lòng lo lắng nên tôi lại xông qua đó. Đối mặt với trận bão đạn của kẻ thù, mặc dù tôi đã thành công tiêu diệt vài tên địch nhưng lại bất cẩn tiêu diệt luôn cả Viên Duyệt. Aizz, quan tâm quá nên thành loạn, sau này vì sự an toàn của Viên Duyệt, tôi nên hi sinh mình một chút, cứ ở xa xa lặng lẽ quan tâm cậu ấy là được rồi, (từ sớm đã làm vậy thì đâu có việc gì!) đừng chăm chăm nhìn vào cậu ấy, trước hết cứ tiêu diệt đám người xấu rồi tôi lại cùng cậu ấy sống cuộc sống hạnh phúc. (Tiêu diệt kẻ xấu rồi, chỉ cần cô không chết thì cậu ta cũng chẳng hạnh phúc gì đâu!)

(Màn hình chuyển cảnh: Viên Duyệt nằm chết dưới đất: Mẹ nhà nó chứ, thằng kia nó có thù với mình à? Sao nó lại cũng thành cảnh sát thế này? Mình phải bảo quản lý mạng tắt chế độ ngộ thương* mới được, nếu không thì khỏi chơi luôn, chơi với thằng đần như thế thì chỉ có thể, mẹ kiếp, làm con tin thôi!)

(*Ngộ thương: vô ý gây tổn thương cho người khác)

Có lẽ quản lý mạng xét thấy hai lần trải nghiệm của Viên Duyệt quá sức thê thảm nên đã thông qua kiến nghị của cậu ta.

Trận thứ ba lại bắt đầu, lần này tôi ngoan rồi, tôi đi theo sát phía sau mọi người, lúc gặp tình trạng chiến đấu, tôi lập tức trốn vào hầm trú ẩn gần nhất, hỗ trợ tinh thần cho Viên Duyệt, đúng lúc lại chặn mất tuyến đường trú ẩn của Viên Duyệt. Trong thời gian dài phơi mình trong hỏa lực của kẻ thù, cậu ấy lại nằm xuống đầu tiên! (Trước khi chết, Viên Duyệt đã click vào nhân vật của Vưu Dung: Thằng này đúng là rất vênh váo, lần nào cũng không đổi tên, tao nhớ mặt cái thằng ngu này rồi! Có mày thì tao hết đường chơi! Nẫu ruột… chẳng bằng đi về làm bài tập cho rồi!)

Bạn đồng hương của Tiểu Dư vội vàng tiễn tôi đi, cậu ta rưng rưng nói: “Sau này cậu đừng đến chơi nữa, cậu nam sinh bị cậu thích ấy, đúng là rất đáng thương!”

Tôi uể oải quay về phòng, xem ra khả năng tiếp xúc với Viên Duyệt từ trong game, rồi cùng cậu ấy tiếp tục phát triển tình cảm không được lớn cho lắm. (Căn bản là không có khả năng!) Mù mờ mấy game như thế này là không được, tôi quyết định sẽ mua máy tính!

(Nếu như lãnh đạo nhà trường biết mọi người bị Vưu Dung ép đến mức không thể chơi game, chỉ có thể học hành thì tám mươi phần trăm sẽ cổ vũ Vưu Dung cố gắng chơi game hàng ngày, để cải thiện thành tích học tập của sinh viên!)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.