Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 7: Chương 7: Lớp dạy khiêu vũ.






Buổi tối, lần đầu tiên đi giày cao gót tôi đây rất miễn cưỡng bị ba con rùa màu mè kéo đến lớp dạy khiêu vũ. Loạng choạng đi đến khoa, đám nam sinh đã đến từ sớm. Quả nhiên giống như những gì bọn họ nói, khoa chúng tôi thịt ít sói nhiều, ngay cả loại thịt hỏng như tôi ít nhiều gì cũng là thịt.

(Trong ánh mắt lang sói, ngay cả là thịt hỏng cô cũng chẳng được, cô chỉ là một kẻ ‘giữ thịt’ thôi!)

Đầu tiên là thầy giáo dạy khiêu vũ (thầy này không phải Vũ Đạo kia) biểu diễn bài nhảy, sau đó để mọi người tự ghép đôi nam nữ luyện tập. Thày giáo vừa nói dứt lời, cái tên Chu Hữu ‘bánh bò rắc vừng’ kia lại tiến về phía chúng tôi. Phạm Thái vẫn đang đỡ cái đứa đi giày cao gót như đi cà kheo là tôi đây, lúc này cô ấy lại càng túm chặt lấy tôi, nhìn tôi cầu cứu.

“Phạm Thái, anh mời em nhảy.” Chu Hữu lên tiếng cực kì bình tĩnh, tôi nghiêng đầu xem thái độ của Phạm Thái, rồi lại cảm nhận được cô ấy đang kéo góc áo của tôi, vì vậy tôi ngẩng đầu nói với Chu Hữu: “Mong là anh dùng câu hỏi khi mời con gái khiêu vũ, không được dùng câu cầu khiến, hiểu không? Nếu như không dùng câu hỏi thì cũng phải dùng câu hỏi vặn lại như tôi lúc nãy, biết chưa?”

Ánh mắt tôi liếc trên nhìn dưới đánh giá Chu Hữu rồi tiếp tục nói: “Thật không biết là anh lấy đâu ra cái tự tin đấy nữa!”

Thấy Chu Hữu tức giận trừng mắt với tôi, tôi cũng bướng lên. Tôi nhịn anh lâu rồi nhé, ngay cả một đứa không ở trong phòng như tôi mà cũng bị Tiểu Dư nhắc đến chuyện anh đeo bám quấy rầy Phạm Thái như đỉa đói làm cho phát chán, bây giờ anh lại tự mình tìm đến chịu đòn, dù sao lớp trưởng năm thứ nhất tôi cũng đắc tội rồi nên cũng không ngại lớp trưởng năm hai như anh đâu. Tôi xổ ra: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là lớp dạy khiêu vũ của tân sinh chúng tôi, đúng ra năm ngoái anh nên được dạy rồi chứ.”

Thấy nam sinh trong khoa hiếm hoi lắm mới gật đầu phụ họa theo mình, tôi tiếp tục nói: “Làm người phải thiện lương, cho dù không thiện lương thì cũng phải có nguyên tắc, dù không có nguyên tắc thì cũng phải có đạo đức. Anh không thể chỉ dựa vào bản năng được!”

Chu Hữu bị tôi nói đến mức cái mặt vốn đen thui đã biến thành đỏ tía, sau đó không nói không rằng rời khỏi khoa. Xời, làm người phải tự mình biết mình chứ! Cùng theo anh ta rời đi còn có một nam sinh khác, nhìn kĩ lại, thì ra đó là vị sự huynh nói tôi đến giao xô chậu vào ngày đàu tiên tiếp đón tân sinh! Không sai… tiện thể báo thù luôn! Đảo mắt một lượt tôi mới nhìn thấy Vũ Đạo đang nghiêng người dựa vào khung cửa, cười tủm tỉm nhìn tôi, cũng chẳng biết anh ta đến từ bao giờ. Tiểu Dư đi đến tức giận nhéo tôi, nhỏ giọng oán trách: “Cậu đuổi anh ta đi thì mình hoàn toàn đồng ý, nhưng lớp trưởng năm ba Trương Khiêm cũng tức giận bỏ đi rồi, trai đẹp của mình bị cậu xua đi mất rồi.”

“Trương Khiêm? À, vậy đừng đổ tội cho mình, anh ta phải quay về chuẩn bị xuất sứ đi Tây Vực chứ!” Lời còn chưa dứt, tôi đã bị Tiểu Dư dùng sức véo cho một cái.

Thấy lớp trưởng bị tôi đuổi đi, một vài nam sinh không mấy tự tin, không mấy điều kiện hoặc không mấy hứng thú với nữ sinh đã bắt đầu ghép đôi nam nam bắt đầu luyện tập khiêu vũ.

(Ghi chú: Sau đó một đồng chí nào đó trong khoa vẫn đặc biệt biết ơn tôi, cậu ta đã nảy mầm một tình yêu đẹp với một nam sinh khác trong lớp học đó.)

Tiểu Dư và Giả Họa, còn cả những nữ sinh chuyên ngành khác dần dần được người ta mời đi, lúc này chỉ còn lại tôi, người mà không ai muốn mời và Phạm Thái, người mà vì có tôi nên không ai dám mời. Có lẽ tôi chính là một con chó chăn cừu trong mắt của những con sói còn lại. Aiz, đóng cái vai này, lòng tôi cũng khó chịu lắm đấy. Tôi bực mình đặt mông ngồi xuống, thầm nghĩ, mỹ nữ ơi, nói một chữ ‘không’ không khó vậy đâu, không muốn nhảy với ai thì cứ từ chối thẳng thừng, không thể để tôi một mình làm người xấu mãi được. Bây giờ cô ấy đang xấu hổ đứng sau lưng tôi, tôi lại tùy tiện ngồi như vậy, quả thực đúng là hình ảnh tú bà đang đem bán con gái. Không ngờ lúc này lại có một nam sinh tiến tới chỗ chúng tôi, khiến tôi không khỏi cảm thấy vô cùng bội phục nam sinh đó, rất đàn ông! Nhìn kĩ một chút, thì ra đó là Viên Duyệt, vị ca ca mà tôi ngưỡng mộ, tôi không khỏi hớn hở mặt mày, có điều nghĩ đến việc người ta đi đến là vì Phạm Thái, tôi lại lập tức thất vọng vô cùng.

Viên Duyệt vào thẳng vẫn đề: “Phạm Thái, mình có thể mời cậu nhảy được không?”

Không tồi không tồi, biết dùng câu thỉnh cầu đấy. Phạm Thái kéo áo tôi hai lần, tỏ ý không đòng ý. Ha! Chị em tốt của tôi không cướp đi tình yêu của tôi! Tôi mặt mày vui vẻ lịch sự trả lời Viên Duyệt: “Hình như cô ấy không muốn nhảy với cậu lắm.”

Thấy Viên Duyệt khẽ nhíu mày lạ, tôi lại vội vàng khuyên anh ta: “Chuyên ngành người ta chỉ có một nữ sinh, chuyên ngành bên mình thì nhiều hơn chút chút, hay là cậu chọn một bạn bên ngành mình để nhảy đi.”

Thấy hai cô ba ba đã có bạn nhảy, tôi mừng thầm trong lòng. Ai ngờ Viên Duyệt trong phút chốc không lên tiếng, đột nhiên nói: “Phạm Thái, mình muốn theo đuổi cậu.”

Một lời kinh thiên động địa! Can đảm của anh đúng là rất đáng khen! Lúc này không chỉ tôi kinh ngạc há hốc mồm, mà ngay cả đám bạn học khác trong khoa đang khiêu vũ cũng giật mình đến nỗi phải ngừng bước để theo dõi. Không biết vì sao, trong tình huống này tôi lại nảy sinh bản năng, lần đầu tiên nói một câu trong đời: “Vậy mong cậu tiện thể theo đuổi mình luôn đi!”

Tôi cũng bị câu nói đó làm cho kinh hoàng! Ngoài Viên Duyệt nghe nhưng không quan tâm, những người khác sững lại vì câu nói này của tôi rồi té lộn nhào. Còn tôi nói ra mới từ từ ý thức được, lập tức mặt đỏ lựng lên một nửa. Xấu hổ đảo mắt qua phòng học, thái độ của bạn bè khác nhau, lúc đưa mắt qua Vũ Đạo, tôi lại thấy nụ cười của anh ta dường như nhạt hơn vừa rồi vài phần.

Có mẹ đào tạo hàng ngày, sau khi trải qua vụ việc lỡ lời nghiêm trọng này, chưa đến nửa phút tôi đã khôi phục lại tình trạng bình thường, thật ra cũng không coi là lỡ lời được, chỉ có thể xem là nhanh mồm nhanh miệng một chút thôi.

Mặt mày Viên Duyệt không biến sắc, cậu ta thản nhiên nói: “Hẳn là không được.”

Tôi cũng trả lời: “Cảm ơn cậu đã dùng hai chữ ‘hẳn là’!”

Dưỡng như Viên Duyệt cũng nhìn ra Phạm Thái không có ý trả lời câu hỏi của cậu ta nên rời đi rất phong độ, cậu ta ngồi xuống bên cạnh một đám nam sinh vẫn chưa chịu từ bỏ bắt đầu bàn bạc to nhỏ. Chẳng đến một lúc, lớp trưởng bé nhỏ Vương Cát đi thẳng về phía này, cao giọng nói với tôi: “Mình mời cậu nhảy.”

Tôi nghiêng đầu nhìn Phạm Thái, lại nghi ngờ chỉ chỉ vào mình, vẫn chưa hiểu chuyện thì đã bị Vương Cát kéo dậy khỏi chỗ ngồi, lôi vào sàn nhảy. Tôi vừa bị Vương Cát kéo dậy đã thấy những nam sinh khác ùn ùn tiến về phía Phạm Thái. Phạm Thái bị đám người đó quấy rầy, bất đắc dĩ vội vàng chọn một nam sinh rồi cũng bước vào sàn nhảy. Aiz, cô ấy vẫn khó thoát khỏi vận mệnh ‘cái nhọt chân’ hôm qua.

Tôi buồn cười, nói với Vương Cát: “Thì ra cậu là người hi sinh mà bọn họ chọn trúng!”

Vương Cát cũng chẳng hề mịt mờ, cậu ta trả lời: “Bọn họ nói con cọp cái của lớp, hẳn nên để lớp trưởng như mình làm Võ Tòng!”

Cậu ta vừa nói dứt lời, tôi hung hăng dẫm gót lên chân cậu ta, cậu ta đâu đến mức khẽ ô lên một tiếng rồi cười khổ ha ha cười bỏ đi. Việc đã đến nước này, tôi cũng chẳng để tâm. Mẹ à, cuối cùng con cũng có người mời nhảy đấy, mặc dù là cậu ta gặp tình huống miễn cưỡng, nhưng nói thế nào cũng là có người mời rồi, ha! (Chịu thua luôn!)

Để người chưa học xong cách dùng giày cao gót đi đường bắt đầu dùng giày cao gót để khiêu vũ, mọi người có thể tưởng tượng được nỗi đau khổ dày vò Vương Cát rồi đấy. Không lâu, Vương Cát đột nhiên thả tôi ra, đi đến bên cạnh lớp trưởng Ngô Ngọc nói: “Tiếp sức đi, đau khổ thì vô hạn mà nghĩa vụ của con người thì có hạn, mời cậu thực hiện nghĩa vụ của mình!”

Tôi thấy cảnh đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo đến xót xa, xuất phát từ lòng tự tôn, tôi bắt đầu có ý định bỏ đi, nhưng không đợi đến lúc tôi cúi người tháo giày, bàn tay chắc nịch của Ngô Ngọc đột nhiên ôm lấy tôi, lại đỡ cái đứa đang cúi dở nửa người như tôi dậy. Cậu ta khẽ dùng sức, tôi tránh đi một chút, nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của cậu ta thì tôi đành thôi. Lúc này, điều kì lạ là, không biết từ bao giờ Vũ Đạo đã đi đến cách tôi chưa đến hai mét, ánh mắt chúng tôi cứ như vậy vô ý nhìn nhau một lúc, sau đó anh ta liền tự nhiên ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Tôi và Ngô Ngọc nhảy được một lúc, tôi vẫn chưa có tiến bộ gì, mỗi lần tôi dẫm vào chân cậu ta, cậu ta cũng bực bội không lên tiếng, nhưng không oán trách mà chỉ dùng lực tay đỡ lấy tôi, cố gắng giúp tôi kiểm soát trọng tâm, khiến tôi không khỏi có chút cảm kích. Tôi cảm thấy mình đang dần lạc vào cảnh đẹp, trên khuôn mặt cũng dần dần hiện lên ý cười. Đúng lúc này, đột nhiên không biết bị tay nam sinh của đôi nam nam nào đó xô mạnh một cái, trật chân, tôi mất trọng tâm. Thấy tôi sắp ngã vào lòng ôm ấp Ngô Ngọc, trong mắt cậu ta lúc này chợt lóe lên một thoáng do dự, né người đi. Vì vậy nên tôi ngã phịch xuống đất, còn đôi giày văng ra thì khéo thay lại được Vũ Đạo đưa tay đón lấy. Tôi ngồi dưới đất nhìn chằm chằm Ngô Ngọc, nhưng chẳng nói câu nào. Dường như Ngô Ngọc thấy áy náy, định cúi người đỡ tôi dậy, tôi lại nhẫn nhịn cơn đau nhức ghê gớm ở chân tự mình đứng dậy, mặc dù lúc đứng dậy chân phải đau đến mức khiến tôi phải loạng choạng. Tôi tháo nốt chiếc giày ở chân kia, chân trần tập tễnh rời khỏi phòng học. Vừa ra khỏi phòng học, khóe mắt tôi đỏ sọc, ba người Tiểu Dư cũng ra theo, gọi với phía sau, tôi cũng chẳng quay đầu, sợ để ba người đó nhìn thấy. May mắn lúc này Vũ Đạo đi ra, chắn ba người họ lại, không biết anh ta nói gì với ba người họ, cuối cùng cũng thành công làm bọn họ quay về phòng học, mà chỉ mình anh ta qua chỗ tôi, khiến tôi không khỏi vui mừng.

Đi đến cầu thang, tôi dựa vào thanh vịn bước được hai bước đã thấy vô cùng khó khăn, ai ngờ Vũ Đạo đột nhiên bế ngang người tôi, trêu đùa: “Dễ trẹo chân đến vậy thì đừng béo thế chứ!”

“Cái tên ‘Cầm thú’ nhà anh!” Tôi cũng chẳng cần nghĩ, hai tay dùng sức véo tai anh ta.

“Ai da!” Anh ta kêu lên, tôi vội vàng thu tay lại, vừa rồi ấm ức quá nên mất đi lí trí, ngay cả thầy giáo hướng dẫn cũng dám động thủ. Có điều véo anh ta như vậy mới phát hiện trong lòng không còn ấm ức như lúc nãy nữa.

“Tôi nói này, tôi còn chưa ‘Cầm thú’ bằng em đâu, chưa gì em đã ra tay rồi!” Vũ Đạo ấm ức nói.

“Ai bảo anh ‘ôm bạo’* tôi chứ!” Tôi nói xong lập tức hiểu sang nghĩa khác.

(*Tác giả chơi chữ: 强抱: ôm mạnh, đồng âm với 强暴: cường bạo)

“Cường bạo em!?” Vũ Đạo sững người, anh ta lập tức phản ứng lại, “Không nói cho em biết, em nói xem tôi có nên chịu trách nhiệm không?”

“Ai cần anh chịu trách nhiệm chứ!”

“Nhưng lòng tôi không yên, vậy cái tên ‘Cầm thú’ này của tôi không phải thành thực rồi sao?” Vũ Đạo vẻ mặt đùa giỡn.

Xuống tầng là đến khoa ngoài, anh ta lấy ra một cái chìa khóa, liên tục mở hai chiếc xe đạp nhưng không được, chiếc thứ ba mới vào, đặt tôi ngồi ở yên sau xong, anh ta đạp xe đi thẳng đến bệnh viện.

“Anh tiện thể cũng nên tìm bác sĩ chữa căn bệnh ‘thanh niên ngu ngốc’ của mình đi, hồ đồ đến mức xe đạp của mình cũng nhận nhầm hai lần!”

“Ai nói là tôi đạp xe của mình đến nào? Tôi chỉ vừa mượn xe đạp của một bạn học nào đó trong khoa để dùng gấp thôi mà.”

“Bạn học nào đó? Ai vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa, sau này em sẽ hiểu thôi, một cái chìa có thể mở được n cái xe đạp!”

“A, nhớ ngày hôm sau mở chỗ nào thì về chỗ đó nhé! Hơn nữa chỉ giới hạn trong trường học thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.