Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 9: Chương 9: Phong ba chỗ ngồi.




Sáng sớm thức dậy, nhớ đến lúc Ngô Ngọc buông tay ra, tôi vốn định xóa bỏ ngày hôm qua ra khỏi lịch của mình nhưng nghĩ đến việc tối qua đụng phải bác sĩ Trương đẹp trai mà quái dị, tôi lại không nỡ bỏ đi phần đó. Được rồi, ngày hôm qua xem như được nửa ngày đẹp đi! (Lịch năm của cô bạn họ Vưu cuối cùng cũng đã có ghi chép, mặc dù chỉ mới xuất hiện nửa ngày nhưng việc này cũng chẳng dễ dàng gì đâu.)

Có lẽ trong lòng Phạm Thái thấy áy náy với chuyện hôm qua, mặc dù thể dục buổi sáng cấm điểm danh hộ nhưng cô ấy vẫn quyết định điểm danh hộ tôi một hôm. Vì buổi sáng thẻ điểm danh phải có trước bảy giờ, mọi người đều phải mở mắt từ sáu giờ năm mươi lăm phút vừa mặc quần áo, cầm bát rồi chạy ra bãi tập. Vậy nên trước khi điểm danh thì ai cũng là ‘thần gió’, lúc về sau khi chải đầu rửa mặt sửa soạn mới biến thành ‘cô gái nước’. Chẳng bao lâu mấy người Phạm Thái đã quay về, bọn họ mang luôn cả bữa sáng cho tôi. Đưa thẻ điểm danh cho tôi, tôi thấy một dấu tick mặt cười ‘Trương Văn’ trên đó, vội vàng cảm ơn. Phạm Thái ấp úng một lúc, sau đó lí nhí nói:

“Cái đó…. Ngày mai mình không thể điểm danh cho cậu được rồi! Hôm nay thầy Trương của các cậu hỏi mình tên gì, thầy nói chưa thấy mình bao giờ, còn mình lại bất cẩn nói ra tên thật.”

Làm người đẹp thì có cái gì hay ho chứ, dáng vẻ ưu việt, đến cả làm chuyện gian dối cũng khó! Xem ra kiểu khuôn mặt phổ biến quốc tế như tôi, có bỏ vào trong đám người cũng không chọn ra được, từ một góc độ nao đó mà nói, cũng còn có chút ưu thế! Soi gương, sau này vẫn nên ăn ít thận đi một chút, nếu không sẽ xấu xí đến ‘ưu việt’ mất!

Tiểu Dư đang ăn sáng bên cạnh đặt tay lên vai tôi, cười nhăn nhở, “May là còn có mình, ngày mai mình điểm danh cho!”

Tôi thầm hô lớn một tiếng ‘Nhân dân vạn tuế! Hồng nhan bạc mệnh!’, Giả Họa lại lặng lẽ ăn, không nói một lời.

Sau đó, bọn Tiểu Dư dìu tôi đến khoa, tám giờ sáng thứ ba là tiết học của Vũ Đạo, chúng tôi kịp vào giảng đường vài phút trước khi bắt đầu tiết học. Không ngờ rằng lại có rất nhiều nam sinh vẫn chưa tới, nhưng ghế ngồi lại được đám nam sinh dùng sách chiếm chỗ trước, chỉ còn lại hàng cuối cùng là còn ghế trống. Chúng tôi đành phải đi xuống hàng cuối, tôi đi khập khễnh nên càng khiến người ta chú ý. Đi qua hàng thứ ba, nghe thấy Vương Cát nhỏ giọng bàn tán: “Xem ra cậu ta bị thương thật rồi.” Một cậu nam sinh khác lại coi thường đáp: “Giả vờ giả vịt ấy mà.”

Người bước trong giang hồ, nào không bị đao đâm?

Bị người ta nói hai câu chứ không phải là bị người ta đâm cho hai đao, không chết được, tôi nhịn vậy!

“Bớt vài lời đi!” Giọng Viên Duyệt có vẻ không vui.

“Bảo vệ hoa khôi của khoa, là phải trả giá đấy! Không biết đi giày cao gót mà vẫn đi, cơ thể mất thăng bằng cũng khó tránh được.” Tiếng Lý Tiêu ở hàng thứ tư vang lên không to cũng chẳng nhỏ, giống như cố tình để tôi nghe thấy vậy.

Cánh tay Phạm Thái đang đỡ tôi run lên. Lúc này tôi mới nhớ ra, hình như cậu ta là một kẻ trong đám mê mệt Phạm Thái. Chậc, kẻ đứng trong sàn nhảy, khó trách không thất thân!

Thất thân cái *beep*!

(Ê, ‘thất thân’ không phải là ‘cơ thể mất thăng bằng’ đâu đấy.)

Nhịn được, cái này cũng nhịn được!

“Cũng may không phải bị nam sinh bỏ rơi, chỉ là lao vào vòng tay người ta mà không được lại bị người ta quẳng đi.” Không biết là tay nam sinh không biết sống chết nào rốt cục nói ra câu chết tiệt đó.

Đao thì lạnh, thịt thì thơm, lợn thì phải giết! Thú tính trong tôi trỗi dậy… Tôi đập mạnh tay xuống bàn, tao không lên cơn thì chúng mày thật sự cho rằng tao bị quẳng đi như quả hồng dập sao, là người thì có thể nắn được mà!

“Mấy cậu đừng nói nữa!” Nào ngờ lúc này Ngô Ngọc đứng dậy tức giận quát lên.

Tôi bị câu nói đó của Ngô Ngọc làm cho sững sờ, dung nham núi lửa đang phun trào cứ vậy mà chảy ngược lại, chẳng qua là bàn cũng đã đập rồi, không thể không có câu thoại kế tiếp được. Nhìn qua mấy cuốn sách mà bạn học dùng để giữ chỗ, tôi cố gắng bình tĩnh hỏi: “Mấy chỗ này có người ngồi chưa vậy?”

“Có rồi!” Hình như cậu ta có chút chột da.

“Thế người đâu rồi? Sao tôi không thấy?” Tôi cầm một cuốn sách lên, “Đây chỉ là sách thôi mà, không phải người. Có điều, nói đi nói lại thì có lúc đồ vật còn tốt hơn những kẻ không phải đồ vật rất nhiều.”

Cậu nam sinh ú ớ, đại khái là vì lúc này mặc dù giọng điệu của tôi khá bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại hung hãn đến mức có thể giết chết Võ Tòng. (Cô đã mặc định mình là cọp cái rồi…)

“Cuốn sách này là của cậu à? Cậu tên là gì vậy?” Tôi vẫn nhìn vào cuốn sách.

Cậu nam sinh có lẽ muốn nhanh chóng xóa sạch quan hệ nên vội nói: “Không biết của ai cả.”

“À, thế này vậy!” Lời vừa dứt, cuốn sách đã bị tôi ném ra từ cửa sổ tầng ba, miệng vẫn nói:

“Tội lỗi tội lỗi, đúng ra sách phải được tôn trọng chứ!”

“Á!” Cậu nam sinh nhỏ giọng hô lên, đau lòng nhìn qua cửa sổ, đợi đến khi quay đầu lại thì đã thấy tôi cầm đến một cuốn sách khác, vội vàng nói: “Sách này là của tôi!”

“Của cậu à, được, trả lại cậu đây!” Nói xong, tôi đẩy nó đến trước chỗ ngồi của cậu ta, sau đó kéo bọn Tiểu Dư đến mấy chỗ ngồi bên cạnh. Vừa ngồi xuống thì phát hiện mấy cuốn sách mới được dùng để giữ chỗ ở những hàng ghế trước đó không biết bị thu sạch từ lúc nào rồi.

Cậu nam sinh thấy tôi ngồi xuống bên cạnh, có lẽ cũng không muốn tiếp tục ngồi ở đấy nữa, cậu ta cầm sách đặt xuống hàng ghế sau cùng, sau đó định đi xuống tầng dưới nhặt sách. Lúc đi qua người tôi, cậu ta tức giận trừng mắt nhìn nhưng không ngờ bị tôi kéo áo: “Bạn học à, bạn tên là gì vậy? Bạn vẫn chưa nói cho mình biết đâu.”

Cậu ta nhìn bàn tay đang kéo áo cậu ta lại, giận dữ nói: “Bỏ tay ra!”

Xem ra cậu ta không muốn nói cho tôi biết tên của mình.

“Cậu biết tên của mình rồi mà mình lại không biết tên của cậu, chẳng công bằng gì cả! Cậu yên tâm, cậu nói cho mình biết tên, mình tuyệt đối sẽ không làm búp bê vải để rủa cậu đâu.”

Không nói ra thì đỡ, nói rồi, cậu nam sinh đó thì trông như có chết cũng không nói cho tôi biết tên vậy.

“Thôi được, không nói thì thôi vậy, mình chỉ muốn nói với cậu là nếu cậu đã không có can đảm thừa nhận những phê bình trước mặt, thì sau này lúc nói xấu mình hãy quay lưng vào mình mà nói!”

Nói xong, tôi bỏ tay cậu ta ra. Lúc này, đột nhiên nghe thấy có người quát lớn ở cửa giảng đường:

“Vưu Dung!”

Tôi quay lại nhìn, thì ra là Vũ Đạo, tay cầm cuốn sách vừa bị ném xuống. Trên mặt Vũ Đạo là sự nghiêm túc hiếm gặp, lộ vẻ không hài lòng, ngừng vài giây, anh ta lại nói tiếp: “Ngực to!”

Toàn khoa cười phá lên.

Bản thân Vũ Đạo cũng sững sờ một lúc, kế đó vội vàng sửa lại cho ăn khớp:

“Bao dung nhân nhượng.”

Có điều nghĩa khác đã được tạo ra rồi, câu này lại càng khiến mọi người cười ghê hơn.

(Giải thích: ý của anh thầy là 有容乃大 Yǒu róng nǎi dà: ý nói bạn Dung có lòng bao dung nhân nhượng, nhưng vì cụm này phát âm giống với: 尤蓉奶大 Yóu róng nǎi dà: Vưu Dung ngực to, hơn nữa anh ấy lại nói ngắt ra nên khiến mọi người cười như vậy)

Vũ Đạo! Tôi với anh không đội trời chung! Tôi gào lên một tiếng, đứng bật dậy, mọi người bị tôi làm cho giật mình, tiếng cười tắt ngúm, tôi cao giọng nói với Vũ Đạo:

“Lẽ nào nói, để bốn nữ sinh cao không đến một mét sáu, ngồi tít sau một đám toàn nam sinh cao một mét bảy mét tám, như vậy là bao dung ư?”

Sau đó tôi quay ra phía đám bạn học, “Chỉ biết theo đuổi Phạm Thái mà không nghĩ rằng, cô ấy sẽ thích mấy người như các cậu sao? Cho dù bị mù cũng không được!”

Nói xong một hơi, lúc ngồi xuống mặt tôi vẫn đỏ phừng nhưng là kết quả của tức giận và xấu hổ. Mẹ nó chứ, thật sự muốn đập cho cái tên Vũ Đạo ấy một trận nhừ tử!

Vũ Đạo nghe xong, vẻ mặt có chút dịu lại, anh ta thản nhiên nói: “Nói như vậy, ném sách đi là điều nên làm, nhưng ném xuống tầng dưới, đụng trúng chủ nhiệm khoa thì không nói làm gì, đụng trúng tôi thì không ổn lắm đâu! Lần sau… trước khi ném tốt nhất nên ngó xuống dưới xem có người tốt không nhé!” (Lời này hàm ý là, đụng trúng người xấu thì không nói làm gì, do vậy suy ra chủ nhiệm khoa chẳng phải người tốt đẹp gì.)

Nói xong, anh ta đưa sách cho một cậu bạn học. Vũ Đạo đặt giáo trình và mắt kính trên bục giảng, do dự một chút rồi cao giọng nói: “Phong cách mà phụ nữ có thể nhìn thấy là dựa vào nền tảng của thứ cảm giác không nhìn thấy được, đàn ông cũng như vậy. Tôi hi vọng các bạn sinh viên có thể ghi nhớ điều này.”

Mặc dù câu nói này của anh ta là nói với mọi người, không giống như lúc trước là hướng về tôi, có điều thái độ này của anh ta trái ngược với ánh mắt anh ta nhìn chăm chăm vào tôi, khiến cho câu nói này chính xác như nói với tôi, càng khiến tôi ngột ngạt.

Lúc này đã là tám giờ năm phút, lần lượt lại có ban am sinh vội vã chạy vào giảng đường, dáng vẻ ngái ngủ, xem chừng giống với đám nữ sinh bọn tôi, vừa nhập học, chúng tôi đã buôn chuyện trong ký túc xá từ tối muộn đến sáng. Đợi bọn họ ngồi xuống xong, Vũ Đạo nói: “Tôi nhớ lần gặp mặt thứ ba của chúng ta, cũng có bạn học thảo luận với tôi về vấn đề đến muộn, vậy nên giờ của tôi các em có thể không đến nhưng không được đến muộn. Các em đi về ngồi xem tin tức đi.”

Vũ Đạo nheo mắt, lúc này tôi mới phát hiện ra anh ta không đeo mắt kính.

“Tôi dạy các em học điện, vậy nên bây giờ tôi sẽ hỏi mọi người một vài câu hỏi đơn giản để nắm rõ vấn đề. Câu hỏi thứ nhất, điện áp dân dụng của Trung Quốc là bao nhiêu volt?”

Không phải chứ, hỏi một câu đến con gián cũng biết đáp án!

Lúc này Vũ Đạo đeo kính lên, tôi mới phát hiện mắt kính của anh ta trống không. Chẳng lẽ vừa rồi bị cuốn sách này làm vỡ sao? Vũ Đạo nhanh chóng quét mắt nhìn một lượt tất cả sinh viên trong phòng, sau đó gỡ kính xuống, thong dong nói: “Tôi gọi một sinh viên trả lời nhé, Lý Thanh đi!”

Đợi vài giây, không thấy có sinh nào đứng dậy, Vũ Đạo cũng không hỏi han, anh ta vừa cúi đầu viết tên Lý Thanh vào giáo án vừa nói: “Bài thi cuối cùng môn của tôi thường có hai mươi lăm phút, trước giờ tôi không điểm danh, chỉ đặt câu hỏi cho một ai đó trong giờ lên lớp, nếu như bạn đó không có mặt thì tôi sẽ giảm đi năm phút.” Anh ta viết xong tên, ngẩng đầu mỉm cười nhìn chúng tôi, tiếp tục nói: “Câu hỏi thứ hai và câu hỏi thứ ba như nhau, điện áp dân dụng của Trung Quốc là bao nhiêu volt?”

Choáng! Anh cứ nói luôn câu hỏi thứ hai thứ ba giống câu hỏi thứ nhất là được rồi.

“Tôn Sở, Triệu Phong chia nhau trả lời!” Vũ Đạo trên miệng mặc dù nói vậy, nhưng căn bản chẳng đợi chờ chút nào, gần như là vừa gọi tên vừa ghi lại hai cái tên đó vào giáo án. Sau khi đặt bút xuống, anh ta thoải mái nói: “Kết thúc hỏi đáp! Sau đây bắt đầu vào bài!”

Sinh viên bên dưới bắt đầu nhỏ giọng bàn luận, thì ra hôm nay ba người không đến hôm nay chính là Lý Thanh, Tôn Sở và Triệu Phong! Trong khoa có gần trăm người, Vũ Đạo chỉ liếc mắt đã biết ngay ai không đến, trước giờ anh ta tất nhiên không cần điểm danh rồi. Choáng! Chẳng trách anh ta vừa nói bọn tôi có thể không đến, vấn đề là bọn tôi dám không đến sao! Tuyệt thật!

Lúc tan lớp, ‘Cầm thú’ đứng ở cửa giảng đường, lúc đi qua người anh ta tôi không liếc đến một cái, sau này tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh ta!

(Ghi chú: Từ đó cứ tới giờ học của Vũ Đạo, trừ trường hợp đặc biệt đã xin nghỉ, còn lại căn bản không có ai vắng mặt, còn anh ta cũng không hỏi mấy câu hỏi phổ biến như kiểu điện áp dân dụng nữa! Còn dãy bàn thứ ba trong giảng đường khoa từ đó cũng tự động bỏ trống, trở thành chỗ ngồi chuyên dụng của bọn nữ sinh chúng tôi. Còn điều khiến tôi đau khổ nhất là, một đứa ngực ‘sân bay’ như tôi phải đội cái biệt danh ‘ngực to’ trên đầu suốt bốn năm ròng!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.