Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 31: Chương 31: Tiếp xúc với kẻ mạo danh.




Sáng sớm, nhận điện điện thoại của mẹ mới biết hai người họ hôm qua đã đi du lịch về, sáng nay mới nhớ ra trong nhà còn có một con chó, còn tôi cũng nhờ sự nhắc nhở của bọn họ nên mới nhớ ra con chó vẫn đang ở chỗ bác sĩ Trương.

(Chó: Số tôi thật là khổ, sống nhờ mấy kẻ không phải người đã đành, bây giờ lại ở nhà bác sĩ Trương cho thỏ ăn chịu tội.)

Đi điểm danh, xa xa nhìn thấy Vũ Đạo ở bãi tập, thấy người này còn làm tôi sợ hãi hơn là thấy Trương Văn, tôi nhíu mày đi qua đó chợt phát hiện trên mặt Vũ Đạo thâm tím một mảng. Không phải đấy chứ, lợi hại như Vũ Đạo cũng bị người ta đánh sao? Tay cường đạo kia đạt cấp bậc gì đây ta? Cao thủ truyền thuyết chăng? Nghĩ vậy cũng cảm thấy khả năng Vũ Đạo tự té ngã cũng tương đối lớn. Vũ Đạo thấy tôi nhìn chằm chằm vào mặt mình bèn pha trò: “Bạn học Vưu, nhìn thái độ của em thì hình như em rất quan tâm đến thầy thì phải!”

“Dạ, em quan tâm không biết vị cao nhân nào đã lưu lại dấu ấn lên mặt thầy ạ!” Tôi lẩm bẩm.

“Aiz, em vô tình vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí nhé. Tôi có tin xấu cho em đây.” Vũ Đạo giả vờ thất vọng.

“Con chó nhà em sao rồi thầy?” Tôi lập tức liên tưởng đến việc con chó gặp chuyện bất trắc.

“Con chó cho đến sáng nay thì vẫn còn sống.” Tôi thở phào một cái, nghe Vũ Đạo nói tiếp: “Có điều là em có chuyện đấy. Thầy hiệu trưởng bảo em mười hai giờ trưa nay đến văn phòng của thầy ấy.”

Thầy hiệu trưởng? Chẳng lẽ là chuyện đổi khoa sao? Tôi ngô nghê gật đầu. Vũ Đạo cười cười, “Xem ra em không hề thấy lo lắng chút nào, có cần tôi đi cùng em không?”

“Không cần đâu ạ! Thầy đi cùng em còn chết nhanh hơn đấy!” (Viên Duyệt: Đây là lời thoại tôi nói với cô mà!)

Sau khi rửa mặt, tôi và Phạm Thái cùng vào lớp. Tôi đã được đề cao cảnh giác, dùng kỹ thuật cao siêu né tránh mấy tốp con trai muốn đụng vào xe đạp của bọn họ. Nhưng sau cùng ở góc quẹo, cuối cùng vẫn sơ suất bị đụng phải. Lần này tôi thông minh, ném xe lại vội vàng chạy đi nhặt sách. Nam sinh kia ngây ra, lập tức cũng lao đến giúp tôi nhặt, cậu ta vừa cầm một cuốn lên tôi đã nhanh chóng ném cuốn sách trong tay cho Phạm Thái rồi đi giật lại cuốn sách trong tay cậu trai kia. Cậu kia đã định len lén giấu cuốn sách vào trong áo, nhưng lại bị tôi thò tay vào lấy ra. Cũng cầm được ra ngoài ra, không ngờ cậu ta lại cầm chặt không chịu bỏ ra. Tôi nói này cậu kia, cậu đừng có mà trộm lén không được thì giở trò ăn cướp trắng trợn như thế chứ! Tôi và cậu ta giằng co nhau, cuối cùng tôi bất đắc dĩ nói: “Bạn học à, cậu cầm cuốn sách này đi, cậu tiếp tục lấy nữa thì sách giáo khoa bốn năm đại học của chúng ta sẽ mất sạch đấy, xem như cậu thương hại bọn tôi đi mà!”

Cậu kia bị tôi trách móc như vậy thì đứng trơ ra đó, không biết phải làm sao, cuối cùng đành phải trả cuốn sách kia cho chúng tôi. Ầy, đúng là thanh niên tốt hiểu chuyện mà!

Sau khi tan học, tôi chạy thẳng đến văn phòng củ thầy hiệu trưởng. Còn năm phút nữa mới đến mười hai giờ, tôi gặp một cậu sinh viên khác ở cửa, cậu ta cũng đứng đợi cùng tôi. Đúng mười hai giờ, tôi và cậu ta cùng muốn đi vào văn phòng, hai bên sững ra một lúc, kế đó đẩy cửa căn phòng. Thầy hiệu trưởng nhìn thấy hai chúng tôi thì bảo bọn tôi cùng vào. Trong văn phòng ngoài thầy hiệu trưởng ra thì còn một người nữa, rất quen mặt, nhất thời tôi không nhớ ra, ngẫm kĩ lại tôi mới kinh ngạc nhận ra đó là ông chú bảo vệ. Chẳng lẽ là, việc tôi mạo danh viết tên ‘Vương Vĩ’ đã bị lộ rồi sao? Tôi chột dạ đứng một bên. Bảo vệ liếc nhìn tôi rồi nói với thầy hiệu trưởng: “Người ghi danh ngày thứ hai ở sổ bảo vệ là cô này.”

Thầy hiệu trưởng gật gật đầu rồi để bảo vệ đi ra ngoài.

Thầy hiệu trưởng nhìn vào danh sách trên bàn, nói với cậu nam sinh kia: “Em là Vương Vĩ?”

Cậu kia đờ đẫn gật gật đầu, lúc nghe thấy tên cậu ta đầu ta run run. Vì sao tôi mạo danh người khác mà vẫn bị bắt vậy? Giờ thì bị cậu ta chửi chết rồi! Nghĩ đến đây, tôi lập tức ỉu xìu. Chợt nghe thấy thầy hiệu trưởng nói với cậu sinh viên kia: “Có người quay về trường học quá thời gian cho phép, ghi tên em lại, thầy đã điều tra rõ ràng rồi, chuyện không liên quan đến em, em có thể đi rồi.”

Sau khi cậu sinh viên kia đi, thầy hiệu trưởng bảo tôi ngồi xuống, tôi bắt đầu toát mồ hôi. Thầy hiệu trưởng uống một cốc nước, chậm rãi nói: “Sau này về muộn muốn vào trường thì phải mang theo thẻ sinh viên.”

Tôi ho khan một tiếng, có chút xấu hổ. Thầy hiệu trưởng liếc nhìn tôi rồi đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi, nói: “Em là người đi hại, cũng là người bị hại.”

Thầy hiệu trưởng đưa danh sách cho tôi, tôi xem mà đờ đẫn. Thì ra trên danh sách này, ngoài trừ một cái tên ‘Vương Vĩ’ mà tôi viết, một cái tên khác được ghi vào sổ là hai chữ lớn cực kỳ chói mắt…. Vưu Dung!

Ta há hốc mồm không nói nổi nên lời, thì ra còn có kẻ còn tởm hơn cả tôi! Tôi muốn chửi to cái đứa thiếu đạo đức kia, nhưng ngẫm lại thì bản thân mình cũng là một đứa mạo danh, vậy nên ngậm đắng nuốt cay chửi không nên lời. Thầy hiệu trưởng vỗ vai tôi, nói giọng vô cùng hiểu biết: “Xét việc em mạo danh người khác ngày đầu tiên mà nói thì những ngày sau đó khẳng định không phải em!”

Thầy hiệu trưởng à, em cảm động quá, thầy đúng là người nhìn thấu mọi việc, hiểu được lòng người. Cuối cùng thầy cũng hiểu được nỗi khổ của kẻ nổi tiếng như em rồi sao?

“Vưu Dung, chuyện chuyển khoa em nghĩ thế nào rồi?”

“Em nghĩ em không nên chuyển. Mẹ em nói thích ứng được với khoa Vật lý chẳng dễ dàng gì, nếu chuyển nữa thì chỉ sợ càng có thêm nhiều chuyện thị phi.”

Thầy hiệu trưởng nghĩ một lúc, sau đó đồng ý gật gật đầu.

“Có điều, em muốn đổi tên!” Cái tên này không thể tung hoành ở Đại học được!

“Em muốn đổi thành tên gì?”

“Vưu Đại!” Tôi thấy thầy hiệu trưởng ngây ra, lại do dự nói: “Nếu không thì là Vưu Nhị Tỉ hoặc Vưu Tam Tỉ?”

Thầy hiệu trưởng lắc đầu, than thở: “Không chuyển khoa cũng được! Hết chuyện rồi, em có thể đi.”

Tôi đi ra rồi chạy thẳng đến bệnh viện tìm bác sĩ Trương. Vừa bước vào bệnh viện đã thấy chó nhà mình bình yên vô sự, trá tim tôi rốt cục cũng bình yên, có điều tinh thần của con chó có vẻ không được tốt.

(Chó: Đổi lại là cô, cô cứ đến nhà bác sĩ Trương ở mấy ngày là hiểu ngay thôi!)

“Tiểu Dung, em đến rồi à! Con chó đã không còn gì đáng ngại, nhưng để tránh những lần phẫu thuật sau này, có vài chuyện em cần chú ý, nếu được thì tôi muốn gặp mặt nói chuyện với bố mẹ em, dặn bọn họ một chút.”

“Không cần đâu, có lẽ không có lần sau đâu!” (Lần sau tôi sẽ trực tiếp tìm hòa thượng về siêu độ cho nó!)

“Nhất thiết phải nói đấy, nếu không tôi không thể để em mang con chó về được!” Bác sĩ Trương vừa dứt lời, con chó nhà tôi đã yếu ớt ăng ẳng lên một tiếng, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

“Được rồi.”

“Tự tôi đưa con chó đến là được, hình như buổi tối em còn có tiễn học thì phải.” Bác sĩ Trương chud đáo đề nghị.

Tôi vốn không muốn để tên biến thái này gặp gỡ mẹ mình, nhưng xem xét tiết tiếng anh khiến tôi đau đầu tối nay, tôi cũng đành miễn cưỡng đồng ý. Có điều làm sao bác sĩ Trương lại biết tối nay tối có tiết học chứ?

Trước khi đi, bác sĩ Trương đột nhiên nhớ ra, “Tiểu Dung, nghe nói em lên triển lãm ảnh hả?” Bác sĩ Trương cười đến mức mắt híp thành một đường, xem chừng đặc biệt đáng ngờ.

“Em sợ đau dạ dày, nên mang thêm một cái thắt lưng quấn bụng không được sao!”

“Ừm, ý hay đấy! Sau này tôi cũng phải phát triển cách này đến bệnh nhân mới được!”Bác sĩ Trương đồng ý với quan điểm của tôi, “Có điều, cái này hình như không phù hợp lắm với tên của em!”

Bác sĩ Trương tôi hận anh!

“Ngực nhỏ thì làm sao hả, mong muốn của em cũng không phải là làm bà vú!”

Bác sĩ Trương vỗ vai tôi, cực kỳ đồng tình, nói: “Nói đúng lắm, không có ngực cũng không tệ, đỡ bị chảy xệ!”

“…..” Anh còn đáng ghê tởm hơn cả Vũ Đạo!

Tôi không chịu được nữa rồi. Trước khi chạy đi, nhớ đến đôi giày kia, tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Bác sĩ Trương, đôi giày kia…”

“Giày? À, đúng rồi, đôi giày đấy em thích không? Vừa chân không?” Bác sĩ Trương mỉm cười hỏi.

“Ừm, em rất thích, cũng vừa chân.” Tôi bị anh ta hỏi như vậy ngược lại có chút ngượng ngùng.

“Giày nhất định phải vừa chân, như vậy mới dễ học cách đi giày cao gót. Đôi giày đó rất hợp với em!” Bác sĩ Trương khen.

Tôi ngượng ngùng ậm ừ cảm ơn rồi rời khỏi bệnh viện. Thì ra đôi giày đó là bác sĩ Trương tặng.

Buổi tối, tiết tiếng anh, tôi mặt mày ủ rũ, có lẽ bác sĩ Trương lúc này đã đến nhà tôi rồi, tình cảnh khi anh ta và mẹ tôi gặp nhau sẽ như thế nào đây ta? Đúng rồi, anh ta sẽ không gặp phải bà Trương chứ, nghĩ đến việc này tôi lại thấy đau đầu. Thầy giáo tiếng anh thấy tôi ngây người, bèn chỉ lên cụm từ ‘Burning the midnight oil’ trên bảng, hỏi tôi có nghĩa là gì. Tôi đứng lên cực kỳ bình tĩnh, dù sao cũng đã sớm tập mãi thành quen. Tôi nghĩ một lúc, chẳng có tí ‘ánh sáng’ nào, dịch thẳng thì khó hiểu nên đành dịch nghĩa vậy, có điều tôi lại cảm thấy đáp án kia của mình có thể không đúng, tôi bất chấp, trả lời sai còn hơn là đứng đần ra ở đây, vậy nên tôi thăm dò:

“Dầu bôi trơn lúc nửa đêm?”

Thầy giáo tiếng anh lần này không bị tức đến mức mặt mũi biến màu, mặt thầy ấy không đổi màu ừm một tiếng, tôi đột nhiên cho rằng mình đã trả lời đúng, đang định vui ra mặt thì nghe thấy thầy giáo tiếng anh chậm rãi nói: “Em còn biết kết hợp dịch thẳng và dịch nghĩa nữa cơ đấy!”

Đang khen tôi đấy à? Tôi cũng không chắc chắn lắm. Thấy giáo tiếng anh ngừng lại một lúc, bình tĩnh nói ra đáp án đúng: “Làm thâu đêm.”

Những sinh viên đã hiểu ra lại được một trận cười ha hả. Tôi không cam lòng lẩm bẩm: “Nửa đêm dùng dầu bôi trơn và làm thâu đêm, thực ra xét trên một góc độ nào đó thì cũng là một ý mà!”

Thầy giáo tiếng anh ban đầu vốn bình thường, nhưng sau khi nghe thấy câu nói kia thì khuôn mặt trong chớp mắt đỏ lựng, thầy ta há miệng định nói nhưng cả nửa ngày vẫn không nói ra được. Cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, bảo tôi ngồi xuống.

Buổi tối, quay về ký túc xá, tôi vội vàng gọi điện về nhà, thực ra tôi đang lo khi bác sĩ Trương biết mẹ tôi, không biết sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp gì đây. Điều khiến tôi bất ngờ là, mẹ lại nói ấn tượng của bà với bác sĩ Trương rất tốt, nói anh ta là người đàn ông tốt hiếm thấy. Mẹ ơi, mắt nhìn đàn ông có vấn đề, hay bác sĩ Trương ‘khuôn người lốt chó’ hôm nay lại giả dạng thành người thú ở nhà tôi vậy?

Trước khi ngủ, nhớ lại hai ngày khai giảng, tâm trạng tôi lại buồn bực, giống như đang quay về mấy ngày lúc mới khai giảng vậy, bi kịch trùng trùng. Cũng may vẫn còn chuyện khiến tôi thấy vui vẻ, đó chính là món quà đầu tiên tôi nhận được từ lúc lên Đại học… một đôi giày. Có điều đôi giày đó thật sự do bác sĩ Trương biến thái tặng sao? Liếc nhìn chậu hoa thúy cúc trên bệ cửa sổ, không biết vì sao tôi đột nhiên lại có một suy nghĩ, không muốn trả nó lại cho Vũ Đạo. Lắc lắc đầu, vẫn nên nhanh chóng tìm cơ hội mà trả đi thôi, nếu không món quà đầu tiên của tôi sẽ trở thành chậu hoa thúy cúc mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.