Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 17: Chương 17: Tranh chấp trong nhà tắm.






Thứ ba tôi dậy sớm đi điểm danh, tiện thể điểm danh hộ Tiểu Dư. Ở bãi tập, từ xa đã nhìn thấy thầy Trương Văn hằm hằm nhìn tôi, người này bị làm sao vậy, lần trước thấy tôi ở bệnh viện cũng là cái thái độ này, tôi lại chẳng giết, chẳng đá, chẳng làm hại gì anh ta, sao anh ta cứ như là có thù gì lớn với tôi vậy?

Lúc đưa thẻ điểm danh cho Trương Văn tôi mới phát hiện, mặt anh ta lại sưng một cục, tím một chỗ. Lại bị hành hung à? Chẳng lẽ là do Triệu Bản Sơn làm? Anh ta trút giận lên tôi sao? (Miệng người nói xói chảy vàng là thế đấy, cô không nhận thức được rằng mình cũng đã thừa nhận tướng mạo của bản thân rồi.) Cái tên cường đạo đó cũng chuyên nghiệp thật, dám ăn cướp lâu dài ở nơi đặc biệt như vậy, hơn nữa lại còn có tập thể khách hàng cố định nữa.

Thấy những bạn học khác đều đã được đánh dấu, nhưng Trương Văn vẫn lần lữa không đưa phiếu cho tôi mà cứ chăm chăm nhìn, thái độ hận không thể nhìn cho loét mặt tôi ra. Cuối cùng tôi không nhịn được hỏi: “Thầy Trương, thầy tìm em có việc sao?”

“Em nói đi, sinh viên Vưu Dung?” Ánh mắt của Trương Văn như muốn phun lửa.

“Có chuyện gì thì cũng đánh dấu xong cho em trước đã, sau đó chúng ta từ từ thương lương.” Trương Văn không cam tâm đánh dấu cho tôi, tôi đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ nhưng anh ta lại không buông tay, tôi giật tiếp lần nữa nhưng không được. Tôi thực sự hận không thể cắn cho anh ta một cái để anh ta buông tay, sáng sớm ra đã lôi lôi kéo kéo trước mặt bao nhiêu người, đúng là muốn phá hoại sự trong sáng của tôi mà! Tôi dùng sức toàn thân kéo giật lại tấm thẻ, ai ngờ lúc này Trương Văn đột nhiên buông tay, kết quả tôi ngã phịch xuống đất, mông đau điếng. Rốt cục tôi nóng máu, phủi phủi mông, nhảy bật dậy, nghển cổ rống lên với Trương Văn: “Cũng chẳng phải tôi thuê người đánh thầy, thầy gây khó dễ cho tôi làm gì?”

“Cũng không khác gì đâu, tất cả cũng là vì cô!” Vụ tranh chấp của chúng tôi thu hút sự chú ý của những giáo viên và sinh viên khác, Trương Văn xem xét tình hình, kéo tôi đi. Đến một chỗ vắng vẻ, anh ta mới bỏ tôi ra, chất vấn: “Vưu Dung, cô thành thật nói cho tôi biết, có phải cô vẫn ghi nhớ mối thù lần trước nên lần này mới đến chỉnh tôi không?”

“Thù gì chứ thầy? Sao tôi phải chỉnh thầy hả?” Tôi bị Trương Văn hỏi đến mức mụ mẫm đầu óc.

“Chính là chuyện tôi đặt cho cô cái biệt hiệu Ngực to!” Trương Văn đột nhiên không đánh mà khai.

Hay lắm, thì ra là tên tiểu tử nhà anh dẫn quỷ vào làng! Vưu Dung tôi và anh thề không đội trời chung! Có lẽ Trương Văn thấy tôi đột nhiên trở nên giận không thể tả, vội bào chữa: “Tôi chỉ đọc thành ngữ thôi, vừa khéo Võ Nhị* gọi tên cô, chỉ kết hợp vậy thôi là biệt danh của cô tự nhiên thành, có thể trách ai chứ? Cũng không đến mức phải báo thù tôi, để tôi làm trợ thủ cho cái tiết mục biến thái của cô đi!”

(Võ Nhị, ý nói Vũ Đạo, tên thật là Võ Thụ.)

Tiết mục của tôi biến thái chỗ nào? Nó rất là bình thường đấy! Đúng là muốn đập chết anh, có điều bây giờ không đánh lại được anh, có câu nói gì nhỉ, đợi tôi luyện được tuyệt thế võ công sẽ quay lại thu phục anh. (Câu nói đó chẳng khác nào bảo, ‘Thôi đi, không đánh lại được anh thì mối thù này tôi đành nhịn vậy!’)

“Cho thầy làm trợ thủ là để chăm sóc thầy, là chuyện rất tốt đẹp, lúc giành được phần thưởng tôi sẽ chia cho thầy một nửa.”

“Cô một vừa hai phải thôi, lần đầu tiên tôi nói Ngực to đã đủ thê thảm rồi, hôm sau chẳng hiểu sao lại bị Võ Nhị đập cho một trận, lần này cô lại bảo anh ấy dùng vũ lực bức ép dân lành!” Trương Văn tức tối bất bình.

Vết thương này chẳng lẽ là do Vũ Đạo đánh sao? Không nhìn ra đấy, công phu của Vũ Đạo lợi hại thật! Chẳng trách hôm ấy tôi đá, anh ta lại tránh né theo phản xạ như vậy.

“Một giáo viên dạy Không thủ đạo như anh mà đến một giáo viên vật lý cũng đánh không lại, không biết xấu hổ hay sao mà còn nói ra!” Nói xong, tôi quay người chạy mất, Trương Văn lẩm bẩm gì đó phía sau tôi nghe không rõ.

Lúc quay về phòng kí túc tôi mới phát hiện, tôi bị Trương Văn làm khổ nên quên mất không điểm danh cho Tiểu Dư. Tôi vội vàng nhận lỗi, chấp nhận ngày mai tiếp tục phục vụ cho cô ấy.

Trên đường đến lớp, nhìn thấy Viên Duyệt, trong lòng tôi vẫn có chút xấu hổ, bây giờ bên cạnh cậu ta luôn có một nam sinh, nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ta giống con gái dân lành bị địa chủ cướp về vậy! Aiz, vẫn nên nghe lời Vũ Đạo, tha cho cậu ta một đường sống thôi!

Trong giờ học, nghe thấy đám nam sinh nổi khùng về mấy cô giáo dạy kèm tâm lý ‘đã từng rất xinh đẹp sexy’, kêu la là bị lừa rồi âm thầm mắng Vũ Đạo, Vương Cát đi qua hỏi giáo viên dạy kèm tâm lý của tôi là ai. Lúc biết được là bác sĩ trong trường dạy, mọi người đều câm lặng, không nổi điên lên nữa!? Chẳng lẽ bác sĩ đó còn thê thảm hơn mấy cô giáo đã qua thời xinh đẹp sexy sao??

Thoắt cái đã đến giờ thể dục buổi chiều, vết thương trên mặt Trương Văn hồi phục rất nhanh, lúc này đã đỡ hơn buổi sáng rất nhiều, xem ra Trương Văn có khả năng hồi phục như cầm thú rồi, vậy cũng có thể gọi anh ta là ‘thầy giáo nửa cầm thú’. Có điều cũng có khả năng là vì bình thường bị người ta đánh suốt nên vậy, không hổ danh là bao cát được tinh tuyển.

Lúc mọi người tự luyện tập thì một nữ sinh đi đến bên cạnh Trương Văn, nhìn kĩ thì ra là Trần Hiểu Hiểu, cô ấy được gọi là báu vật cao cấp, thân hình chỗ lồi chỗ lõm, nhìn sexy quyến rũ lắm. Ôi mẹ ơi, mẹ xem xem mẹ đặt tên con là Vưu Dung, mà không những con ngực phẳng, mặt lại bình thường, mẹ xem cha mẹ người ta kìa, đặt tên là Hiểu Hiểu* mà người ta chẳng có chỗ nào nhỏ cả! Sớm biết vậy thì con nhất định bắt mẹ đặt tên con là ‘Vưu Tiểu Bình*’.

(Hiểu Hiểu, gốc là 晓晓, phiên âm là Xiǎo xiǎo, đồng âm với từ tiểu, tức là nhỏ, người dịch chú thích)

(Vưu Tiểu Bình, ý bạn ấy muốn nói, vừa nhỏ vừa bình thường, người dịch chú thích.)

Trần Hiểu Hiểu quan tâm hỏi Trương Văn: “Thầy à, mặt thầy làm sao vậy?”

“Không lẽ thầy gặp phải cướp sao?” Một nữ sinh khác cũng lao đến.

“Thầy Trương, vậy thầy có thắng không? Bọn cướp sao rồi? .....” Nữ sinh khác cũng líu ríu lao đến bên cạnh Trương Văn, chỉ để lại một mình tôi đứng ở xa xa.

Trương Văn xấu hổ gãi gãi đầu, “Không phải gặp cướp, chẳng qua là tập tành một chút ấy mà.”

Tôi ở xa giễu cợt cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tập tành cái gì chứ, bị ăn đòn thì có!”

Trương Văn tức tối trừng mắt nhìn tôi rồi quay lại với cô nữ sinh kia, vui vẻ nhã nhặn nói: “Các em nhất định phải luyện tốt Không thủ đạo, để đề phòng gặp phải cướp nhé.”

Trương Văn chuyển giọng, nhìn về phía tôi, giễu cợt: “Có điều có vài người lại không cần lo lắng, chỉ sợ cô ta có muốn tặng thì cướp nó cũng chẳng cần ấy chứ. Bây giờ cướp cũng yêu cầu cao lắm đấy!”

Anh dám… giễu tôi sao, sẽ có lúc anh phải khóc đấy! Nghe những lời Trương Văn vừa nói, đám nữ sinh tiếp tục luyện tập, hình như còn chăm chỉ hơn lúc trước. Tôi cũng hăng hái tập luyện, mẹ nó chứ, nếu như cướp mà có gặp phải tôi, cướp đồ của tôi là chuyện nhỏ, nếu như không nhận ra tôi là con gái thì xem tôi đánh nó thành con gái thế nào nhé!

Hết giờ thể dục. tôi và Phạm Thái cùng đi đến nhà tắm của trường. Lần đầu đi đến nhà tắm công cộng, tôi rất chi xấu hổ. Nhìn thân hình và khuôn mặt của Phạm Thái, tôi thật sự thấy hối hận vì sao lại cùng đến đây với cô ấy. Khó khăn lắm mới kiếm được cái cớ chạy xa xa chỗ cô ấy, tôi chọn tắm bên cạnh một chiến hữu có thân hình không khác tôi làm mấy, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, dù sao chúng tôi cũng tương đối bình đẳng, không có kì thị và tự ti. Ai biết mới tắm được một lúc, nữ sinh đó tắm xong, sau đó thì hay rồi, Trần Hiểu Hiểu ngạo nghễ đi đến. Sau khi nhìn thấy bộ ngực cỡ D của cô ấy thì tôi suýt chút nữa ngạt thở, bạn trai của cô ấy không biết có bị ngột chết ở đó không nữa! Aiz, áo ngực của người ta đúng là có tác dụng của áo ngực, đâu có giống của tôi, chỉ để trang trí! Mẹ ơi, nếu như sau khi tốt nghiệp mà con vẫn chưa dậy thì, con muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ!

Tôi ngừng động tác lại, thầm nghĩ liệu không biết có thể tặng miễn phí cho cô ấy cái biệt hiệu Ngực to của tôi không. Trần Hiểu Hiểu bị tôi nhìn chằm chằm như vậy, cuối cùng cũng nổi cáu:

“Nhìn cái gì mà nhìn!”

“Nhìn một chút, cậu cũng có nhỏ đi một số đâu, hung hăng cái gì chứ?” Ngực lớn họng cũng lớn thật!

“Đi mà nhìn mình ấy, nhìn tôi làm cái gì!” Trần Hiểu Hiểu khẩu khí cũng chẳng hiền lành gì.

Tôi cũng nổi điên, “Tôi cũng lớn rồi, ai thèm nhìn cậu chứ, tối nào tôi cũng ôm nó ngủ như mèo đấy!”

Trần Hiểu Hiểu khinh thường nhìn xuống ngực tôi, giễu: “Như cái miếng gỗ chà quần áo ấy!”

“Cậu thì hay rồi, đến một trăm tám mươi mét đấy, không sợ ngực quất cho đỏ mặt à!” Tôi xuất chiêu độc, nói xong liếc nhìn cô ấy tức giận đến mức bộ ngực khủng kia cứ phập phồng không thôi, tôi vắt khăn tắm lên vai, rời khỏi nhà tắm, Phạm Thái cũng tắm qua loa rồi đi ra cùng.

Tôi ôm một bụng tức đi ra khỏi nhà tắm, kết quả đụng trúng con ếch Chu Hữu đến nhà tắm để bơi, cậu ta nhìn thấy Phạm Thái thì mắt lập tức phát sáng, lên tiếng chào: “Tắm xong rồi hả, có nhiều người không?”

“Người trong nhà tắm nữ nhiều hay không thì liên quan gì đến cậu!” Tôi ném cho cậu ta một câu rồi kéo Phạm Thái đi.

Buổi tối, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi, nguyên nhân không phải không ngủ được, mà là tôi đang buồn phiền rằng, vì sao tôi nằm xuôi, nằm nghiêng, nằm úp, tôi vẫn không cảm thấy trước ngực mình có gánh nặng vậy?

Đau xót… ngực nhỏ không thể oán hận xã hội được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.