Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh Chàng

Chương 16: Chương 16: Rời đi (p2)




- Hahhaha

Chỉ nghe thấy tiếng cười bật lên sau đó đám người mặc áo đen rẽ ra một con đường nhỏ, chỉ thấy tên Huyền Phong vừa nãy đang ôm lấy eo một cô nàng đỏng đảnh xinh đẹp nào đó :

- Tiểu nguyệt à??? nàng sợ ư???

Sau đó là ánh mắt dâm tà trần trụi lướt lên người của nàng :

- Sao nàng không qua đây với ta??? Ta sẽ không giết nàng đâu, chả qua tên

này cũng đẹp đấy chứ, bán hắn vô Phượng Xuân Lâu cũng được nhỉ???

Nghe đến Phương Xuân Lâu, nàng lập tức muốn giết tên khốn này. Dám

có ý nghĩ muốn bán Kỳ Song vào lầu xanh chuyên dùng cho bọn ham muốn

nam sủng ư??? Thật nực cười.

Huyền Phong nhìn nàng rời tay Kỳ Song liền bật cười nhưng ngay lập tức

nụ cười vụt tắt. Đưa tay lên sờ mặt, một dòng nước âm ấm khiến hắn đơ

mặt. Dường như không tin chuyện gì xảy ra liền mở mắt ra nhưng đó . . .

đó là địa ngục, hắn té xuống đất miệng lẩm bẩm :

- Ác . . . ác ma

Phải, Nàng một lưỡi đao chém đứt cổ họng bọn chúng, máu phun lên khuôn

mặt có nửa đôi mắt màu tím kia tưa như tu la đang đến :

- Lần trước chỉ là cảnh cáo, lần này ta . . . lấy mạng sống của ngươi

Hắn lùi vài bước :

- Ngươi. . . ngươi biết cha ta là ai .. . không??? Là quan. . . tri .. phủ đấy

Nàng mỉm cười, nụ cười ấy khiến người ta phải sợ hãi

- Vậy thì sao???

Cô nàng ngồi trong góc kia run rẩy nhìn nàng lướt từng đao trên người

tên Huyền Phong. Mỗi một đao là một bộ phận rời bỏ khỏi hắn, máu văng

tứ tung sau đó một nhát lấy luôn mạng của tên đó. Kỳ Song tiến đến lấy

khăn tay lau đi vết máu trên mặt nàng, chỉ thấy nàng hướng người trong

góc ngón tay trỏ khẽ đặt trên môi

' Suỵt'

Sau đó mỉm cười kéo hắn đi. Người kia thề, đây là lần khiến nàng ta mãi

mãi không dám quên

Sau khi cả hai ra khỏi ngõ nàng tức giận mím môi kéo hắn đi :

- Đi muội hết hứng rồi, nấu cho huynh ăn đâyy

Kỳ Song cười khổ sở, chả phải nãy h nàng trả thù xong cho hắn rồi đấy ư???

*******************************************

- Kỳ Song

Cánh tay đang đưa muỗng lên miệng liền dừng lại, Kỳ Song ngẩng đầu lên

chỉ thấy Mặc Tuyết đang nhìn hắn. Thở dài lấy khăn lau miệng, hắn liền hỏi :

- Sao vậy??

Khuôn mặt liền cúi xuống :

- Muội sắp phải đi rồi

Tay cầm khăn bỗng đơ một lát, phải rồi, đã đến lúc muội ấy phải làm

nhiệm vụ :

- Muội sẽ còn về mà - quay sang nhìn nàng - muội phải làm gì ???

Chỉ thấy nàng mấp máy môi :

- Muội phải cưới người hoàng tộc

Hắn nghe vậy liền bật dậy :

- Để ta xin cho muội nhiệm vụ khác

Nhưng cánh tay bị ai đó túm lấy, Quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng lắc đầu :

- Chính vì công việc này mà ông ta mới muốn muội ở đây

Chiếc khăn rớt xuống đấy, gió ào lên, chỉ thấy Nàng bỗng dưng thả tay hắn

ra ngẩng đầu lên cười tươi tắn :

- Muội phải ám sát người hoàng tộc, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng

ta nhìn thấy nhau, nếu có kiếp sau, huynh vẫn sẽ là ca ca cua muội chứ???

Hắn liền ngay lập tức ôm nàng vào lòng:

- Muội sẽ không chết đâu

Nàng ôm hắn, họ biết công việc này là không thể đùa, đó là tự sát, người

của hoàng tộc có thế lực riêng, chính bọn họ cũng là những sát thủ được dạy dỗ

để có thể bảo vệ chính mình nhưng nàng chấp nhận công việc này. Bởi nó sẽ

là đôi cánh tự do cho những người mà nàng yêu quý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.