Đội Thê Lên Đầu

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Dài quá!




“Nàng không mượn của ta nhưng đêm qua, nàng ném cho ta một lượng vàng rồi nói ta trộm 100 vạn. Sau đó liền phủi mông bỏ đi để lại ta bơ vơ một mình không biết làm sao.” Dạ Thiên Lăng giận dỗi nói.

Nhìn khuôn mặt đẹp đến từng mm đang giận dỗi khiến nàng suýt cười to. Sao nàng lại thấy trên người hắn toát ra vẻ lạnh lùng nhỉ, chắc nàng nhìn nhầm. Thủy Vi Nhã đưa tay đẩy Dạ Thiên Lăng ra, quay đầu đối diện với hắn, bắt chước vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn giải thích (chị cũng thật cao tay a):

“Không biết làm sao? Thế sao huynh còn ngồi lù lù ở đây. Haizz! Thật ra hôm qua ta thấy huynh có võ công cao siêu, giải quyết mấy tên oắt con đó là không thành vấn đề. Còn ta thì võ công không có, chỉ được mỗi cái cặp chân giò hơn người nên ta mới chạy thoát được. Chẳng lẽ huynh có thể trơ mắt nhìn một tiểu mỹ nhân đáng yêu như ta cứ thế mà hương tiêu ngọc vẫn sao?”

Dạ Thiên Lăng nghe nàng giải thích mà khóe môi khẽ nhếch tạo nên một độ cong hoàn mỹ. Nhưng mà hắn thấy nàng nói cũng rất có lý, nàng đích thực chính là một tên mặt dày siêu cấp đáng yêu. Nhịn không được mà trêu nàng, đăm chiêu nói.

“Đúng là ta không thể trơ mắt nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn nhưng ta có thể bịt mắt lại như vậy sẽ không còn là ta trơ mắt nhìn nàng nữa. Nói cho cùng thì dù sao ta cũng giúp nàng một việc lớn như vậy, nàng cũng nên trả ơn cho ta chứ.” Nói rồi Dạ Thiên Lăng đưa khuôn mặt tuấn mỹ không góc chết của mình tiến gần về phía nàng. Đến khi khuôn mặt của hắn chỉ cách khuôn mặt của nàng 3cm, hắn mới dừng lại cười mị hoặc:

“Nàng chỉ cần hôn ta là được”. Hắn đưa ngón tay trỏ thon dài lên chỉ chỉ vào khóe môi mình dụ dỗ.

Chết tiệt! Hắn lại dùng chiêu mỹ nam kế với nàng.

Thủy Vi Nhã còn đang thẫn thờ trước vẻ đẹp của Dạ Thiên Lăng thì…Oh My God! Môi của hắn đã chạm vào môi nàng. Nàng hoàn hồn lại, vội đẩy hắn ra, ánh mắt đầm đằm sát khí nhìn hắn, tức giận nói:

“Huynh làm cái gì vậy.”

Dạ Thiên Lăng nhìn cánh môi của Thủy Vi Nhã lòng tràn ngập sự tiếc nuối.

“Ta xin lỗi. Vì hôm qua ta phải trải qua một trận đại chiến, công lực tiêu hao gần hết, sực lực bây giờ cũng rất yếu, mà vừa nãy gió thổi to quá, đẩy thân thể của ta về phía nàng nên môi ta mới vô tình chạm phải môi nàng. Ta thật sự không cố ý mà, nàng đừng giận ta nha. (anh không cố ý mà anh chỉ cố tình thôi)

Thủy Vi Nhã ném cho hắn một ánh mắt nghi hoặc:

“Sao ta không phát hiện ra có gió to như vậy.”

“Lúc đó nàng còn đang thất thần trước vẻ đẹp của ta nên nàng mới không nhận ra. Thôi chúng ta tiếp tục chuyện chính sự đi.”

“Chính sự gì?, làm gì có chính sự nào.”

“Thì chuyện nàng trả ơn ta đó.”

“Vừa nãy không phải là đã trả rồi sao”

“Vừa nãy là vô tình môi ta chạm vào nàng chứ có phải là nàng hôn ta đâu”

Một cỗ lửa nóng bộc phát trong người nàng, nàng chỉ tay vào Dạ Thiên lăng trầm giọng nói:

“Như vậy thì khác gì nhau chứ, cũng đều là ta và huynh hôn nhau.”

“Khác chứ, điều ta muốn là nàng chủ động hôn ta, mà vừa nãy lại chỉ là sự cố, nên không được tính. Nào bắt đầu đi.” Dạ Thiên Lăng lại ghé sát mặt mình vào mặt nàng làm nàng tức điên. Hừ vừa nãy chắc chắn là hắn cố ý, nhìn dáng người cao lớn, rắn chắc của hắn xem, làm gì có ngọn gió nào đẩy được hắn chứ, trừ khi là có bão. Bây giờ lại còn đòi nàng hôn hắn nữa, chắc hắn muốn trả thù nàng đây mà. Thủy Vi Nhã quát lên:

“Huynh đừng có mà quá đáng.”

Tức giận quá mà không có chỗ phát tiết nàng liền đập mạnh xuống mái nhà “Phập” một tiếng. Và sau đó…nàng đã bị rơi xuống dưới lại còn rơi đúng vào trong dục dũng (bồn tắm) của người ta nữa chứ. Thủy Vi Nhã định thần lại, quay mặt nhìn nam nhân bên cạnh âm thầm đánh giá. Khuôn mặt tuấn mỹ của y lúc này đã nhuộm một tầng đỏ hồng. Mái tóc đen dài buông thõng. Vòm ngực màu đồng săn chắc còn đọng lại vài giọt nước tạo nên một bức tranh (sẹcxy) hoàn hảo. Nàng vô tình đưa mắt nhìn nửa thân dưới đang chìm trong nước của hắn và…“Aaaaaaaaaaaaa, biến thái…dài quá!”

Dạ Thiên Ngạo có chút dở khóc dở cười nhìn Thủy Vi Nhã. Nàng đột nhiên rơi vào dục dũng của hắn rồi nói hắn là biến thái, hắn đã làm cái gì đâu. Mà cái từ “dài quá” của nàng…Dạ Thiên Ngạo nhìn xuống tiểu đệ đệ của mình, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng. Sao biểu cảm của nàng ghê vậy. Hắn từng xem xuân cung đồ hình như các cô nương đều thích cái này vừa to vừa dài chứ nhỉ.

Dạ Thiên Lăng toàn thân tỏa ra một cỗ sát khí kinh người. Hai mắt hắn âm trầm nhìn chằm chằm hai người phía dưới cũng không thèm chớp mắt lấy một cái. Bàn tay to nắm chặt thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt đến nổi rỉ cả máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.