Lại nói, nữ sinh hại Thành Hạ ở Nhà vệ sinh lần đó, tới học kỳ sau năm thứ hai đại học không ở trong Ký túc xá của trường nữa, theo như cô ấy nói với Thành Hạ, cô ấy không chịu nổi âm thanh nơi đây, một phòng bốn người như vậy, từ lúc học Đại học cô ấy không có cảm giác ngon giấc, mặc dù Thành Hạ cảm thấy hơi quá cường điệu, nhưng thể chất mỗi người khác nhau nên không thể nói gì.
Bởi vì không trọ ở KTX nữa, cộng thêm “thân thể hay khó chịu” thỉnh thoảng không đi học, nên thường xuyên mượn bài vở của Thành Hạ để chép, thường qua lại, so với bạn bè cùng lớp thì quan hệ với Thành Hạ thân thiết hơn nhiều.
Vào một ngày tháng Sáu, thời tiết vẫn nóng bức, Thành Hạ đến gần phòng học suýt nữa thì bị hơi nóng cuốn ra, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì nữ sinh kia tới, từ trong túi xách xinh đẹp thời thượng lấy ra một tấm Thiệp mời càng xinh xắn hơn, dặn cô nhất định phải tới, sau đó lại lướt đi.
Mở ra xem, lại là tiếng Anh:
Party’s Invition
Vivian Jiang
Request the pleasure of Ivy Sheng
Company at the birthday party
Thời gian là năm ngày sau đó, địa chỉ là, Thành Hạ tưởng mắt mình bị hoa nên để sát lại nhìn, OMG, rõ ràng là khu biệt thự nổi tiếng Hà Nhĩ Hoa kiều ở trung tâm thành phố cách đó không xa, không đúng, không phải biệt thự, mà là biệt thự cổ lớn, của Quý tộc chân chính ở thành phố S.
Cô không chủ ý mà vẫn quen biết tiểu thư Quý tộc ư, lắc đầu một cái, đúng là số … chó trong thần thoại.
Cô không muốn đi, rất không muốn đi. Có thể đoán được những người tụ tập hôm đó đều là khách quý: uyên bác, tai to mặt lớn, quen biết rộng rãi, còn cô thì sao – con chó nhỏ Bắc Kinh, hàng nội địa chính cống, dù có cải trang thế nào thì cũng không thể làm mất đi dáng người nhỏ nhắn cùng cái mũi nhỏ tròn tròn được, dù có “rưng rưng’ thì cũng không cùng một tần số - ngôn ngữ không hợp.
Hạ quyết tâm bỏ thiệp mời vào trong túi xách.
Không ngờ, buổi chiều ngày thứ năm ở trên lớp, Tưởng Úy tự mình “giá lâm” vừa vặn đợi được cô, nói buổi tối nhất định phải tới, bạn bè của cô ấy không nhiều lắm rất hi vọng cô tham dự, … v . . v, xem ra Thành Hạ trốn cũng không được, nên nghĩ phải đi mua quà tặng để lát mang đi tặng.
Trước khi trời tối Thành Hạ vào siêu thị, sau khi trời tối Thành Hạ ra khỏi siêu thị, giơ lên một túi quà được gói thật đẹp, được rồi, thật ra thì cô không dự tính mua quà tặng gì to tát cho Tưởng Úy, chỉ chọn một chiếc kim cài áo đẹp mắt cho cô ấy.
Lên xe đi tới đó, đi một đoạn, sao mới vừa rồi ở trên xe lại nhìn thấy địa chỉ số 501!?
Xuống xe lại đi một đoạn nữa, ôi, trên con đường này xe đi qua đi lại nhiều nhưng lại không có mấy người qua lại, cô vừa đi vừa nhìn những số nhà dễ thấy, chờ xem, đến số 590, Thành Hạ lau mồ hôi trên trán, trời ơi, có khi còn rất xa.
Ai ngờ, một tòa nhà lớn gần đó với Bảng số điện tử màu đỏ đột nhiên hiện lên số “501”, tuy nhiên cửa sắt lại khóa chặt, nhưng bên trong vẫn có tiếng nhạc du dương và tiếng nói tiếng cười truyền ra.
Vậy nhất định chính là nhà của Tưởng Úy rồi, nếu không nhà ai không có việc gì mà buổi tối lại đông người, náo nhiệt như thế chứ.
Ấn chuông cửa, người ở bên trong hình như chần chừ một lúc nhưng mà vẫn mở cửa, một người đàn ông mặc âu phục màu đen chào đón cô ở cửa: “Chào cô, xin hỏi cô có mang theo thiệp mời không?” Vừa nói chuyện, ánh mắt quét một lượt, có lẽ là ngạc nhiên về trang phục của cô.
Thành Hạ nghi ngờ, tham gia tiệc sinh nhật mà thôi còn phải mang thiệp mời nữa . . . . . . Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng tới cửa là khách, khách tùy chủ tiện, từ trong túi lấy thiệp mời ra đưa cho anh ta, người đàn ông cười liếc nhìn thuận tay đem thiệp mời bỏ vào trong hộp bên cạnh rồi làm dáng vẻ “Xin mời“.
Loại biệt thự cổ này, Thành Hạ mới chỉ xem qua ở trong TV mà thôi, đi vào mới phát hiện, đúng là hữu tình, hơn nữa còn rất tráng lệ, cuối cùng Thành Hạ cũng cảm nhận được cảm giác của Cô bé lọ lem lúc đi vào Hoàng cung tham gia dạ hội năm đó.
Thành Hạ vừa tìm kiến bóng dáng của Tưởng Úy vừa đánh giá nam nữ ở đây, nam không có gì đáng xem, cũng âu phục thắt cà vạt mà không sợ nóng, các cô gái đều là dạ phục, sắc màu rực rỡ lộ đầy vẻ lạ ‘đua nhau khoe sắc’, khó trách vừa rồi người ở cửa nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, bộ dạng này của cô cũng không có dáng vẻ của nhân viên phục vụ chính thức đi tới đi lui nữa.
Thật xúc động! Đúng là kiểu tiệc sinh nhật chân chính, vẫn nên để quà tặng xuống rồi ‘lượn’ thôi.
Nhưng ‘lượn’ thật sao - lặng lẽ nuốt nước miếng, hình như có rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa quà cô còn chưa tặng cho Tưởng Úy đấy, coi như không tự mình tặng tận tay cô ấy thì ít nhất trước tiên cô cũng cần phải tìm “Nơi để quà tặng” chứ.
Phòng rất lớn, giống như mê cung vậy, Thành Hạ chạy một vòng rộng phía ngoài vẫn không thấy Tưởng Úy đâu, có lẽ chủ nhân bữa tiệc sinh nhật vẫn còn đang trang điểm, trước tiên cô nên tìm một nơi để ngồi đã, chờ Tưởng Úy tới rồi tính.
Mặc dù, thức ăn đang quyến rũ sự tham ăn của cô, nhưng bàn kia bên trừ nhân viên phục vụ thì chẳng có người khách nào mà ăn rồi nuốt liên tục cả, nuốt một ngụm nước bọt, cô cố gắng chờ bữa tiệc chính thức bắt đầu, nếu không sẽ có lỗi với hao phí nhiệt lượng của mình lúc tìm 11 đường mới đến được đây.
Ngồi chưa tới năm phút đồng hồ, có một người đàn ông mang giày Tây đi tới, Thành Hạ nhìn thẳng anh ta. Chẳng lẽ muốn thu dọn sân bãi? Hay là muốn xác nhận thân phận một lần nữa?
Nào ngờ người đàn ông rất là lễ phép, cười với cô: “Cô gái, Tưởng tiên sinh và Trần tiên sinh muốn gặp cô một lần, xin hỏi cô muốn gặp ai?”
Thành Hạ chỉ vào mũi mình: “Tôi á? Anh xác định sao?”
Người đàn ông vẫn hơi cười: “Không sai, chính là cô.”
Mặc dù Tưởng Úy là bạn học của cô, nhưng cô vẫn không nhịn được thầm rủa trong lòng: tiên sư nhà cậu chứ.
Đây là điều tra thân phận người dự tiệc sinh nhật à?
Tưởng Tiên Sinh, có lẽ là người nhà Tưởng Úy, không chừng là điều tra xem Tưởng Úy qua lại với những ai? Mặc dù rất muốn phẩy tay áo bỏ đi nhưng không thể thất lễ như vậy, được rồi, gặp thì gặp vậy.
Người đàn ông mỉm cười dẫn cô lên lầu hai, bên kia có một sân thượng lớn bày rất nhiều bàn ghế khay trà, nam nữ đông hơn đang ngồi dải dác thủ thỉ thù thì, thỉnh thoảng còn có tiếng cười nhỏ.
Thành Hạ hơi khó hiểu, sự phối hợp này rõ ràng là ‘hoa lài cắm bãi phân trâu’.
Gần lan can có một cái bàn gỗ nho nhỏ, bên kia có một người ngồi, ăn mặc thoải mái, đang cầm ly cao cổ lắc lắc, người đàn ông mỉm cười dẫn cô đến trước mặt anh ta: “Vị này chính là Tưởng tiên sinh.”
Người nọ quay đầu lại, nói sao nhỉ, nhìn mặt của anh, Thành Hạ lập tức nhớ lại một từ “play¬boy”, có vẻ như là một ‘cụ khốt’ gần 30 tuổi. Người đàn ông mỉm cười rồi kéo ghế ra cho Thành Hạ ngồi, anh ta khẽ gật đầu với ‘cụ khốt’ rồi rời đi.
Sau đó, ‘cụ khốt’ nhanh chóng đặt ly cao cổ xuống, rồi nghiêm nghị nhìn cô: “Xem ra tuổi tác em không lớn, đến 20 chưa?”
Lông mày Thành Hạ nhíu lại, có kiểu điều tra này sao? Mẹ nói rồi, không nên nói chuyện với những chú ‘quái gở’ xa lạ, nếu nói cũng đừng nên nói thật.
“17.” Thành Hạ nói như vậy, mặt người này đầy vẻ hứng thú, ánh mắt theo dõi cô làm cho cô rất không thoải mái, đều gần 30 như nhau, Giang Nam Đồng thì trông sao nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ điềm đạm lại đôn hậu lễ độ như thế, con người, quả nhiên là nếu so sánh mới có thể biết được.
“Ha ha, 17 mà sao lại vội vàng như vậy? Cô bé nói chuyện thật thú vị.” ‘Cụ khốt’ Tưởng nói.
“Không vội vàng tranh thủ sẽ muộn mất.” Mặc dù không biết là anh ta ám chỉ gì.
“Cô bé tốt nghiệp trung học chưa?”
“Đang học tiếp ạ.” Thành Hạ nói, càng nhìn ‘cụ khốt’ đối diện này lại càng thấy có cái gì bất thường.
“A, cũng may, cũng không coi là quá nhỏ, đại học là được rồi, trước tiên có hai năm để có thể thích ứng lẫn nhau.” Người này tiếp tục dùng ngôn ngữ sao Hỏa để nói, Thành Hạ nghe không hiểu.
Đùa sao, tình bạn này còn có thích ứng nữa à? Người của Tưởng gia thật là kỳ quái, chỉ là Tưởng Úy cũng có thể ngại 4 người “Quá nhiều” . . . . . . Thôi, có lẽ đây là cách người nhà cô tự hỏi.
“Chuyện này, chỉ cần nhìn vừa mắt thôi không cần thích ứng ngay, hợp ý là được.” Thành Hạ nói, nói thí dụ như cô và tên Tiếu Thanh kia, mặc dù cậu ta cho cô như là mẹ sai bảo, nhưng cũng hợp ý.
“Ha ha, cũng phải.” Đúng lúc có người phục vụ bưng khay đi qua ‘cụ khốt’ Tưởng gọi lại: “Cô bé, em uống gì?”
Dáng điệu này chẳng lẽ còn muốn điều tra thật nữa sao?
“Không cần, em không khát, còn muốn hỏi gì nữa không ạ?” Thành Hạ hỏi.
“Em thấy việc kết hôn thế nào?” ‘Cụ khốt’ Tưởng lại hỏi.
Xem ra, không chỉ lông mày Thành Hạ, mà ngay cả mặt đều nhíu lại rồi, ông trời ơi, tiệc sinh nhật mà chuyện kết hôn cũng hỏi nữa.
“Lát nữa, anh còn phải hỏi em về định hướng nghề nghiệp nữa sao?” Thành Hạ hỏi, chợt rất muốn chạy trốn.
Aizz, sao không có ai gọi điện thoại cho cô đi, mọi người sao không khôn ngoan lanh lợi chút nhỉ. Đang suy nghĩ, quả thật khúc nhạc chuông vui nhộn của điện thoại lại vang lên rõ ràng “Tôi là một chú mèo máy, tên là Đôrêmon . . . . .”
Vừa định đứng dậy đi nghe điện thoại, lại thấy ‘cụ khốt’ Tưởng nói: “Cứ ngồi ở đây mà nghe, dù sao khắp nơi đều có người, anh không ngại đâu.”
Thành Hạ cũng không khách sáo, ngồi xuống chỗ ngồi.
“Trái Đất, em ở đâu vậy?” Thì ra là Giang Nam Đồng.
Nghiêng đầu nhìn cánh cửa sắt ở lầu dưới cách đó không xa càng không ngừng đóng mở, nam nữ vẫn lục tục đi vào, Thành Hạ nói: “Đang tham gia một bữa tiệc sinh nhật kỳ quái.”
“Ha ha, thế nào gọi là kỳ quái?” Giang Nam Đồng hình như cảm thấy rất hứng thú.
“Không giống tiệc sinh nhật, giống như là. . . . . .” Thành Hạ kịp thời dừng lại, vẫn không nên nói, nhỏ giọng xuống: “Sao Mộc, anh tìm em có chuyện gì vậy?” Trong giọng điệu là vô hạn kỳ vọng.
“À, cũng không có chuyện gì, hiện tại chợt nhớ tới, em ở đâu, anh tới đón em.” Giang Nam Đồng nói.
“Ah, rất gấp à? Được, không thành vấn đề, em sẽ nhanh xong việc thôi, địa chỉ à? Địa chỉ là XX đường Nam XX số 501.” Thành Hạ nói.
Bởi vì nghiêng đầu nên không nhìn thấy ‘Cụ khốt’ Tưởng phía đối diện chợt có chút kinh ngạc sau đó trong nháy mắt lại biến thành vẻ mặt dồi dào hứng thú.
“501? Em chắc chứ?” Giang Nam Đồng hình như cũng có chút kinh ngạc.
“Chắc chắn, trên Thiệp mời sinh nhật viết như vậy, thị lực của em 1.5 không có nhìn lầm đâu.” Thành Hạ nói.
“OK, anh ở gần đó, năm phút sau gặp.” Giang Nam Đồng cúp điện thoại.
“Vâng, được, lát nữa gặp.” Thành Hạ cúp điện thoại, nhìn người đàn ông đối diện “Thật xin lỗi, Tưởng Tiên Sinh, em có việc đi trước.”
“Ôi, chờ một chút, em cần đến số 501 sao?” ‘Cụ khốt’ Tưởng hỏi.
Gì vậy? Cái gì gọi là “cần đến”? Không phải bây giờ cô đang ở số 501 sao?
“Vậy chẳng lẽ đây không phải số 501 sao? Bảng điện tử ngoài cửa ghi như vậy mà.” Trong lòng Thành Hạ có chút dự cảm xấu.
“À, bảng điện tử ngoài cửa có chút vấn đề, số 8 ở giữa hình như không có hiện lên.” ‘Cụ khốt’ Tưởng rất tốt bụng nói.
Nói cách khác cô đi nhầm địa chỉ, nói cách khác cô đụng phải quạ đen!
“Biệt thự thì hoành tráng mà lại không có tiền để sửa bảng điện tử ngoài cửa, đây không phải là làm lỡ việc sao?” Thành Hạ nhấc túi lên, vội vã đi xuống lầu.
Mới vừa xuống tới lầu một người đàn ông mỉm cười tiến lên chào đón: “Bây giờ, cô có thể gặp Trần. . . . . .”
“Thật xin lỗi!” Thành Hạ vòng qua anh ta chạy mất, vội chạy trốn nên quên lấy lại tấm Thiệp mời.
Mà ở trên lầu, Tưởng Lập Trình nhìn cô nhóc đó chạy như bay rời đi cười một hồi lâu, cười xong suy nghĩ một chút, đi vút qua cầu thang xuống đến cửa tiếp đón: “Tìm cho tôi thiệp mời của cô bé mới vừa đi ra đấy.”
Cầm tấm thiệp mời, Tưởng Lập Trình cười: “Họ Thành sao? A, lão Mã, số nhà 501 kia cũng là họ Tưởng?”
Người đàn ông mặc âu phục không hiểu ra sao: “Dạ, số 501 là Tưởng gia năm trước mới chuyển tới.”
“Ừ.” Tưởng Lập Trình gật đầu một cái cầm thiệp mời lại đi lên lầu, đi vài bước lại quay đầu lại nói: “Ông Mã, nên sửa Bảng điện tử số nhà ngoài cửa đi, Biệt thự thì hoành tráng mà lại không có tiền để sửa Bảng điện tử số nhà sẽ để lỡ nhiều việc.”
Cất bước lên lầu, Tưởng Lập Trình còn cười lầm bầm: “Ivy, Thường Thanh Đằng, ba chữ này ghép lại một chỗ đúng là đơn điệu.”
Còn lại một mình ở cửa, lão quản gia họ Mã còn không hiểu ra sao: Bảng số nhà rõ ràng vẫn luôn tốt mà.
Chỉ là ba mươi giây sau, khi ông tự nhìn thấy số “501” hiện ra thì đã có chút kinh ngạc: Bị hư khi nào vậy không biết?
Vừa ra đến cửa, Thành Hạ vội gọi điện thoại cho Giang Nam Đồng, nói cho anh biết thật ra thì là số 581, cô nhầm, đợi vài phút đã thấy Giang Nam Đồng đi tới, hôm nay không phải áo sơ mi trắng cộc tay, hôm nay mặc rất thoải mái, lại còn đeo một đôi dép lê và mặc quần sooc nữa, kiểu ăn mặc ở nhà của anh như vậy thì đây là lần đầu tiên Thành Hạ thấy, cùng với cách ăn mặc lịch sự thường ngày chẳng có chút liên quan nào cả.