Editor: Cogau
Bữa trưa, Thành Hạ theo số đông đi tới căng tin, đếm hết lượt mới phát hiện kể cả cô và cô gái ở Quầy Tiếp tân tổng cộng mới được năm nữ, trong đó có hai người là ‘cô bé mới tốt nghiệp PTCS’. Tưởng là sẽ gặp được Tưởng Úy ở căng tin, nhưng khi nhìn một vòng thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Bữa cơm này có thể nói là thân thiện, quan hệ mọi người với nhau xem ra cũng không tệ lắm, nhất là đối với nhân vật mới như Thành Hạ này càng thêm phần yêu mến.
Cơm còn chưa ăn xong, Giang Nam Đồng đã gọi điện thoại tới, Thành Hạ đi nghe điện thoại, nói cho Giang Nam Đồng: nước sông trong có thể nhìn thấy đáy còn có cá lội tung tăng chơi đùa nữa, đại loại là không cần dùng cứu viện, Giang Nam Đồng nói thế thì tốt rồi, còn nói buổi tối tới đón cô, Thành Hạ nói không cần, buổi tối hay kẹt xe, còn không nhanh bằng đi tàu điện ngầm.
Quay lại bàn ăn, mọi người cười hỏi có phải bạn trai yêu quý gọi điện thoại không, Thành Hạ thoải mái thừa nhận, kết quả là một đám anh trai cố làm ra vẻ thương tâm: “Tiểu Hạ, sao một tia hi vọng em cũng không chừa lại vậy?”
“Em là vì đem hi vọng để lại cho số đông các chị em!” Thành Hạ nói, cô còn biết múa mép khua môi. Huống chi mấy anh em này thật sự thật đáng yêu.
“Ngay cả đẹp trai như tôi cũng vậy, nếu treo ở trên cây sẽ có bao nhiêu cây khác khô héo mà chết!” Bạn của Lương Bích Đoàn nói, mọi người đều nhất trí vỗ tay.
Bữa trưa náo nhiệt làm khoảng cách gần lại, tới chiều Thành Hạ luôn có loại ảo giác - cô đã ở nơi này lâu rồi!
Nhưng cô vẫn có chút tò mò, phòng làm việc ở góc kia sao vẫn không thấy có người vậy?
Thoáng một cái đã hết giờ làm việc, thế nhưng Thành Hạ lại cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, thu dọn đồ đạc theo mọi người đi ra, Giang Nam Đồng gọi điện thoại nói Sếp Đới có chuyện gấp nên hôm nay không thể tới đón cô được, nói cô đi đường cẩn thận, tối sẽ gọi điện thoại lại.
Như vậy Thành Hạ cảm thấy cũng tốt, vốn là cũng không cần đưa đón như đưa đón trẻ nhỏ, mà lại không thuận đường, huống chi cô cũng không phải là trẻ em.
Ra khỏi cổng công ty đi về phía ga tàu điện ngầm, cô đang đo khoảng cách và tính toán thời gian để sau này nắm chắc, vừa đi vào vỉa hè định gọi điện thoại cho mẹ để báo cáo tình hình thì bất thình lình một chiếc xe phong cách đậu ở ngay bên cạnh làm cô giật mình, cửa xe phía sau xe kéo xuống, là Tưởng Úy, vẻ mặt xinh đẹp tươi cười.
“Thành Hạ, sao thầy Giang lại không tới đón cậu à?” Tưởng Úy hỏi.
“À, anh ấy có việc.” Thành Hạ nói.
“Cậu về trường à? Nếu không, để bọn tớ chở cậu một đoạn đi?” Tưởng Úy nói.
Lời nói khách sáo rõ ràng như vậy, nếu cô làm thật thế thì trong đầu tuyệt đối là xi măng, nên Thành Hạ vội vàng từ chối: “A, không cần, tớ còn muốn đi mua chút đồ, chưa về vội, các cậu đi trước đi, cám ơn.”
Chiếc xe xa hoa đi mất, lúc này Thành Hạ mới nhớ, trông xe này rất quen mắt, hình như là giống với chiếc xe buổi sáng, nhưng cô lại không nhìn thấy biển số xe.
Về trường, cơm nước xong định lên mạng kể với Lâm Phóng vài chuyện thú vị hôm nay, mà đợi mãi tới chín giờ cũng không thấy anh ấy, Thành Hạ đọc tin tức xong đang chuẩn bị vẽ thì cánh cửa bị gõ.
Cô nói ‘mời vào’ lại không thấy động tĩnh gì, cánh cửa lại bị gõ hai cái nữa, Thành Hạ nuốt nước miếng, cái này - là âm khí đêm khuya tới gõ cửa phòng nữ sinh ư. . . . . . cái cánh cửa thất đức này lại còn không có khe để nhìn nữa chứ.
Mở cửa, một bóng đen chợt tiến đến, mang theo chút khí lạnh.
“Giang Nam Đồng!” Thành Hạ hí mắt, lại đang thấy Giang Nam Đồng để xuống bao lớn bao nhỏ đồ, ah, thì ra là hai tay đều cầm đồ không thể nào mở cửa, tùm lum thứ: “Anh đi buôn hay là mua hàng giảm giá vậy?”
“Khách hàng đưa.” Giang Nam Đồng nói.
“Lại còn đưa thảm à? Hay gối?” Thành Hạ nói, đồ cả một bàn nhưng để ở đâu mới được?
“Ngoan, không nên gấp, từ từ cũng sẽ có.” Giang Nam Đồng nói.
“Anh mang về đi, em không có chỗ để. Đủ chật chội rồi.” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng chuyển đề tài: “Mới vừa rồi họp chỉ lo nói chuyện, cơm cũng chưa ăn, nghĩ em cũng chưa ăn khuya nên mua một ít.” Vừa nói xong vừa mở túi giấy, bên trong xếp hai cái chén tròn song song, còn có một hộp bánh Tây với hoa văn màu tím.
“Oa, thơm quá.” Thành Hạ rất động lòng, đối với thức ăn ngon luôn luôn không có sức chống cự.
Vừa ăn, Thành Hạ vừa kể cho Giang Nam Đồng nghe về các đồng nghiệp đáng yêu ở trung tâm thiết kế, Giang Nam Đồng vừa mới nghe thì cười sau đó lại cau mày: “Phiền phức, phiền phức lớn rồi!”
Thành Hạ đang húp miếng cháo cuối cùng, thật là thơm, còn có thể ăn hai chén.
“Sao vậy?” Thành Hạ hỏi, chẳng lẽ kiểu nước trong này là giả? Chẳng lẽ bên trong có giấu cá mập lớn?
“Bạn gái rơi vào bầy sói, buồn tới nỗi tóc anh bạc sớm rồi.” Giang Nam Đồng nói.
Ha!
“Đừng lo lắng, Phó Giám đốc Lưu nói rồi, hổ dữ không ăn thịt con, thỏ không cho ăn cỏ gần hang.” Thành Hạ vỗ vỗ bả vai anh.
“Chó quẫn còn nhảy tường, thỏ quẫn cũng cắn người nữa đấy, huống chi loại chuyện nhỏ là ăn cỏ gần hang này, Cầu Cầu . . .” Giang Nam Đồng cầm tay của cô: “Cầu Cầu, em phải nhớ, ăn cỏ gần hang đều không phải là thỏ tốt đâu.”
“Khụ khụ! Em nhớ em cũng là cỏ gần hang anh nha.” Thành Hạ cười.
“Không sai, em là cỏ gần hang anh, nhưng em thì không giống, trong lòng anh thì em là cỏ thần, cho nên anh cẩn thận mang em vào trong hang chăm sóc kỹ càng, chờ đơm hoa kết trái đấy.” Giang Nam Đồng nói.
“Sau đó thì sao? Sau khi đơm hoa kết trái thì sao đây?” Thành Hạ hỏi, mặc dù lời nói có chút buồn nôn nhưng nghe vẫn có vẻ hưởng thụ.
“Sau đó à? Ăn sạch sẽ! Chẳng lẽ còn tiện nghi cho người ngoài ư?” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ giơ tay lên đấm: “Cái con thỏ bụng dạ đen tối này, xem chiêu . . .”
Tay bị hai bàn tay to bao bọc, Giang Nam Đồng dùng giọng nói dịu dàng: “Coi em là thỏ bảo bối, em còn nhẫn tâm đánh sao?”
Mặt đỏ lên, Thành Hạ rút tay về: “Giang Nam Đồng, đã nói không cho đọc thư tình bách khoa toàn thư rồi, anh là tiến sĩ, là trụ cột, là tinh anh, không cho xem những thứ không bổ ích.”
“Vậy có thể cho ăn chút bổ dưỡng không?” Giang Nam Đồng cười híp mắt.
“Vậy được, học tiến sĩ rất hại đầu óc, còn phải làm việc cho sếp Đới . . . Ưmh . . .” Hai tay muốn vung lên lại bị giữ chặt ở phía sau, chuyện đó, cô thì bổ dưỡng sao?
Mặc dù không phải lần đầu tiên răng môi quấn quít nhưng triệu chứng toàn thân không có sức lực lại xuất hiện. Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại [email protected]^m
“Giang Nam Đồng, anh cuồng sắc tình!”
“Oan uổng! Thật là oan uổng, chính anh nhận được sự đồng ý của em đấy!” Giang Nam Đồng ôm lấy cô, âm thanh dịu dàng không nhanh không chậm nói bên tai cô: “Trong lòng anh, em so với Linh Đan Diệu Dược còn bổ dưỡng hơn, ăn một chút là có thể cải tử hoàn sinh, sinh lực gấp trăm lần.”
“Bị anh làm cho tê chết mất! Không còn sớm nữa, anh về nhanh đi. Qua đây, mang thảm đi đi.” Thành Hạ nói.
“Bây giờ thả em ra trước, sau này sẽ bắt lại, Cầu Cầu, em không đưa anh xuống dưới lầu sao?” Cuối cùng, Giang Nam Đồng cũng buông lỏng tay, tấm thảm này là cha mẹ anh đi cả một buổi chiều thật vất vả mới mua được cùng loại với cái giường kia, nói gần đây nhiệt độ thấp, một mình Thành Hạ ở trong phòng, sợ lạnh “con dâu” của họ, nếu lấy về còn không bị anh mẹ nhắc đến choáng váng ấy chứ.
“Không tiễn, nếu bị người ta nhìn thấy lại gọi là ‘cô’, nghe già lắm.” Thành Hạ đẩy anh ra cửa.
“Vậy cùng anh đến khu nhà tiến sĩ đi, gọi em dâu có vẻ trẻ tuổi đấy.” Giang Nam Đồng cười nói. Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại di33nddan .c@m
“Ba hoa, đi nhanh đi! Lái xe cẩn thận một chút.” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng đi tới, ra sức nhìn một đống đồ mà phát rầu. Song, thảm này quả thật vẫn có ích, cái chăn mùa đông của cô đang phơi mất rồi, nghĩ là sắp mùa xuân rồi nên cũng không mua vội, ai biết trời lại lạnh thế, nên cảm khái một lần nữa: có bạn trai thật tốt!
Những ngày kế tiếp Giang Nam Đồng đều đưa đón cô đi làm, dù đợi ở trung tâm thiết kế thật lâu vẫn cảm thấy thoải mái. Mặc dù rất ít gặp Tưởng Úy, nhưng căn bản mỗi ngày đều có thể nghe được tên của cô ấy: trong thang máy, trong phòng ăn, thậm chí là trong toilet, đều truyền tới truyền lui rằng Tưởng Úy nghiễm nhiên thành vợ tương lai của Tưởng Lập Trình Tiên Sinh – Tổng Giám đốc của Hải Trí.
Chứng cớ là: nếu không phải vợ tương lai thì sao lại tới thực tập làm Trợ lý cho Sếp lớn? Rồi sao lại ngồi trên xe Sếp lớn khi tan việc?
Thành Hạ chỉ hối hận một chuyện: ngày đó sao không có da mặt dày tới sát vào xe để nhìn xem Thương nhân địa ốc nổi tiếng được tôn vinh cả nước chứ. Nhưng về tìm kiếm trên web thì lại phát hiện không có hình của anh ta.
Có lẽ là một lão già rất xấu xí đi, Thành Hạ suy nghĩ, nhưng cũng không đúng, Tưởng Úy là cô gái có gia thế như vậy sao có thể sẽ coi trọng một ông già chứ?
Nhưng, suy cho cùng thì với cô cũng chẳng có bất kỳ quan hệ gì, cô chỉ muốn thực tập ở Trung tâm thiết kế cho tốt không có sai sót gì là được, tránh phiền toái thêm cho Tưởng Úy, dù sao cũng là cô ấy giới thiệu mình tới.
Gần đây, phạm vi “chân sai vặt” của Thành Hạ lan ra khỏi phòng làm việc tới ‘vùng đất mới’ rộng lớn hơn – đó là tới Viện thiết kế lấy bản vẽ, quay về đọc bản vẽ, sau đó đưa đến công ty được ủy quyền, cũng chính là công ty tiếng tăm lừng lẫy: Tập đoàn Thành Thế.
Cô biết, đây là giai đoạn mà từng việc nhỏ đều phải trải qua, cho nên cũng không có gì để kêu ca cả. Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại dienddanl33quyd*n.c0m
Hôm nay, bên Viện Thiết kế gọi điện thoại qua nói buổi chiều tới lấy bản vẽ, Thành Hạ đã ăn cơm trưa thuận tiện đi luôn, trên xe không có nhiều người, tài xế dễ dàng chạy xe nhanh, chờ khi đèn đỏ, theo thói quen Thành Hạ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lần này nhìn ngây người, một chiếc xe thể thao màu xám bạc, người phía trong cửa xe thể thao thật là đẹp trai.
Đèn xanh sáng, tốc độ xe thể thao như tên bắn lao về phía trước, Thành Hạ vội chăm chú nhìn biển số xe.
Đến Viện Thiết kế, nhìn một cái đã thấy chiếc xe đó đậu trước lầu, lại là Viện Thiết kế à, thật cảm xúc nha, người của Viện Thiết kế quả nhiên tương đối có tiền, không tự chủ đi tới nhìn, đuôi xe hếch lên, Thành Hạ nghi ngờ, ôi, nhãn hiệu Con báo nhỏ - cậu em PUMA.
Tìm được Phòng thiết kế, lễ phép gõ cửa đã nghe thấy bên trong “Mời vào”, nhưng vì sao cô kéo cửa mở còn đụng phải bức tường thịt? Cái này không thể coi là cô vi phạm quy định sao? Vẻ mặt ‘Bức tường thịt’ bực bội đi ra ngoài. Thành Hạ bĩu môi, người này cản đường đụng vào mũi cô mà câu nói xin lỗi cũng không có.
“Xin chào, em ở Trung tâm thiết kế Hải Trí, tới lấy bản vẽ ạ.” Thành Hạ nói.
“A, đổi người tới à? Em là người mới sao?”
“Vâng, em là thực tập ạ.” Thành Hạ nói.
Vừa cầm bản vẽ trong tay đã nghe thấy cửa ‘phịch’ một tiếng lại mở ra, ‘bức tường thịt’ hồi nãy lại quay lại: “Em qua đây, cầm giúp anh ít đồ.”
Được rồi, một cái nhấc tay mà thôi, giúp người làm niềm vui là truyền thống tốt đẹp của dân tộc, không so đo với người Dã Man như anh ta, cô là người có văn hóa.
Đi theo anh ta đến một văn phòng khác, trên bàn để một thùng giấy, mặc dù không lớn, nhưng . . . Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại di3nddan .c0m
“Cái này mang về cho Phó Giám đốc Lưu, cất kỹ cho anh ấy.” ‘Bức tường thịt’ giọng ra lệnh.
Mang đi đúng là không dễ dàng chút nào.
“Cầm cẩn thận đấy, mất một tờ cũng không được đâu.” Thành Hạ đã đi tới cửa, ‘Bức tường thịt’ lại bổ sung một câu như vậy.
Thật là không nhịn được nữa.
“Làm phiền anh chú ý giọng điệu một chút, mới vừa nãy anh mở cửa hại em đụng vào không xin lỗi còn chưa tính, bây giờ là em giúp anh làm việc anh nên làm, cho dù không có một câu cám ơn cũng xin anh đừng dùng cái loại giọng ra lệnh này, em cũng không phải nhân viên của anh.” Thành Hạ nói xong suy nghĩ một chút còn bổ sung một câu: “Cho dù có là nhân viên của anh, khi đang làm việc, nếu trong tình huống không có lỗi thì cũng nên được tôn trọng.”
Xoay người đi ra ngoài, để lại ‘Bức tường thịt’ buồn cười ở đó.