Editor: Cogau
Nghía một cái, lầu mười, OK, không ngừng cố gắng, nhưng nếu như cô biết Tưởng Lập Trình sẽ xuất hiện ở lầu 9 thì cô thà cột sợi dây mà tụt từ lầu 18
xuống.
”Chào Tưởng Tiên Sinh ạ.” Thành Hạ nói.
Tưởng Lập
Trình đang cúi đầu, nghe cô chào hỏi lại ngẩng đầu nhìn phía sau Thành
Hạ có vẻ chần chừ rồi gật đầu, nhìn dáng vẻ của cô như đã phẫu thuật
thẩm mĩ sao? Lập tức làm Thành Hạ ngột ngạt muốn chết. Yếu, yếu trong
người hay sao ấy mà trong cầu thang hoang tàn vắng vẻ cũng có thể gặp
phải ‘bão’ lớn, không có yếu nhất chỉ có yếu hơn mà thôi.
Nhìn
Tưởng Lập Trình ở trước mặt rồi ngoảnh đầu lại nhìn cầu thang, qua cái
bàn Tiếp tân một chút là cửa lầu tám rồi, đi chút nữa, chút nữa. . . . . . Cắn răng một cái, Thành Hạ quẹo vào lầu tám tính đi thang máy xuống,
đi cùng với loại người trên mình toàn là scandal như Tưởng Lập Trình này tốt nhất là giữ một khoảng cách thì hơn.
Cô chưa từng tới lầu
tám nên cũng không quen biết ai. Nhưng kỳ quái thay, mọi người đi qua đi lại đều nhìn cô, điều này làm cho cô có loại cảm giác lạnh lẽo như quỷ
nhập vào người vậy. Lộp cộp bước nhanh hơn tới trước thang máy, cảm thấy có người đứng ngay bên cạnh, sau đó nữa thì cô nghe được tiếng xì xào
bàn tán, cảm thấy ớn lạnh cả người. Thoáng nghiêng đầu nhìn sang bên
cạnh, thật hoảng sợ, Tưởng Lập Trình đang nhàn nhã đứng ngửa đầu nhìn
con số phía trên cửa thang máy.
Vì vậy, Thành Hạ ra sức kêu trời, hỏi xem ông ấy có cần trêu chọc mình như vậy không?
Thang máy tới, tuy bên trong chật ních, nhưng bởi vì Tưởng Lập Trình đứng
ngoài cửa nên có người chủ động đi ra, để trống một vị trí. Tất cả mọi
người đều cho rằng Tưởng Lập Trình sẽ đi vào là chuyện đương nhiên,
Thành Hạ cũng nghĩ như vậy.
”Tôi không vội, cậu xuống trước đi!”
Tưởng Lập Trình nói với người kia xong thì quay đầu lại nhìn Thành Hạ:
”Chúng ta nên tiếp tục đi cầu thang đi.”
Quả thực là đem toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào người Thành Hạ.
Trời ơi, vì sao lại gọi là “Chúng ta”, vì sao lại nói là “Tiếp tục”? Thật lòng không để cho cô sống đây mà.
Bước một bước dài vào thang máy: “Em muốn đến nhà mẹ chồng ăn tối, cám ơn Sếp đã nhường cơ hội cho em.”
Trên cửa thang máy đang mở bị một cánh tay ngọc bám lên, Thành Hạ chỉ chỉ:
”Làm phiền anh buông ra được chứ? Như vậy thang máy mới có thể tiếp tục
di chuyển.”
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Thành Hạ nhìn thấy
Tưởng Lập Trình cười với cô, cười đến nỗi cô rợn cả tóc gáy, trong thang máy tự nhiên cũng không tốt hơn bao nhiêu, xì xào bàn tán cộng thêm ánh mắt càn quét như một loại tia laser làm cho người ta ‘như đứng đống
lửa, như ngồi đống than’ ấy.
Bình tĩnh, Thành Hạ, bình tĩnh. Mày là có người. . . . . . làm chứng.
Giang Nam Đồng đứng đợi cô dưới gốc cây ở bên kia đường, Thành Hạ có cảm giác như gặp được Thượng đế vậy, cô biết có rất nhiều người nhìn cô chờ để
tung tin đồn. Khẽ cắn răng, Thành Hạ chạy như bay băng qua đường, nhào
thẳng vào trong ngực Giang Nam Đồng, đồng thời nhỏ giọng nói: “Qua đây,
phối hợp đi, ngọt ngào chút vào.”
Mặc dù Giang Nam Đồng bị sự ái
mộ bất ngờ này cùng với cách ăn mặc của Thành Hạ làm cho mất tinh thần
nhưng vẫn không chậm trễ, theo bản năng anh hỏi: “Có cần hôn không?”
”Cái này cũng không cần, đi thôi, chúng ta đi cho thật tình tứ vào.” Thành
Hạ nói xong, cầm tay Giang Nam Đồng, đi giày cao gót cố làm ra vẻ chim
nhỏ nép vào người bước đi.
”Cầu Cầu, em làm sao vậy?” Giang Nam Đồng nhỏ giọng hỏi.
”Bị quỷ nhập vào người rồi.” Thành Hạ cắn răng nghiến lợi, vẫn bình tĩnh bước đi: “Họ Tưởng nhỏ mọn, cố ý chỉnh đốn em.”
Báo động ở trong lòng Giang Nam Đồng reo vang: “Hả? Chỉnh như thế nào?”
Thành Hạ kể oang oang, cuối cùng còn tăng thêm câu: “Xem ra trên người ‘nhà
giàu mới nổi’ nào đấy, tài phú và lòng dạ là tỉ lệ nghịch!” Rất triết
lý, rất khẳng định.
Mặc dù rất muốn phụ họa, nhưng Giang Nam Đồng vẫn nói rất khách quan: “Hải Trí của Tưởng gia đã tồn tại hai mươi mấy
năm, có điều mấy năm nay mới chú trọng đến phát triển bất động sản,
Tưởng Lập Trình du học ở Đức về, thật ra thì không coi là nhà giàu mới
nổi.”
”Thật á? Còn có bối cảnh như vậy à?” Thành Hạ dùng giọng điệu giật mình, mắt cũng trợn tròn phối hợp.
Giang Nam Đồng gật đầu một cái, trên mặt còn mỉm cười, nhưng nắm tay Thành Hạ hơi mạnh hơn.
”Có bối cảnh như vậy mà lòng dạ còn hẹp hòi, em thấy dù anh ta có du học ở
sao Hoả về thì cũng không tốt hơn bao nhiêu.” Thành Hạ nói: “Em xui xẻo
chọc phải người như anh ta vậy, làm sao đây?”
”Kết hôn đi, trở thành người phụ nữ có chồng.” Giang Nam Đồng cười.
”Hả?” Thành Hạ nhìn anh: “Có thể đưa ra ý kiến có tính xây dựng chút không?”
”Như thế còn không có tính xây dựng sao? Kết hôn, có Giấy đăng ký kết hôn,
đeo nhẫn thì tương đương với căn hộ đã bán hoặc đã cho thuê, muốn mua
cũng không được, ai bảo anh ta ra tay chậm.” Giang Nam Đồng nói.
Nếm mùi, lời này có mùi vị là lạ nha!
”Có thể mua nhà second hand!” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng liền nghiêng đầu nhìn cô: “Căn hộ khác bán hoặc cho thuê anh
mặc kệ, còn của anh chỉ cần tới tay thì bảy mươi năm cũng không bán trao tay.”
”Căn hộ nào có thể ở bảy mươi năm thế? Chất lượng căn hộ như hiện nay, ba mươi năm là hết đát rồi.” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng liền vỗ đầu cô một cái: “Những căn hộ đó sao có thể so sánh
với căn hộ của anh ư? Anh dùng xi măng chuyên dụng 520! Đừng nói bảy
mươi năm, đến một trăm năm cũng không có vấn đề gì, dĩ nhiên, nếu như
anh có thể sống lâu như vậy.”
”Chỉ có 225#, 325#, 425#, 525#. . . . . . Nào có 520# đâu? Ah, bài chuyên ngành anh học không kỹ nha.” Thành Hạ hỏi.
Giang Nam Đồng khom lưng nhỏ giọng bên tai cô: “Không biết sao? Xi măng này
là bản thân anh nghiên cứu chế tạo, không chỉ có 520, còn có hàng loạt
5201314 tương đương, không hiểu à? Nếu không hiểu, vậy khẳng định bình
thường em không chịu khó học tập.”
Vốn là không hiểu, nhưng cũng
xem như đã hiểu, Thành Hạ ngẩng đầu nhìn Giang Nam Đồng, có nên mủi lòng không . . . . . . Nhưng, không hiểu sao trống ngực cũng đập thình
thịch, mặt cũng dần đỏ lên.
Giang Nam Đồng đang toét miệng cười với cô, điều này làm cho Thành Hạ cảm thấy không được tự nhiên.
”Anh còn cười nữa, nói anh đó, doanh nghiệp nhỏ mà anh còn dám ồn ào ầm ĩ
hay sao? Em là giám sát chất lượng ngành, có người tố cáo anh, còn nữa,
anh làm thì làm, còn đặt cái tên ngốc như vậy làm gì? Có ý đồ gì?” Thành Hạ hỏi.
”Có lẽ ‘Đại nhân’ không biết, đây là bí quyết theo đuổi
gia truyền của nhà anh đấy, bình thường người ngoài anh cũng không nói
cho họ đâu.” Giang Nam Đồng nói.
”Vậy anh nói cho em biết làm gì? Muốn đút lót để em cho anh đi cửa sau sao?” Thành Hạ hỏi.
”Nói cho em biết là bởi vì em không phải người ngoài, mà em là vợ.” Giang Nam Đồng thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc.
”Hả? ! ! Quá giận anh luôn, anh lại chiếm tiện nghi của em! Đáng đánh, xem
chiêu đây!” Thành Hạ giương nanh múa vuốt, nhất thời kích động mà quên
mất mình đang ở con đường lớn – nơi công cộng rồi.
Nơi công cộng thì nhất định là có rất nhiều người, nên xuất hiện hoặc không nên xuất hiện . . . . . . giống như hiện tại . . .
”Thành Hạ?” Giọng này quen quen, Thành Hạ vội thu tay bày ra một khuôn mặt
tươi cười quay đầu lại, sau đó nụ cười trở nên cứng đờ, tay tự động tìm
ngón trỏ của Giang Nam Đồngnắm thật chặt.
”Chào Giám đốc Trần ạ . . ., chào Tưởng Tiên Sinh ạ!” Trần ‘ma quỷ’, ông quả nhiên là ‘ma
quỷ’, cho nên mới mời Tưởng Lập Trình ngồi xe của ông.
Không sai, một khuôn mặt anh tuấn với vẻ ông chủ cười mà như không cười ở bên
trong cánh cửa xe được hạ kính xuống chính là Tưởng Lập Trình.
”Ơ, anh chàng đẹp trai này là ai thế? Anh của em à?” Trần Tiên Đình hỏi.
Ai mà có kiểu ầm ĩ với anh trai như vậy chứ, nhìn kiểu gì thế!
”Chồng chưa cưới của em ạ!” Thành Hạ nói, nghĩ bụng Chủ nhật phải mua gấp một
chiếc nhẫn bạc giả làm nhẫn bạch kim đeo lên ngón áp út mới được.
”Còn nhỏ tuổi mà đã có chồng chưa cưới rồi sao? Khi nào kết hôn thế?” Trần
Tiên Đình hỏi.
Dầu gì cũng lái xe đẳng cấp ‘chú báo nhỏ’ (Jaguar), mà người lại như bà tám vậy . . . . . .
Khi nào cũng không cần phải nói cho ông anh biết, liên quan đến chuyện của
ông anh sao? Nhưng cũng không thể nói như vậy được, thật ra thì Trần
Tiên Đình chỉ có vẻ mặt cứng rắn nghiêm nghị một chút, trừ những thứ này ra thì còn lại đều tốt. . . . . . nhỉ.
”Chỉ cần Hạ Hạ chuẩn bị kỹ càng, chúng tôi có thể kết hôn bất cứ lúc nào.” Giang Nam Đồng nói.
Giang Nam Đồng, anh là người tốt kia mà, mặc dù khi đóng cửa lại anh chiếm
tiện nghi của em, nhưng anh biết cùng đối ngoại, thật là người tốt,
không phải bảy mươi năm sao, em với anh cùng lăn lộn!
Bởi vì lúc này trên mặt Thành Hạ chưa hết đỏ, kết hợp với những lời này của Giang Nam Đồng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
”Tuổi trẻ thật tốt, được rồi, Thứ hai gặp lại, Thành Hạ.” Trần Tiên Đình cười nói.
”Hẹn gặp lại Giám đốc Trần, hẹn gặp lại Tưởng Tiên Sinh.” Thành Hạ vội nói, đi nhanh lên không thì lát nữa tắc đường.
Xe chạy vụt đi.
”Anh ta chính là Trần ‘ma quỷ’, người bên cạnh đó chính là Tưởng Lập Trình.” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng gật đầu một cái. Đương nhiên rồi, một người là thầy của anh, một người là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy cùng một con phố với anh mà.
”Ừ. Đi thôi, về nhà.” Giang Nam Đồng tùy ý đáp một tiếng.
”Giang Nam Đồng, thế ngày mai, ngày mai gặp ba mẹ anh ở đâu vậy?” Vừa nghĩ tới ngày mai, cô đã rất hồi hộp rồi.
”Đương nhiên là ở nhà.” Giang Nam Đồng cười, lại nghía bộ đồ của cô một cái:
”Em cũng đừng nói với anh là chiếc đầm này của em là diễn tập trước cho
ngày mai đấy nha.”
”Cười cái gì mà cười? Có gì buồn cười đâu?”
Thành Hạ bất mãn: “Hôm nay cũng bị người ta cười một ngày rồi, anh còn
quá không trượng nghĩa, cũng cười theo! Anh, anh là người không phân
biệt người trong người ngoài.”
”Vừa rồi anh đã nói là bà xã rồi
mà.” Cánh tay Giang Nam Đồng đặt lên bả vai cô: “Ngày mai đến nhà anh,
mẹ chồng em đã chuẩn bị rất nhiều món đặc sản cho em, còn nữa, em hồi
hộp, họ còn hồi hộp hơn em, chỉ sợ em bỏ lão già anh đây thôi.”
”Không phải đã nói có thể sử dụng bảy mươi năm sao? Vậy thì đủ rồi, em cũng
không có ý định sống đến 200 tuổi .” Thành Hạ nói, tiện thể tự bán mình
đi.
”Vậy thì, bảy mươi năm?” Giang Nam Đồng cười đến hài lòng.
”Ừ, bảy mươi năm, thiếu một năm, không, thiếu một tháng, à không, thiếu một ngày thì em sẽ đại diện cho Giám sát chất lượng ngành phạt cho anh đóng cửa.” Thành Hạ nói.
”Ngốc! Phạt cho anh đóng cửa không bằng thu
về làm sở hữu của em đi.” Giang Nam Đồng cố trêu chọc cô. Dù sao mặc kệ
như thế nào cũng phải ở cùng nhau bảy mươi năm, ha ha, anh một chút cũng không chịu thiệt.
”Vậy còn sử dụng sao được nữa, cũng đã 70
năm, gạch cũng mục rồi.” Thành Hạ nói: “Không giỡn nữa, ăn cơm đi! Hôm
nay anh về trường hay là về nhà?”
”Đương nhiên là về trường rồi, ngày mai còn đón em về nhà.” Giang Nam Đồng nói.
”Ăn cơm! Ăn cơm!” Thành Hạ kéo Giang Nam Đồng, thứ sáu đến, có thể thay đổi sinh hoạt được sao.
Ăn xong, Thành Hạ kéo Giang Nam Đồng đi mua một chiếc điện thoại di động
cũ rẻ, rồi quay lại lầu một đi lòng vòng, ánh mắt của Thành Hạ liếc về
phía đồ trang sức, có lẽ cô nên mua một chiếc nhẫn bằng bạc giả làm nhẫn đính hôn, Giang Nam Đồng hỏi có phải cô muốn đeo một chiếc hay không,
Thành Hạ vội vàng lắc đầu lôi anh chạy.