Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 50: Chương 50: CHƯƠNG 50




Editor: Cogau

Cuối cùng cũng tới buổi chiều, Thành Hạ cung kính mang bản vẽ thiết kế in ra đưa tới phòng làm việc của Trần Tiên Đình, Trần Tiên Đình chỉ nhìn lướt qua rồi bảo cô đi ra ngoài, đúng lúc buổi chiều phải tới Thành Thế để đưa bản vẽ đã phê duyệt, nên Thành Hạ cũng không hỏi gì mà vội vã đi.

Người tiếp đón cô lúc này vẫn là anh chàng lần trước, cô vẫn chưa gặp được người phụ trách tiếp đãi Hải Trí – Phó Giám đốc Chương đó, nhưng trước khi cô về, tiểu thư Chương từ trong phòng ném ra một câu: “Nói Trần Tiên Đình đừng quên cuộc họp hai ngày nữa đấy.”

Giọng điệu này khiến cho người mới như Thành Hạ nghe xong trong lòng cũng bốc hỏa.

Đi thẳng về đến cổng công ty thì điện thoại đổ chuông, thì ra là Lương Bích Đoàn, giọng anh rất nhỏ: “Em gái, em về đến đâu rồi?”

”Về tới liền, sao vậy ạ?” Thành Hạkhông tự chủ giọng cũng giảm thấp xuống.

”Thái Thượng Hoàng và Quốc mẫu giá lâm, đang xem bản vẽ thiết kế của bọn em, mấy người đang bị dạy dỗ.” Lương Bích Đoàn nói.

”Không thể nào chứ? Điều này cũng có thể để cho Thái Thượng Hoàng đại nhân phải thân chinh tới à? Chuyện này, nếu không thì em đi long vòng ở ngoài vài vòng đi?” Thành Hạ hỏi, tên Tưởng Lập Trình đó nhỏ mọn, có lẽ nhất định sẽ mượn cơ hội này mạnh mẽ sửa chữa cô, còn không bằng đi dạo ở ngoài thì tốt hơn: “A, đúng rồi, em nhớ ra rồi, em đến Viện thiết kế cái đã, lần trước không phải lấy nhầm bản vẽ rồi sao, em đi lấy.”

Vì vậy, Thành Hạ đi qua cổng công ty cực kỳ ngượng mà không đi vào lại nhảy lên xe tới Viện thiết kế. Một lát sau, đồng chí điều tra viên Lương Bích Đoàn lại bị cô gọi điện thoại tới, nói bão đã qua, Thành Hạ lúc này mới yên tâm cầm bản vẽ về công ty, trên đường còn thuận tiện tạt qua siêu thị dưới tầng hầm bên cạnh Viện thiết kế mua một chiếc nhẫn.

Về công ty, ai mà đoán được, còn chưa đặt tài liệu lên ghế Trần Tiên Đình đã gọi số nội bộ tới, nói cô đến phòng làm việc của anh ta, Thành Hạ cảm thấy, dù sao để cho Trần Tiên Đình mắng đôi câu cũng hơn bị Tưởng Lập Trình mắng, cái này coi như giải quyết việc chung, còn Tưởng Lập Trình đại khái sẽ lợi dụng công việc để trả thù cá nhân.

”Bộp”, bản vẽ thiết kế của cô bị ném ở trước mặt: “Sếp lớn nói em cầm bản vẽ lên, anh ấy muốn góp ý trực tiếp với em.”

”Dạ? !” Nên tới thì trốn cũng không được, chân lý mà: “Bây giờ sao ạ?”

”Bây giờ, đi đi!” Trần Tiên Đình nói, sau đó thấy Thành Hạ giống như mang trọng trách nặng nề bước thấp bước cao đi ra ngoài, Trần Tiên Đình toét miệng: “Tên nhóc Giang Nam Đồng này động tác nhanh thật, cũng lừa gạt đeo nhẫn lên rồi.”

Thang máy “đinh” một tiếng rồi dừng lại, bên trong không một bóng người, Thành Hạ bước một bước vào, trong lòng vẫn còn thấp thỏm, không biết sao Tưởng Lập Trình lại muốn chỉnh cô.

Tầng cao nhất, rất nhiều phòng nhưng đáng tiếc không phòng nào có bảng hiệu, bố cục chống khủng bố không tệ, nhưng sao cô biết phòng nào là phòng làm việc của Tưởng Lập Trình chứ. Thật trùng hợp, một cánh cửa mở ra, Tưởng Úy đã lâu không gặp đi ra, hai người vừa gặp mặt thấy Tưởng Úy có vẻ không vui, Thành Hạ biết nhất định là cô ấy nghe được những tin đồn nhảm kia cho là Thành Hạ âm mưu muốn “Hoành đao đoạt ái” rồi.

Mọi người tốt xấu gì cũng cùng học một trường, Thành Hạ cũng không muốn cô ấy nghi ngờ mình như vậy, vì vậy cười cười cố ý dùng tay trái giơ bản vẽ thiết kế lên: “Tớ tới. . . . . .”

”Thành Hạ, cậu kết hôn rồi à?” Tự nhiên Tưởng Úy nhìn thấy chiếc nhẫn có gắn viên đá quý đó.

”Ừ, mới đính hôn thôi.” Thành Hạ cười híp mắt: “Đợi tốt nghiệp là sẽ kết hôn.” Trong nháy mắt mặt của Tưởng Úy liền ánh sáng lên.

”Hôm nào nói thầy Giang mời ăn cơm mới được.” Tưởng Úy nói.

”Ừ, nói đến còn phải cảm ơn cậu, nếu như cậu không mời tớ tới tham dự tiệc sinh nhật thì cũng sẽ không gặp được Giang Nam Đồng rồi.” Thành Hạ nói, vội vàng phủi sạch, mình hoàn toàn không có hứng thú đối với Tưởng Lập Trình! !

”Cậu tới tìm Tưởng Tiên Sinh à? Phòng này chính là phòng làm việc của anh ấy. Đừng lo lắng, anh ấy nói thiết kế của cậu tương đối khá đấy.” Tưởng Úy nói xong còn vỗ nhẹ bả vai cô, khoan hãy nói, thật là có dáng vẻ của ‘quốc mẫu’.

Tưởng Úy dẫn cô đến trước phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ hai cái: “Tưởng Tiên Sinh, Thành Hạ tới.”

Một câu đơn giản “Vào đi”, Tưởng Úy liền cô đẩy vào.

Nói như thế nào đây, Thành Hạ vẫn cho là phòng làm việc của ông chủ lớn như Tưởng Lập Trình thì bàn ghế nhất định đều là gỗ tử đàn, sàn nhà là vàng ròng, rảnh rỗi còn trang trí thêm hai bộ đồ cổ quý giá phương Tây hoặc phương Đông, ngay cả bút máy dùng để ký tên cũng là vàng ròng nạm kim cương làm bằng thủ công, nhưng cảnh tượng ở trước mắt thì sao - không phải là cô đến nhầm chỗ chứ? Hay là phòng làm việc của Tưởng Lập Trình đang sửa chữa đây chỉ là nơi làm việc tạm thời? Hay là phòng làm việc đơn giản dành riêng để tiếp Thực tập sinh đây?

Nét mặt kinh ngạc của cô tự nhiên rơi vào trong mắt Tưởng Lập Trình, kỳ quái sao? Phòng làm việc của anh không khí phái rất lạ lùng sao?

”Phòng làm việc hơi sơ sài, em thông cảm.” Tưởng Lập Trình nói.

”Không sơ sài, Sếp quá khách khí.” Ít nhất vẫn là phòng riêng, mặc dù công ty họ không ở khu vực đắt giá của thành phố S này nhưng có thể có được một căn phòng riêng ở nơi hai tấc đất một tấc vàng này cũng đáng quý cỡ nào rồi.

”Ngồi đi.” Tưởng Lập Trình nói. Thành Hạ đành ngồi xuống bên cái bàn đối diện anh, nhìn cái bàn một lượt, chất liệu so với bàn làm việc ở lầu dưới là một loại, chỉ có cái bảng tên của anh ta lớn gấp đôi không có ngăn cách mà thôi.

”Em cảm thấy thiết kế của em thế nào?” Tưởng Lập Trình hỏi, nhìn Thành Hạ nghiên cứu cái bàn của anh ta.

”Đó là hai hai bản vẽ em rất vừa ý.” Thành Hạ nói.

”Em rất vừa ý không có nghĩa là rất tốt.” Tưởng Lập Trình nói.

”Ý của anh là, . . . em cho rằng. . . . . . em cho rằng anh muốn em bớt nói lời khách sáo đi.” Thành Hạ nói.

”Em đúng là nghé con không sợ cọp.” Tưởng Lập Trình nói.

”Cám ơn anh khích lệ.” Thành Hạ nói, tay cầm chặt hai bản vẽ thiết kế của cô, hơi thấp đầu nhìn, suy nghĩ khi nào thì Sếp lớn bắt đầu phê bình đây.

”Nếu như chỉ xem bản vẽ thiết kế đơn thuần, bản vẽ mặt bằng căn hộ, bản vẽ thiết kế tổng thể, lấy ánh sáng đầy đủ, gần như là rất hoàn mỹ.” Tưởng Lập Trình nói.

Rốt cuộc cũng vào đề tài chính rồi.

”Nhưng nhiều năm nay, kiểu thiết kế nhà ít người cũng rất hoàn thiện, mặc dù thiết kế này gần như hoàn mỹ, nhưng thật ra thiết như thế rất nhiều. Tùy tiện cho em chọn lựa một hướng, nếu một khi không chính Nam hoặc chính Bắc thì căn hộ này sẽ có thiếu sót, nếu căn hộ là hướng Đông Tây, thì thông gió phía Nam Bắc sẽ không tốt. Còn nữa, hai căn hộ này nhìn ra được là em muốn kết hợp, một lầu hai căn, ba căn thì thiết kế mặt bằng không thành vấn đề, nhưng nếu như một lầu bốn hoặc là một lầu sáu căn, tất nhiên là thông gió lấy sáng không được, đồng ý không?” Tưởng Lập Trình nói.

”Đồng ý, nhưng lúc Giám đốc Trần phát tài liệu cũng không ghi rõ một lầu mấy căn, em chỉ thiết kế theo qui tắc thông thường nhất.” Thành Hạ miễn cưỡng biện bạch đôi câu cho mình.

Tưởng Lập Trình cười hơi hé hàm răng trắng: “Nếu chưa nói thì có phải em cũng nên cân nhắc tình hình một chút không? Nếu như chỉ thiết kế theo qui tắc thông thường thì chọn một bản thiết kế trước đây sửa đổi một chút là được rồi, cần gì tốn công tốn sức lãng phí thời gian của bọn em, anh cần gì phải mời nhiều Kiến trúc sư như vậy chứ.”

Xong rồi, á khẩu không trả lời được. Chỉ đành phải nhờ sự che chở của cái bàn, ở dưới dùng sức vặn đầu ngón tay mình, coi như đó là Tưởng Lập Trình.

”Bọn em, ỷ vào mình học ở trường đại học danh tiếng, nói như rồng leo, ý chí thì non nớt, đã phục chưa?” Tưởng Lập Trình còn cười.

”Phục rồi ạ!” Thành Hạ nói, rồi còn thêm trạng ngữ phía sau: “Chỉ tạm thời thôi!”

”Xem ra, để cho em phục còn không phải là chuyện đơn giản, như vậy đi, chung cư này có khoảng 40 hộ dọn đến, kiểu nhà ít người, em thiết kế đi, yêu cầu tiết kiệm diện tích mà phải là kiểu nhà hoàn mỹ, có nắm chắc không?” Tưởng Lập Trình hỏi.

Cho dù có không nắm chắc thì cô còn có thể không đồng ý sao?

”Em không dám nói hoàn toàn nắm chắc, nhưng mà em sẽ cố gắng làm hết sức, để rút ra bài học kinh nghiệm.” Thành Hạ nói.

”Ơ, học được cách để lại cho mình đường lui rồi hả? Học cũng rất nhanh đấy.” Tưởng Lập Trình nói, trên mặt vẫn là nụ cười đáng đánh đòn.

”Trên thế giới không có loại thiết kế hoàn hảo, mà chỉ có kiểu thiết kế thích hợp cho một loại người hoàn hảo nào đó, xin Sếp tha thứ, không phải là em để lại đường lui, mà chỉ là lời nói thật thôi.” Thành Hạ nói xong đứng lên, hai tay nắm chặt hai bản vẽ thiết kế quên giấu tay trái ra sau lưng: “Tưởng Tiên Sinh, nếu không có chuyện gì khác thì em đi ra ngoài trước ạ.”

”Người này mới hai ngày không gặp mà đã kết hôn rồi sao? Không phải là tôi cũng nên nói lời chúc mừng ư?” Trong đôi mắt Tưởng Lập Trình lóe lên ý cười rồi nhanh chóng biến mất.

”Cám ơn!” Thành Hạ nói xong thì nhớ tới đưa bàn tay giấu về phía sau lưng: ”Vậy em đi ra ngoài trước, Tưởng Tiên Sinh hẹn gặp lại.”

Ra cửa, xoay người lại đóng cửa thì thấy cái ghế của Tưởng Lập Trình di chuyển sang cửa sổ sát đất.

À đúng, quên mất, chỗ đặc biệt duy nhất phòng làm việc của Sếp lớn chính là chỗ cửa sổ sát đất này.

Tưởng Úy đang ôm tài liệu đứng ở cửa ra vào nói chuyện với người ta, thấy cô đi ra vội tiến tới: “Sao rồi?”

Thành Hạ nhún nhún vai: “Mắng xối xả.”

”Tớ cũng thường bị anh ấy mắng xối xả, từ từ sẽ tốt thôi.” Tưởng Úy an ủi cô.

”Đến cậu còn bị chửi, vậy tớ . . . chẳng phải là anh ấy gặp một lần mắng một lần à? Trời ơi, thực tập bao giờ mới kết thúc đây, hừ. . . . . .” Thành Hạ thừa nhận, cô có chút cố ý, chỉ là, cô không muốn bởi vì người đàn ông không giải thích được mà khiến Tưởng Úy biến thành kẻ địch.

Tưởng Úy cười: “Tớ cũng vậy, mong thực tập nhanh kết thúc đi, thật sự là chuyện khổ sai.”

Thành Hạ cũng gật đầu phụ họa, trong lòng lại suy nghĩ, biết bao nhiêu cô gái đều là sinh vật nghĩ một đằng nói một nẻo, Tưởng Úy thế, thật ra thì, chính cô cũng thế, trước khi chưa có được sự đồng ý của Hải Trí cô lại vẫn chưa muốn kết thúc thực tập quá nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.