Editor: Cogau
Lâm Phóng vẫn như bận rộn như trước, nhưng cũng bớt chút thời gian cùng
Thành Hạ tiếp Giang Nam Đồng, đa số thời gian ba Lâm bận rộn thì ba
người bọn họ đi ra ngoài tìm quán ăn nhỏ, gọi vài món đồ ăn, uống chút
rượu nói chuyện linh tinh. Con nhớ mẹ, mỗi ngày Thành Hạ đều gọi điện
thoại cho mẹ hỏi bà khi nào thì về, mẹ nói có lẽ rất lâu nữa. Mới đầu,
Thành Hạ cảm thấy nghỉ hè không gặp được thì thật là đáng tiếc, sau nghĩ lại, dù sao cũng ở Nội Mông, vừa hay cô có thể đi thăm mẹ lại còn thuận tiện tham quan phong cảnh thảo nguyên một chút. Nói với ba và Lâm
Phóng, họ nói cũng được, đi tham quan một chút cũng tốt, Thành Hạ chỉ lo vui mừng mà không để ý đến vẻ mặt của họ, nôn nóng sốt ruột đi mua vé
kéo Giang Nam Đồng chạy thẳng tới Hồi Hột (Nội Mông).
Hình như mẹ gầy đi nhiều.
Mẹ nhìn thấy cô thì rất vui, cũng rất hài lòng đối với Giang Nam Đồng,
nhưng mẹ Thành Hạ và ba cô giống nhau, đều là người không thích nói
chuyện cho nên Thành Hạ cần phát huy chức năng nói không ngừng của miệng lưỡi.
Đưa Giang Nam Đồng đến khách sạn Thành Hạ có chút phờ phạc rã rượi: “Giang Nam Đồng, ba mẹ em - họ đều là người không thích nói
nhiều, cho nên, không phải là không hoan nghênh anh đâu, thật đấy, nếu
họ không thích ai đó thì căn bản sẽ không gặp, anh phải tin em.” Ấy, lời nói này hình như chẳng có sức thuyết phục gì cả.
Giang Nam Đồng
nhéo mặt của cô: “Ừ, tin! Ba mẹ vợ đều là người ‘yêu em trong lòng nhưng khó nói nên lời’, từ ánh mắt tha thiết của họ anh đã cảm nhận được họ
vô cùng hài lòng đối với người con rể là anh đây.”
“Thôi đi, coi
như là em chưa nói!” Thành Hạ nhăn trán, Giang Nam Đồng kể từ khi tới
thăm Trường Giang da mặt càng ngày càng dày, có lẽ là có liên quan với
nơi đó.
Đi dạo Hồi Hột xong, hỏi anh có thấy đẹp không, Giang Nam Đồng nói, tuy là lần thứ ba tới nhưng vẫn thấy đẹp, Thành Hạ cười ngất, lần thứ ba tới mà anh còn lặng lẽ theo sát nhìn, không sợ thấy phiền
sao? Kết quả Giang Nam Đồng nói một câu cực kỳ buồn nôn: “Chỉ cần đi
cùng với em, dù có xem đồ bỏ đi cũng thấy đẹp.” Nghe có vẻ là thấy thẩm
mỹ quan lộn xộn rồi.
Mẹ Thành Hạ rất bận rộn, chủ yếu chỉ có thể
gặp mặt ở nhà khách, thấy họ đi dạo ở Hồi Hột hai vòng rồi thì tính cho
họ đi tham quan thảo nguyên, Thành Hạ quay lại hỏi Giang Nam Đồng có
muốn đi không, thấy Giang Nam Đồng gật đầu Thành Hạ nói: “Được, vậy mẹ
cứ đi làm việc đi, tự bọn con đi, không cần dẫn.”
Buổi tối ngủ cùng phòng với mẹ, tắm rửa xong bò lên giường, mẹ đang đọc sách thì khép sách lại nhìn chiếc nhẫn trên tay cô.
Thành Hạ cười xấu hổ: “Mẹ, con sai rồi, con chưa nói với mẹ. Sau này con
không dám nữa. Mẹ! Con chỉ đeo cái này mà thôi, không làm thứ khác,
không làm chuyện sai!”
“Hạ Hạ, con xác định là cậu ta sao? Cả đời đều không thay đổi chứ?” Ý mẹ Thành Hạ bảo cô ngồi xuống, nhận lấy khăn lông lau tóc cho cô, động tác âu yếm làm Thành Hạ nhớ lại khi còn bé,
vì vậy cô nhào vào lòng mẹ dựa dẫm như hồi còn nhỏ.
“Vâng, con
xác định là anh ấy, từ khi quyết định quen với anh ấy chưa từng nghĩ tới việc xa nhau. Chiếc nhẫn này là con tình nguyện đeo.” Thành Hạ nói.
“Quả nhiên vẫn là cái tính khí đó, khi đã xác định thì không hối hận, cũng
tốt, mẹ thấy thằng bé này không tệ, săn sóc cẩn thận, học vấn tốt tướng
mạo cũng khá.” Mẹ Thành Hạ nói.
“Con chủ yếu là thích anh ấy nói rằng sẽ giặt tất (vớ) cho con, ha ha.” Thành Hạ cười.
“Đàn ông mà đi giặt tất cho con thì còn ra sao nữa, đàn ông áp lực lớn hơn,
con đừng có thấy người ta tốt tính thì ăn hiếp đâu đấy.” Mẹ Thành Hạ
nói.
“Con chỉ nói thôi, sẽ không để cho anh ấy giặt, mà con để cho nấu cơm đấy.” Thành Hạ nói.
Mẹ Thành Hạ nhìn cô, Thành Hạ vội khoát tay: “Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, hai
bọn con ngủ riêng, con ngủ trên lầu anh ấy ngủ lầu dưới, tuyệt đối không vượt rào một bước.”
Mẹ cười, vỗ vỗ cho cô ngủ.
Thành Hạ
và Giang Nam Đồng tự trả tiền đi tham quan một vòng thảo nguyên, nhưng
đáng tiếc hàng năm mùa du lịch đều quá đông người, ngoài du khách cũng
chỉ thấy du khách mà thôi, nhưng cũng may phong cảnh được, trời xanh mây trắng cỏ cây xanh tươi tô điểm thêm những đóa hoa màu đỏ cũng làm cho
tinh thần rất sảng khoái, chơi ở Hồi Hột ba ngày rồi tạm biệt mẹ chuẩn
bị về thẳng thành phố S.
Ăn xong bữa tối sau cùng, Thành Hạ đang
uống một ly lớn nước mơ của cô ấy thì bên tai nhẹ nhàng vang lên lời của mẹ: “Nam Đồng, Hạ Hạ nhà dì đôi lúc có chút bướng bỉnh, nếu con bé có
khuyết điểm gì thì con đừng chấp nhặt với nó, cứ không cần để ý đến nó
mấy ngày là được.”
“Mẹ, có phải mẹ định mang lần lượt từng khuyết điểm của con ra kể hết cho anh ấy không!” Thành Hạ bất mãn.
“À, còn việc này nữa, Hạ Hạ 21 rồi, theo luật hôn nhân mới cũng có thể kết
hôn, hai đứa tụi con nếu muốn đến với nhau thì mẹ cũng không phản đối,
nhưng phải đăng ký kết hôn trước, còn khi nào muốn sinh con thì tùy các
con.” Mẹ Thành Hạ giọng rất bình thản.
Mặt của Thành Hạ đỏ như trứng tôm. . . . . . Giang Nam Đồng ở một bên nói: Dì ơi, dì yên tâm, Hạ Hạ cứ giao cho con đi ạ.
Sang tên như vậy là xong à?!
Trở lại thành phố S, thời tiết vẫn còn rất nóng, tránh cũng không được, mồ
hôi dính quanh người, trong phòng ngủ mà không mở điều hòa thì nóng
không ngủ được, Giang Nam Đồng mang hai con mèo nhỏ tới phòng Thành Hạ
dụ dỗ để hưởng thụ máy điều hòa không khí. Sau đó không biết vô tình hay cố ý nhắc tới chuyện Đăng ký kết hôn, Thành Hạ dùng một ngón tay dí vào trán anh: “Tư cách, chú ý tư cách của anh đấy, thầy Giang!”
Năm
cuối đại học luôn luôn bận rộn, nào thi cử, nào tìm việc làm, rồi luận
văn tốt nghiệp, kết thúc những việc này là đối mặt với biệt ly.
Hơn nữa đến học kỳ sau, hình như không khí chia lìa buồn thương đâu đâu
cũng có, ban đêm, lầu dưới còn có những cặp uyên ương ôm nhau khóc lóc - vì tình yêu của họ ‘hữu duyên vô phận’, ban đêm trong sân trường cũng
thường xuyên có những anh em thất thểu khoác vai nhau đi qua, trong
miệng còn lớn tiếng hát ‘một nụ cười xóa hết thù hận’. Các bạn nữ thì
kín đáo hơn chút, không uống rượu, nhưng khi đi ra ngoài ăn cơm thì lệ
cũng tuôn trào, ôm mặt mà khóc.
Những ngày của tháng cuối cùng này trôi qua có phần khắc khoải.
Bỗng nhiên trong lúc đó, những người bạn chưa từng quen, xem nhẹ, thậm chí
người đáng ghét nhìn cũng đều thân thiết lên, từng người từng người hỏi
thăm nhau rồi đều cười khích lệ nhau một câu: cố gắng lên!
Tất cả đều trở nên chân thành như vậy.
Buổi liên hoan chia tay của lớp 0302 cuối cùng đã tới, sau khi ăn bữa cơm
này thì thật sự là ly biệt rồi, cảm xúc vốn là buồn thương lưu luyến
nhưng khi mọi người thấy bảng hiệu của Nhà hàng thì giương mắt nhìn
không chớp nhưng vẫn cười cười: Nhà hàng Nữ hoàng! Sau này, nhất định họ sẽ khắc sâu trong tim, càng ghi nhớ chuyện xảy ra sau khi mọi người vào phòng ngồi xuống không lâu.
Theo như lệ thường, uống rượu, mỗi
người phải nói mấy câu cảm nghĩ sắp chia tay, mặc dù không có gì hơn,
vẫn chỉ là mấy câu vô vị nhưng hôm nay nghe thì lại nhuộm đầy mùi vị
thương cảm, đến bàn họ, người đứng lên thứ nhất là Lỗ Như Hoa – một cô
gái bốn năm nay luôn làm việc hấp tấp nhưng rất quyết đoán, mặc dù cô
vẫn khắc sâu nỗi hận vì hai chữ ‘Như Hoa’, nhưng kỳ thật Lớp 0302 chẳng
có ai không biết cái tên này rất thông dụng, điển hình cho sự thanh nhã.
“Cám ơn mọi người suốt bốn năm qua luôn để ý đến việc ‘làm ăn’ của mình,
không có các bạn thì cũng không có Như Hoa ngày hôm nay. Đáng tiếc là
mình lại chậm hơn các bạn một bước.” Lỗ Như Hoa vừa nói xong thì lấy từ
trong túi xách ra một cuốn sổ và một chiếc bao thư lớn: “Tất cả mọi đóng góp mình đều ghi vào sổ hết, bây giờ ‘làm ăn có lời’ cũng nên chia hoa
hồng rồi, xét thấy việc chuyển khoản không dễ dàng gì lại còn phải tốn
không ít phí cho nên mình đã chia cả tiền gốc và lãi ra các bao lì xì
phát cho mọi người.”
Thì ra là trong bao thư thật to đó là những
bao lì xì nhỏ, trên đó viết tên, Thành Hạ cầm ở trong tay chỉ cảm thấy
nặng trĩu, liếc mắt nhìn Lỗ Như Hoa, cô ấy còn cười, phân phát xong tất
cả mọi người đều cúi đầu im lặng không lên tiếng.
“Mình chỉ muốn
nói rõ, Lỗ Như Hoa mình rất có đạo đức nghề nghiệp, sau này chờ mình làm ăn lớn, hoan nghênh các cậu tiếp tục đóng góp!” Lỗ Như Hoa mang “Đạo
đức nghề nghiệp” cô ấy thường treo ở miệng ra chọc cho mọi người cười
một tiếng.
Làm bốn năm lớp trưởng Lý Hàm Trúc đứng lên cầm tay Lỗ Như Hoa: “Đồng chí Lỗ Như Hoa, tôi thay mặt cho lớp 0302 đưa ra ý kiến, chỉ cần cậu còn làm ăn khi có yêu cầu chúng tôi sẽ đóng góp.”
“Yên tâm, lớp trưởng, mình rất có đạo đức nghề nghiệp, nhất định sẽ cho các cậu ích lợi tối đa!” Lỗ Như Hoa nói.
Mọi người đang nhiệt liệt vỗ tay thì cửa bị mở ra, đứng ở cửa là một vóc dáng cao lớn.
“Các cậu quá không có suy nghĩ rồi, không đợi tôi mà đã khai tiệc, các cậu là người sao? Hả?” Người vừa tới nói.
Mọi người sửng sốt năm giây, sau đó nhằm vào người này đấm đá hoan nghênh nhiệt liệt.
Tiếu Thanh gầy, xem ra cao nhồng rồi, vẻ mặt cũng không lấc cấc như trước,
Tiếu Thanh như vậy khiến Thành Hạ không thích ứng được ngay, đồng thời
trong lòng âm thầm làm một quyết định: sau này nếu mình có con sẽ cho ra nước ngoài đi, tốc độ tăng trưởng thế này thì thật là nhanh, giống như
nuôi gà công nghiệp vậy.
Bởi vì Tiếu Thanh mang tới “Đoàn viên”
nên không khí biệt ly tạm thời bị đè lại, mọi người lại vui vẻ uống
rượu, hình như căn bản chưa từng có chuyện ly biệt vậy, mà bữa tiệc này
giống như là tiếp đón, hoan nghênh Tiếu Thanh trở về nước ấy.
Ăn
xong rồi lại ca hát, Tiếu Thanh còn chọn ngay một ca khúc trữ tình Nhật
Bản hát đầu tiên, bị cả đám nam sinh mạnh mẽ cưỡng chế mới dừng lại,
Giang Nam Đồng gọi điện thoại tới Thành Hạ phải chạy đi kiếm chỗ yên
tĩnh chút để nghe, rồi nói anh đừng lo lắng, tất cả mọi người đi cùng
nhau mà, lát nữa cùng trở về trường để anh khỏi đến đón, Giang Nam Đồng
nói cô uống ít rượu cẩn thận một chút rồi cúp máy. Quay người lại thì bị bức tường che kín trước mắt, ngẩng đầu nhìn, là Tiếu Thanh.
“Nhóc Con, sao cậu không lớn lên vậy? Chỉ đến đây mình mà thôi!” Tiếu Thanh
khoa tay múa chân dưới nách mình.
“Bà chị của cậu đây đã qua thời kỳ phát triển rồi, cậu ra ngoài làm gì?” Thành
Hạ hỏi, muốn đẩy cậu ta nhưng cậu ta lại chẳng nhúc nhích: “Đi toilet à? Đi nhầm hướng rồi, để chị chỉ đường cho cậu, bên kia. . . . . .” Rồi
đưa tay ra chỉ.
Nhưng tay bị nắm chặt nâng cao lên trước mặt Tiếu Thanh, chiếc nhẫn đó lại phơi bày hết ra trước mắt cậu ta.
Thành Hạ rút tay về: “Làm gì vậy? Mơ ước chiếc nhẫn của tôi sao?!” Tên Tiếu Thanh này . . .
“Hứ, bằng chiếc nhẫn này á? Còn chưa có đẹp bằng cái gia truyền của nhà tôi
đâu, không tin hôm nào cậu đeo thử mà xem!” Tiếu Thanh nói.
Vết nhăn đầy trán.
“Wey wey wey, ông nên đi toilet đi, chê bai chiếc nhẫn của tôi làm gì? Khó
coi mắc mớ gì tới ông? Tự tôi cảm thấy đẹp, đẹp vô cùng đấy.” Rồi lắc lư quả đấm: “Ông còn dám chê chiếc nhẫn của tôi, cẩn thận tôi đánh ông
đấy.”
“Không đẹp bằng chiếc của nhà tôi!” Tiếu Thanh nghiêng đầu đi về phía hành lang bên kia.
Thành Hạ giơ tay lên tự xem, rất đẹp, so chiếc đeo trên ngón áp út của Giang
Nam Đồng thì còn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần ấy chứ, ha ha.
Trở lại phòng, mọi người tưởng là Tiếu Thanh không biết, lại kể lại cho cậu ta: “Chuyện Thành Hạ và chiếc nhẫn”, Tiếu Thanh nghe tay xoa nhẹ cái trán
làm ra vẻ thương xót: “Thầy Giang Nam Đồng đúng là cứ u mê không chịu
giác ngộ gì cả! Thanh niên tốt mà hồ đồ!”
Chắc hẳn là bị Thành Hạ đánh cho một trận nên thân rồi.
Ít ngày sau bữa liên hoan chia tay thì tan rã! ‘Ngày tốt nghiệp bước ra
khỏi cổng trường, biết đi đâu về đâu’ - Thành Hạ chợt nhớ tới một câu
như vậy.
Nơi cô đến là Hải Trí.