Editor: Cogau
Giang Nam Đồng tới đón cô, thuận tiện còn mang theo chiếc bánh ngọt và bình
giữ nhiệt đựng nước rễ bản lam căn (* hay còn gọi là cây tùng lam, có
tác dụng thanh nhiệt, giải độc, tiêu viêm, giảm ho, long đờm . . .),
Thành Hạ kỳ quái, Giang Nam Đồng thì lại cười cười, nói tối qua thấy cô
hắt xì! Nhưng trong nhà không có rễ bản lam căn, tan việc anh thuận tiện đi mua.
Dĩ nhiên không thể nói cho cô biết là Trần Tiên Đình nói cho anh biết được.
Nhìn lịch đã thứ tư rồi, hết Thứ hai là phải xong bản thảo rồi, thắng lợi
đang ló rạng ở phía trước, một ngày nào đó trên lịch đã bị cô vẽ một cây đuốc, Giang Nam Đồng hỏi sao lại muốn vẽ cây kem, Thành Hạ bái phục,
nói “Đây rõ ràng là cây đuốc mà! Là ngày mà Nữ thần Tự Do lần nữa giáng
trần đấy!” biến thành thần cằn nhằn.
Ngày bận rộn luôn trôi qua
thật nhanh, mặc dù Thành Hạ có uống thuốc cảm nhưng chẳng thấy khỏe lên
chút nào, nói chuyện thì giọng khàn khàn, cổ họng cũng khản đặc, duy
nhất chữa khỏi là sổ mũi, Tiếu Thanh bảo cô xin nghỉ mà nghỉ ngơi, nói
công việc cuối cùng cũng không có gì gấp gáp, tự cậu ấy có thể hoàn
thành, khỏi mất công cô bệnh lại đần độn mất, vốn đã phản ứng chậm rồi . . .
Thành Hạ liếc cậu ta một cái, cự tuyệt, cô và Giang Nam Đồng từng nói phụ nữ cũng cần có kinh nghiệm trải qua phong ba bão táp, chỉ
cảm vặt thôi thì làm sao có thể để cho cô đầu hàng chứ!
Kiên trì
chính là thắng lợi! Tối thiểu không thể để lần đầu tiên tham dự hạng mục mà lại bỏ cuộc giữa chừng được, như vậy cô sẽ ôm hận mà chết, tương
đương với việc khổ sở đi trong sa mạc một tháng, nhưng chỉ còn cách ốc
đảo có một mét thôi mà chết.
Cứ bận rộn như vậy thành một cảnh
hỗn loạn thì cậu em họ gọi điện thoại tới, nói rằng thứ năm sẽ đến, bởi
vì trường vẫn chưa nhập học cho nên trước phải phiền “chị Hạ Hạ” rồi.
Đúng lúc Giang Nam Đồng không thể không đi cùng với thầy đến Đại Nam để dự
Hội thảo, nên khi để điện thoại xuống Thành Hạ cảm thấy cuối tuần khả
năng cô sẽ bị cảm nặng hơn, nên có chút lo lắng.
Thoáng một cái,
Giang Nam Đồng ra khỏi nhà, mặc dù lưu luyến không rời nhưng không thể
không đi cùng với thầy, trước khi đi anh còn dặn dò mẹ mình chăm sóc
Thành Hạ nhiều chút, mẹ chồng nói cô về nhà ở, nhưng thứ nhất bên đó đi
làm khá xa, thứ hai là cậu em họ sắp tới rồi nên cô cũng không muốn tự
làm khổ.
Giang Nam Đồng một ngày gọi điện thoại mấy lần, Thành Hạ bận rộn tới mức vắt chân lên cổ, ngày thứ năm trong lịch ở trên bàn làm việc tô một màu đỏ tươi, rất là bắt mắt, Tiếu Thanh sang đây nhìn thấy
hỏi cô làm sao vậy, cô nói muốn đến sân bay đón cậu em họ, Tiếu Thanh
suy nghĩ rồi nói: “Ở đó kêu taxi cũng không dễ, để tôi lái xe đưa cậu đi đi.”
“Ông có xe á? Không phải là ông đi nhờ xe sao?” Thành Hạ hỏi, rõ ràng cô thấy mà.
“Tôi khiêm tốn, không được sao? Ít nói nhảm thôi, có cần hay không? Không cần thì tôi đi hẹn hò.” Tiếu Thanh nói.
“Cần chứ, sao lại không cần! Yên tâm, sẽ mời ông ăn cơm.” Thành Hạ nói.
“Được, vừa hay chưa qua nhà cậu.” Tiếu Thanh đưa nước nóng cho cô: “Mau uống
thuốc đi, nhìn cái mũi đỏ của cậu kìa, giống như sắp chết cóng vậy.”
Tiên sư cậu ta chứ, đúng là loại người ‘miệng chó không mọc ra ngà voi’ mà.
Trần Tiên Đình cũng rất quan tâm cô, mỗi ngày đi làm đều ân cần hỏi thăm hai lần, mở đầu là: “Tiểu Thành, cảm thấy thế nào rồi?” Cuối cùng là: “Nhớ
giữ gìn sức khỏe!” Làm hại Thành Hạ mỗi lần cũng nổi da gà khắp người.
Thứ năm, mắt thấy sắp hết giờ, Thành Hạ thật sự đã quên chuyện Tiếu Thanh
nói đưa cô đến sân bay, nên vọt thẳng ra ngoài kêu xe, chỉ có điều ở khu vực này thì việc thuê xe căn bản là không thể nào, nhìn đồng hồ, thật
sốt ruột, đang dậm chân thì một chiếc xe ngừng lại, hình như cô không
nhìn thấy nhãn hiệu là loại siêu xe, gần đây, siêu xe đều nhiều vậy sao?
Cửa sổ xe được hạ xuống, Tiếu Thanh mặt xị xuống: “Quỷ đuổi cậu hay là thỏ
đuổi cậu vậy? Tốc độ này hơn cả Charles Lewis rồi, không thèm nghe cậu
nói nữa . . .”
Ầm! Thành Hạ ngồi vào bên ghế lái phụ.
“Tiến lên! GO!” Cắt đứt sự dài dòng của Tiếu Thanh, tên này nhất định là ở
Nhật không ai nói với cậu ta Hán ‘lóng’, khi về bắt bớ cô một lần liền
bị cô nói cho một trận với vẻ nhạo báng tựa như tám trăm năm không túm
được ai để trêu chọc.
Kẹt xe! Đại quang cảnh Thành phố S, trên
cao cũng kẹt! Cho dù là siêu xe đi nữa thì cũng phải chen chúc, xe ì ạch đi, Thành Hạ có chút mệt mỏi, dựa vào thành ghế ngủ say sưa, thỉnh
thoảng còn khịt khịt mũi.
“Cũng may là không có nước mũi!” Người khác lẩm bẩm.
Nếu như mà biết cậu em họ của cô sẽ lắm lời như vậy, Thành Hạ thà rằng có thể đến cũng sẽ không nhờ Tiếu Thanh đưa tới.
“Anh rể” có thể tùy tiện gọi sao? Đáng thương thay, cậu em họ bị bà chị vỗ
cho một cái rồi nhét vào sau xe ngồi, dọc đường đi liền giải thích với
Tiếu Thanh.
Nhưng có thể oán trách cậu ấy sao? Chị Hạ Hạ kết hôn, ngay cả một cái ảnh cưới cũng không có, cậu ấy đâu có biết ai mới là
anh rể chứ.
Cậu em họ tới, Thành Hạ lại bị cảm nên lười phải động tay, cho nên kiếm quán ăn tốt tốt ở bên ngoài mời ăn cơm, ăn xong Tiếu
Thanh lại đưa họ về, căn hộ Thành Hạ lần đầu tiên Tiếu Thanh tới, nhìn
trái nhìn phải hỏi là ai thiết kế, Thành Hạ nói tự cô thiết kế, Tiếu
Thanh liền rên một tiếng rồi nói: “Lấy việc công làm việc tư”, dáng vẻ
vô cùng đáng đánh đòn.
Bởi vì Thành Hạ đầu óc choáng váng, cho
nên Tiếu Thanh ngồi một lát thì về, Thành Hạ mới vừa đóng cửa lại, lại
nghe cậu ta ở ngoài cửa nói: “Sáng sớm ngày mai tôi tới đón cậu.”
“Không cần, mẹ chồng tôi đến đưa tôi đi rồi.” Thành Hạ nói, cho dù bạn bè có
thân thiết đi chăng nữa thì cũng nên chú ý một chút, hơn nữa lúc chồng
không ở nhà, lời đồn đại thật rất đáng sợ.
Bởi vì Giang Nam Đồng
không ở nhà, buổi sáng Thành Hạ cũng lười nấu cơm, định uống chút sữa
tươi rồi ăn hai miếng bánh bao cho qua chuyện, bị đồng hồ báo thức đánh
thức, sau hai phút mới chợt nhớ tới trong nhà còn có một tên nhóc chờ ăn cơm đấy, nhìn một chút, có lẽ cũng không kịp rồi, để cho cậu ấy đến
tiệm cháo phía ngoài chung cư ăn đi.
Ai biết, vừa đẩy cửa ra đã
thấy trên bàn bày cháo và bánh ngọt, thiếu niên từ trong toilet lao ra
mặt còn ngượng ngùng: “Em xuống dưới lầu mua, không biết chị thích ăn
gì, cũng không thấy bán đồ giống ở quê chúng ta, nên mua đại một ít.”
Cậu ấy vừa nói như thế Thành Hạ càng ngại, cô là chủ nhà kiểu gì, rõ ràng là rất sơ suất rồi.
“Tiểu Đào, thật xin lỗi, chị ngủ quên, em tới mà chị chưa nấu cơm cho em ăn
bữa nào, còn làm phiền em mua bữa sáng cho chị nữa, tối nay chị sẽ nấu
ăn cho em nha!” Thành Hạ nói.
“Chị, không phải là chị bị cảm sao, chị phải nghỉ ngơi nhiều. Chị chỉ cần nói cho em biết chợ rau ở đâu,
chiều em đi chợ trước là được mà.” Cậu em họ này đúng là so với mẹ cậu
ấy thì càng nhìn càng thuận mắt.
Để lại cho cậu ấy cái chìa khóa còn có bản đồ thành phố S và tiền, Thành Hạ vội vàng đi.
Ngày Thứ sáu bận rộn, rốt cuộc tất cả đều hoàn thành, Thành Hạ suy nghĩ sáng sớm ngày mai nhất định phải đến bệnh viện khám, cô thật đúng là có vẻ
không chịu nổi nữa. Cho là có thể đúng giờ tan sở, ai ngờ Trần Tiên Đình tạm thời lại mở cuộc họp, từ lúc họp, tên Tiếu Thanh bắt đầu vẫn vẽ vẽ
kẻ kẻ trên tờ giấy trắng, Thành Hạ đá cậu ta một phát thuận tay vẽ cái
dấu hỏi, Tiếu Thanh nói lát nữa nói.
Thật vất vả mới họp xong, đã đến lúc tan việc, Tiếu Thanh chạy về cầm bản vẽ thiết kế và bản vẽ phác thảo hồi nãy mới vẽ tới, thì ra là tên này mới vừa rồi bỗng sáng suốt
ra, nghĩ tới một phương án càng hoàn mỹ hơn, làm sao đây? Thay đổi ư . . .
“Tiếu Thanh, nếu như mà bởi vì hôm nay tôi làm thêm giờ mà dẫn đến ngày mai bất hạnh qua đời, tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cho ông
đâu.” Đã tám giờ rưỡi, Thành Hạ cả người vô lực nằm ở trên bàn họp hỉ
nước mũi, đến buổi tối cũng nặng hơn.
“Được rồi, đi thôi, tôi đưa cậu về.” Tiếu Thanh thu dọn đồ đạc.
Vốn là Tiếu Thanh muốn quẹo vào chung cư thuận tiện đưa cô lên lầu, nhưng
bị Thành Hạ lấy lý do từ chối: “Quá muộn rồi, không tiện đâu!”, lên lầu, mở cửa, cô luôn luôn không thích nhấn chuông cửa, bởi vì sợ quấy rầy
người khác làm việc.
Cửa “lạch cạch” đóng lại, bật đèn trong
phòng khách lên, hai con mèo con không có ở đây, đèn trên lầu cũng sáng, có lẽ lại chạy đi chơi với Tiểu Đào rồi, đang định mở miệng gọi cậu em
thì chỉ nghe giọng nói mất hứng ở trên lầu của Tiểu Đào vang lên: “Mẹ,
mẹ nói mẹ cố tình sao? Cậu và mợ đã thành như vậy mẹ có lợi gì đây?
Không phải con nói mẹ đâu, nhưng mà miệng lưỡi hại người như vậy không
cảm thấy quá làm bậy sao?”
. . . . . .
Thành Hạ ngây ngẩn cả người, không tự chủ liền nín thở.
“Được, được, mẹ đừng có nói gì với con nữa, mẹ và người đàn bà họ Lý kia đã
làm gì thì trong lòng các người rõ ràng nhất, như vậy rồi mà còn muốn
anh họ nhận bà ta làm mẹ ruột ư, để cho bà ta nằm mơ đi . . . Được, mẹ,
con khuyên mẹ làm chút chuyện tốt đi, nhiều năm như vậy đều là do mẹ làm hại vợ con nhà cậu ly tán . . . . . .” diê~n đa`n l ê qu’y đO^n.c0m
Túi của Thành Hạ rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang không nhỏ, thân thể
cũng không ngừng run rẩy, giống như là trong mạch máu có thứ gì đó muốn
phun trào ra.
Mẹ ruột! . . . . . . Thì ra là Lâm Phóng còn có mẹ ruột . . . . . .
Cửa tầng trên ầm ầm kéo ra, Tiểu Đào sắc mặt trắng bệch xông tới đứng ở
trước mặt cô vò đầu, muốn nói cái gì đó nhưng cũng không biết nói thế
nào.
“Chị . . . Chị làm thêm giờ sao . . .” Chính cậu ấy cũng cảm thấy bất lực, cho nên không nói.
“Tiểu Đào, em nói cho chị biết, mẹ ruột Lâm Phóng là ai?”
“Chị!”
“Em nhất định phải nói cho chị biết, không chị sẽ hỏi mẹ em, hoặc là cái người họ Lý kia.”
“Em, em . . . em cho chị biết, chị, nếu không thì chờ chị khỏe hơn rồi hãy nói, chị xem chị . . .”
“Nói đi!”
Miệng Tiểu Đào hơi mở ra rồi lại ngậm lại, dần dần Thành Hạ chỉ thấy miệng
cậu ta mấp máy mà không nghe thấy cậu ta nói gì, lỗ tai bỗng không nghe
theo sự sai bảo nữa.
Rốt cuộc, cái miệng của cậu ta mím lại, nhìn cô giống như đã làm sai chuyện gì vậy.
“Tiểu Đào, chuyện này có phải ngoại trừ chị ra thì cậu mợ em và Lâm Phóng đều biết hay không?”
Tiểu Đào gật đầu, sau đó cúi thấp đầu xuống: “Chị, có lẽ chuyện này là do
người đàn bà họ Lý đó nói hưu nói vượn thôi, năm đó bà ta điên cuồng
theo đuổi cậu mà không có kết quả, có lẽ chính là ghen tỵ nên thuận
miệng nói như vậy mà thôi.” Di3~n đ@`n l ê qu’y đO^n.cOm
“Em ngu
sao? Ba chị và Lâm Phóng đều là bác sĩ, em cho rằng chị có thể nghĩ đến
việc giám định DNA, còn họ lại không nghĩ ra sao? Chị tự hỏi, sao bỗng
nhiên Lâm Phóng lại muốn ra nước ngoài chứ, rồi chị còn thấy, sao lời
nói của anh ấy với chị kỳ kỳ quái quái sao ấy, thì ra là . . . chỉ giấu
một mình chị. Tiểu Đào, em ăn cơm chưa? Nếu chưa thì để chị đi nấu cho
em ăn.” Thành Hạ nói.
“Chị, em đã ăn rồi, em còn để phần cho chị đấy, có muốn em hâm nóng lại cho chị không . . .”
“Em ăn rồi thì được rồi, Tiểu Đào, đầu chị đau muốn chết đây, chị đi ngủ
trước, em cứ tự nhiên nhé, và giúp chị trông nom Sao Mộc và Địa Cầu, cám ơn.” Đứng lên, trước mắt tối đen như mực, lắc đầu hai cái mới miễn
cưỡng ổn định được.
Trở về phòng khóa cửa lại, nằm vật lên giường đắp chăn, trong đầu Thành Hạ trống rỗng, chẳng qua là cảm thấy nóng,
rất nóng, mạch máu như muốn vỡ ra vậy, có lúc lại bỗng rất lạnh dường
như huyết dịch cũng ngưng lại, những cảnh mơ mơ màng màng trước mắt đều
là Lâm Phóng, một lát thì anh ấy xúi giục cô đánh Ngô Tiểu Hào, một lát
lại là anh bị mẹ đánh, một lát thì đúng lúc năm mới năm ấy anh tới Trùng Khánh thăm cô. . .
Mơ mơ màng màng, bên ngoài hình như Tiểu Đào
đang đập cửa, rồi hình như nghe giọng cậu ấy gọi điện thoại, chỉ là, cô
nghe thấy mà lại không nhúc nhích được, trước mắt vẫn là những cảnh quay chậm . . .