Edit: Mều
15.
Hai giờ sáng, Kỷ Nhiên mang khẩu trang, sắc mặt đen tới mức không thể đen hơn.
Cậu cảm thấy mình bị trúng tà mới hơn nửa đêm không thẳng cẳng nằm ngủ mới chạy tới làm chuyện không đâu.
Hành lý Tần Mãn vẫn còn ở trong phòng thuê, nói là ban ngày có người đòi nợ ở ngoài cửa trông coi, nửa đêm mới rời đi nên bây giờ bọn họ mới thừa dịp này tới đây đem hành lý đi.
Cậu ngồi ở trong xe, nhìn nhà cho thuê trước mặt: “Tần Mãn, có phải nhìn tôi có vẻ dễ lừa không? Chỗ này cho thuê mà một tháng chỉ cần một ngàn?”
“Là tám trăm.” Tần Mãn nói, “Một người bạn tốt bụng cho tôi thuê, nhưng bởi vì chủ nhà là bạn tôi nên không không tiện tiếp tục ở lại đây.”
Kỷ Nhiên nói: “...Anh mà còn biết xấu hổ cơ đấy.”
Tần Mãn cười cười, không hề tức giận: “Đem xe lái vào bãi đậu xe của tiểu khu đi, xe quá nổi bật nên tôi sợ bọn họ chú ý tới.”
Hôm nay Kỷ Nhiên đi là chiếc Mercedes Benz rẻ nhất trong đống xế xịn của cậu rồi, cậu vừa đi vào bãi đậu xe vừa lầm bầm: “Xe này mà chói mắt gì chứ. Mấy người đi đòi nợ làm gì có nhiều thường thức như thế, sao có thể chú ý tới.”
Dừng xe xong, Tần Mãn mở dây an toàn: “Em ở đây chờ tôi. Tôi sẽ xuống nhanh thôi. Sau mười phút nếu không thấy tôi...”
Kỷ Nhiên hỏi: “Tôi giúp anh báo cảnh sát?”
“Không cần, vậy thì phiền quá.” Tần Mãn nói, “Em cứ đi về rồi lên giường ngủ.”
“...”
Tần Mãn vừa mới xuống xe đã nghe thấy tiếng mở cửa xe, Kỷ Nhiên lấy luôn cả mũ lưỡi trai rồi đội lên.
“Nhìn dáng người gió thổi là bay của anh thì nếu thật sự bị gặp phải chắc chỉ cần một đấm là đủ.” Cậu nói, “Tôi cùng anh đi lên.”
Nói xong, cậu đi trước vài bước rồi quay đầu lại: “Đi mau, đứng đó là gì? Làm xong sớm về nhà ngủ sớm.”
Người trước mặt rõ ràng thấp và nhỏ người hơn mình lại tỏ vẻ đại ca hơn, Tần Mãn cố nén cười theo sau: “Được.”
Cửa thang máy vừa mở, Kỷ Nhiên khí thế bước ra, nhìn bốn phía một chút.
“Không có ai, anh nhanh lên đi.” Cậu nói.
Tần Mãn mở cửa, Kỷ Nhiên nhìn bên trong xem thử, phòng này khá tốt, không gian rộng, thoạt nhìn giá cả không thấp, xem ra người bạn kia của Tần Mãn khá thân với hắn.
“Tôi đi dọn hành lý.” Tần Mãn hỏi, “Rót cho em ly nước nhé?”
“Anh tới thu dọn đồ đạc chạy trốn, không phải dẫn tôi tới làm khách.” Kỷ Nhiên lườm hắn.
Sau khi đi vào, Kỷ Nhiên đóng lại cửa rồi ngồi xuống sofa, nhàm chán nhìn cách bài trí.
Trang trí rất đơn giản, chủ đạo là màu xám trắng, nhìn thì đẹp mắt nhưng quá đơn điệu.
Cậu chú ý tới trên tường có một bức tranh vẽ một cây đa lớn trên một vùng biển.
Kỷ Nhiên không phải người thích tranh nhưng lại có cảm giác bức tranh này không tồi, hơn nữa cậu luôn cảm thấy cảnh tượng trong tranh khá quen thuộc nhưng lại không nhớ ra.
Dưới góc phải hình như có chữ ký, cậu đứng lên định tới nhìn cho rõ nhưng nghe thấy tiếng vang từ phòng ngủ.
“Xong rồi.” Tần Mãn cầm túi hành lý đi ra, “Chúng ta đi thôi.”
Kỷ Nhiên quay đầu, kinh ngạc nói: “...Nhanh như vậy? Mà hình như đồ của anh quá ít thì phải?”
Tần Mãn đáp: “Tôi vốn không mang nhiều đồ mà.”
“Đi thôi, thiếu thứ gì thì mua sau.” Kỷ Nhiên chỉ lên bức tranh trên tường, “Tranh này của anh không mang đi theo sao?”
Nhìn bức tranh nọ, Tần Mãn khẽ nhíu mày tới mức không thể nhận ra: “...Bức vẽ đó không phải của tôi, là của chủ nhà.”
“Ồ.” Kỷ Nhiên nhìn nhiều thêm một chút, thốt lên hỏi, “Chủ nhà là ai? Tranh này có bán không?”
“Em thích sao?” Tần Mãn hỏi.
“Cũng được, cảm thấy treo trên tường rất đẹp.”
“Đây là do chính chủ nhà tự vẽ.” Tần Mãn giương môi, “Hắn không bán.”
Nghe vậy, Kỷ Nhiên không còn chấp nhất bức tranh này nữa. Bản thân cậu không có tế bào nghệ thuật gì đó, đây cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy hứng thú với một bức tranh.
Hai người thuận lợi trở lại trên xe, Kỷ Nhiên ném mũ ra sau, khởi động xe.
“Tôi chuyển tới ở có làm phiền em không?” Tần Mãn hỏi.
“Sẽ không, anh đừng tự đề cao mình quá.” Kỷ Nhiên đáp, “Sao, để đồ lên xe rồi mới nhớ tới hỏi?”
Tần Mãn: “Gần đây Nhạc Văn Văn không ở lại nhà em sao?”
“Vậy thì sao... Tôi nói chứ tôi và cậu ta là bạn bè bình thường, anh đừng dùng ánh mắt xấu xa đó nhìn chúng tôi.”
Tần Mãn mỉm cười: “Được.”
Xe chạy một đường về nhà, mới vừa quẹo vào tiểu khu, Kỷ Nhiên đã nhìn thấy một chiếc taxi đậu trước cửa nhà mình chặn đường cậu vào trong gara.
Taxi kia cứ đứng đó không có động tĩnh, lúc Kỷ Nhiên sắp hết kiên nhẫn thì rốt cục cửa sau xe cũng mở.
Một người phụ nữ mang tất da chân màu đen, váy ngắn cùng áo lông từ trong xe loạng choạng đi ra.
Nữ nhân kia có mái tóc đen tuyền xõa dài uốn lượn trên vai, bước xuống xe rồi nhưng không vội đi mà tay chống trên cửa xe, khom lưng nháy mắt đưa tình với tài xế, thanh âm thập phần quyến rũ: “Em trai à, buổi tối lái xe cẩn thận nha~”
Nói xong, nữ nhân xoay người, chống tường gian nan đi tới trước cổng lớn, từ trong túi xách lục chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Tần Mãn vừa nãy về nhà đổi xe với Kỷ Nhiên nên tự nhiên biết người này đang mở cửa nhà Kỷ Nhiên.
Hắn còn chưa kịp hỏi thì thấy Kỷ Nhiên tháo đai an toàn, thấp giọng mắng rồi nhanh chóng xuống xe.
Kỷ Nhiên vội vã chạy tới bên người phụ nữ kia, không có chất vấn cũng không nổi nóng mà cầm lấy túi xách, tiện tay đỡ hông của cô.
Tần Mãn nheo mắt lại, nhìn vài giây rồi cũng xuống xe.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây hắn đã chỉnh lại biểu cảm, mặt mỉm cười đi tới trước mặt hai người kia hỏi: “Cần tôi giúp không?”
Nữ nhân túm lấy Kỷ Nhiên múa may quay cuồng một lúc: “Tiểu Nhiên Nhiên... Sao giờ mới về? Mà cũng không sao, có thể giúp người ta tắm đó.”
Kỷ Nhiên đeo túi xách rồi còn phải đỡ người ta nên không muốn nói vớ vẩn với người say, cậu nói với Tần Mãn: “Không cần, anh ngồi trên xe chờ đi.. Không, tôi dìu người này vào rồi anh lái xe vào gara đi.”
Tần Mãn quan sát người trong ngực Kỷ Nhiên, đột nhiên hỏi: “Cô ta cũng là tình nhân của em sao?”
Kỷ Nhiên nghe vậy sững sờ: “Cái gì?”
“Một mình tôi còn chưa đủ thỏa mãn em?” Tần Mãn cười gằn, hỏi cậu, “Hay em là loại nam nữ đều ăn?”
Kỷ Nhiên tức cười: “Tôi nào chỉ ăn nam nữ, tôi còn bất chấp già trẻ lớn bé đây, anh có ý kiến?”
Tần Mãn đứng tại chỗ, suy tư chừng mười giây.
Kỷ Nhiên: “Anh đứng phát ngốc chỗ này làm gì? Tránh ra để tôi mở cửa.”
“Tôi đang nghĩ.” Tần Mãn nhàn nhạt nói, “Làm cách nào để đuổi cô ta đi.”
Kỷ Nhiên tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì??”
“Nói đùa thôi.” Tần Mãn khôi phục nụ cười thường ngày, vẻ mặt hiền lành, “Tôi giúp em đỡ, em tới mở cửa đi.”
Nói xong, hắn không nói hai lời đã nắm lấy cánh tay người kia rồi kéo lại.
Khuya rồi nên Kỷ Nhiên không muố đứng ngoài cửa tốn thời giờ, cậu dùng vân tay mở ra cổng lớn, để chìa khóa dự phòng vào trong túi: “Anh mang người đó vào trước đi, tôi lái xe vào.”
Nữ nhân này còn nặng hơn so với tưởng tượng của Tần Mãn, hắn đặt tay lên bả vai với eo người ta, tận lực tránh nơi mẫn cảm: “Được.”
Vào phòng, Tần Mãn thu lại hết ý cười, dìu người lên sofa. Hắn đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên nữ nhân giơ tay nắm chặt lấy tay Tần Mãn.
Dưới ánh đèn, cuối cùng Tần Mãn cũng nhìn thấy rõ mặt nữ nhân, đôi mắt to, mũi cao, môi đỏ mọng, cô nửa nằm trên sofa, cặp chân dài tùy ý đung đưa, quả thực rất đẹp.
Là loại phụ nữ mà đàn ông yêu thích.
“Buông ra.” Hắn nói.
Vì uống say nên vành mắt nữ nhân lấp lánh ánh nước, hai gò má phấn hồng: “Tôi, tôi uống say sao?”
Tần Mãn không đáp, định thu tay về nhưng không ngờ sức lực của đối phương bỗng nhiên mạnh hơn.
“Tôi nhất định là đã say rồi.” Nữ nhân nghẹn ngào nói, “Là tôi điên rồi mới dám mộng xuân thế này, thậm chí cả Tần Mãn mà cũng dám mơ tới. Tôi, tôi không phải là người, xin lỗi Tiểu Nhiên Nhiên.”
Tần Mãn cau mày, đáy mắt dẫn theo nghi hoặc. Hồi lâu sau, hắn hỏi: “Cô quen tôi?”
Nữ nhân không đáp hắn, đối thoại trong mộng không hề có chút tác dụng nào. Cô nắm chặt tay Tần Mãn, cố ngồi thẳng lên định dán sát lên người hắn: “Kệ, nếu đã thấy mơ thấy thì tôi, tôi... tôi sẽ không khách sáo nữa!”
Kỷ Nhiên đậu xe xong, từ cửa sau nhà đi vào. Vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng rên rỉ lúc ẩn lúc hiện.
Kỷ Nhiên bước nhanh tới phòng khách rồi lập tức bị cảnh tượng trước mặt khiến cậu khiếp sợ không nói nên lời.
Chỉ thấy Tần Mãn ấn người lên sofa, một tay đè chặt xuống, một tay dễ dàng khống chế hai tay của đối phương, đầu gối co lên áp chế.
Đó là động tác chế ngự người khác rất chuẩn và đẹp mắt, người bị đè xuống sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng và cũng không thể nhúc nhích được.
Kỷ Nhiên cả kinh nói: “Tần Mãn, anh đang làm gì vậy?”
“Mắt chọn phụ nữ của em thật kém.” Tần Mãn nói, “Cô ta mới định cởi áo của tôi.”
Kỷ Nhiên: “...”
Kỷ Nhiên xoa huyệt thái dương, cậu đột nhiên cảm thấy thật đau đầu: “Đầu tiên anh thả người ta ra đi đã.”
Tần Mãn được thế lấn tới: “Nếu như em không muốn bị mang cắm sừng thì tôi kiến nghị em nên đuổi cô ta đi.”
“...Cắm sừng cái con khỉ.” Kỷ Nhiên không nhịn được nữa, “Anh bị mù à??? Tên này là Nhạc Văn Văn!!! Anh mau thả cậu ta ra!!!”
Tần Mãn: “...”
Nhạc Văn Văn: “Huhuhu...”
Nhạc Văn Văn sau khi được Tần Mãn “ôm ấp nhiệt tình” đã sợ tới mức tỉnh luôn cả rượu.
Cậu ta tuy chưa tỉnh hoàn toàn nhưng ít nhất đã không còn mơ mơ màng màng như ban nãy.
Cậu ta ngồi trên sofa nức nở, ủy khuất giơ tay trước mặt Kỷ Nhiên: “Huhuhu, Tiểu Nhiên Nhiên, có phải tay tui trật khớp rồi không? Có phải bị gãy xương rồi không? Tui, tui đau quá đi mà. Hức hức hức...”
“Không có, vẫn ổn.” Kỷ Nhiên nói, “Ông thối quá, mau đi tắm đi.”
Tần Mãn ngồi thẳng người, ngữ khí thành khẩn: “Xin lỗi.”
Nhạc Văn Văn cầm lấy ly nước trên bàn uống một hớp: “Tiểu Nhiên Nhiên, hình như tui vẫn còn say lắm, tui còn thấy được Tần Mãn nè. Làm sao đây?”
“Đừng có mơ ngủ nữa, nếu không thì sao ông cho rằng tay mình bị thương?” Kỷ Nhiên nói.
Nhạc Văn Văn dừng một chút, hỏi người trước mặt: “...Anh thật sự là Tần Mãn?”
Tần Mãn đáp: “Là tôi.”
“...Vậy tôi mới vừa.” Nhạc Văn Văn khóc toáng lên, “Tui không có cố ý. Tui còn tưởng đang nằm mơ. Tiểu Nhiên Nhiên, ông hiểu tui mà, tui nào dám động nam nhân của ông đâu.”
“Vâng vâng vâng.” Kỷ Nhiên đã quen nhìn bộ dạng say khướt của cậu ta, “Đầu tiên ông cởi bộ tóc giả ra rồi đi tắm đi.”
“Vậy ông có giận tui không?” Nhạc Văn Văn đáng thương hỏi.
Kỷ Nhiên buông tiếng thở dài, lười sửa lại lời của cậu ta: “Sẽ không.”
“Vậy thì được rồi.”
Nhạc Văn Văn đứng dậy, đang định vào phòng tắm thì đột nhiên nghĩ tới cái gì mà quay lại.
Cậu ta đi tới trước mặt Tần Mãn: “Tiểu Mãn Mãn, mới nãy là tui không đúng.”
Cậu ta lấy một thứ trong túi xách ra, trong mắt tràn đầy không nỡ: “Đây, này coi như là để chuộc lỗi đây, dùng tốt cực kỳ. Nếu anh không tin thì có thể thử dùng với Tiểu Nhiên Nhiên.”
Tần Mãn mở tay ra, trong lòng bàn tay là một chai nhỏ trong suốt, nhìn thông tin bên ngoài thì có thể nhận ra là gel bôi trơn.
Trên thân chai còn có hai chữ lớn – “Giới hạn“.
Kỷ Nhiên cũng nhìn thấy, cậu không kiềm chế nổi nữa, cầm gối ôm bên cạnh ném Nhạc Văn Văn, quát lên: “Đừng có tặng người khác mấy thứ kỳ lạ đó! Cút đi tắm cho tôi!!!”