3.
Kỷ Nhiên nghỉ ngơi một ngày đã khỏe lên.
Thân thể của cậu luôn tốt hơn người khác, bình thường ít khi đau vặt, càng không cần phải nói tới nơi thần bí nào đó, chỉ cần ngủ một giấc thì không còn khó chịu như lúc đầu nữa.
Chỉ là cậu không muốn động đậy, chân vẫn còn hơi tê tê nên nằm lì ở nhà luôn.
Lúc Nhạc Văn Văn gọi tới là lúc cậu vừa mới kéo số điện thoại của Tần Mãn vào danh sách đen.
Sau khi Tần Mãn gửi cho cậu 20000 tệ thì hai người chưa hề nói thêm câu nào nữa. Kỷ Nhiên càng đọc càng giận, cuối cùng vẫn nhận tiền rồi tắt luôn khung chat.
Nhớ tới lý do tại sao kéo hắn vào danh sách đen là vì nửa phút trước thấy được Tần Mãn đăng lên vòng bạn bè của Wechat.
Kỳ thực Tần Mãn không đăng nhiều, cậu coi qua vòng bạn bè của Tần Mãn chỉ thấy “ba ngày trước đã đăng” hay “nửa năm trước đã đăng”, mà nội dung so với Nhạc Văn Văn còn ít hơn, năm bài thì bốn bài đều là ảnh về chó của hắn, là giống chó của Mỹ, cực kỳ xấu, trên lưng còn có cơ bắp.
Cùng chủ nhân của nó giống y như nhau!
Tần Mãn lần này đăng trên vòng bạn bè không phải chó mà chỉ đơn giản mấy chữ.
“Tìm đường sống.”
Lúc Kỷ Nhiên thấy được ba từ này quả thực được mở rộng tầm mắt, cậu phải mở ảnh avatar nhiều lần để xác nhận post này chính là do Tần Mãn đăng.
Tên khốn kiếp Tần Mãn lại post bài trên vòng bạn bè!?
Một trong những lý do Kỷ Nhiên chán ghét Tần Mãn là người này quá thanh cao, quá kiêu ngạo, cùng một giuộc với người anh cùng cha khác mẹ của cậu.
Kỷ Nhiên là con riêng, mẹ cậu là một nghệ sĩ vô danh bị cha Kỷ ngủ một đêm, mơ mơ hồ hồ thế nào mà chỉ một lần lại trúng độc đắc là cậu.
Sau khi biết tới chuyện này, cha Kỷ vốn không có ý định nhận cậu – gia đình họ Kỷ rất phức tạp, vợ chính thức của cha Kỷ là một nữ cường nhân của một xí nghiệp nổi tiếng khác. Ông ta không có ý định vì một người phụ nữ vô danh tiểu tốt mà trở mặt với vợ mình.
Mà cuối cùng là do bà nội Kỷ ra mặt. Nghe đâu bà cùng với Kỷ phu nhân nói chuyện nguyên một buổi tối, không biết là phải nhượng bao nhiêu chỗ tốt mới khiến Kỷ phu nhân nhắm mắt cho qua, sắp xếp để Kỷ Nhiên và mẹ cậu ở nơi khác.
Mẹ cậu khác với tiểu tam nhà khác. Tiểu tam khác khi sinh con ra đều truyền tư tưởng cho con mình là phải đánh bại nhà chính cướp đoạt tài sản, còn mẹ cậu chỉ luôn căn dặn cậu phải sống thu mình và kín tiếng hơn, làm việc cẩn thận, tuyệt đối đừng mơ ước những thứ không thuộc về cậu, nếu không thì tới lúc chết cũng không biết mình chết thế nào. Lúc đó, bà chỉ cần mỗi tháng nhận mấy trăm ngàn để sống qua ngày rồi thôi.
Dặn dò mãi tới mười năm sau, lúc Kỷ Nhiên mười ba tuổi, mẹ cậu mặc bệnh ung thư rồi rời cậu đi.
Con riêng tất nhiên không thể sống cùng gia đình nhà chính, Kỷ Nhiên cứ vậy sống một mình ở bên ngoài hơn mười năm. Trong khoảng thời gian đó, đừng nói tới người nhà Kỷ, ngay cả cha ruột của mình cậu còn chưa thấy được mấy lần.
Ông ta không xuất hiện không có nghĩa là ông ta không tồn tại.
Tuy ba cậu không để ý tới cậu nhưng vì vướng bà nội Kỷ nên vẫn sắp xếp trường học cho cậu.
Vì để bớt việc nên trường sơ trung cậu học là cùng trường với Kỷ Duy.
Kỷ Nhiên còn nhớ lần đầu tiên gặp Kỷ Duy. Lúc đó là tiết thể dục, sau khi chơi bóng rổ thì cậu tới canteen của trường để mua nước, lúc đi vào thì nhìn thấy mấy nam sinh ngồi ở hàng ghế dài, vừa nói vừa cười.
Người ở bên đó vừa nhìn thấy cậu đã lập tức ngừng cười.
Nam sinh ngồi ở phía bên phải không biết nói câu gì mà ánh mắt của cả đám cùng rơi trên người Kỷ Nhiên.
Tuy cậu còn nhỏ nhưng vẫn thấy được cảm xúc bên trong những ánh mắt đó.
Coi thường, cười nhạo, khinh bỉ.
Lúc đó Tần Mãn cũng ngồi ở trong đó, hắn ngồi ở chính giữa, ánh mắt liếc tới cậu chỉ tỏ vẻ hờ hững, liếc một cái rồi thu hồi, tựa như cho Kỷ Nhiên một cái liếc mắt đã là quá nhiều.
Đồng phục sạch sẽ, trắng tinh khiến hắn như thêm vầng tỏa sáng, tăng thêm vẻ cao cao tại thượng, xa tới mức không thể với tới.
Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Kỷ Duy nhưng cậu lại chỉ nhớ rõ Tần Mãn.
Một đóa hoa cao lãnh như thế lại đăng tin tìm công việc trên Wechat nửa phút trước.
“Kỷ Nhiên, ông có nghe tui nói không đó?” Trong điện thoại, Nhạc Văn Văn hỏi.
Kỷ Nhiên lấy lại tinh thần: “Có mà. Ông vừa nói cái gì?”
Nhạc Văn Văn: “...Tui nói đêm nay đi POP.”
POP là quán bar hai người hay tới, cũng là quán bar sôi động nhất thành phố. Ngày đó cũng chính là nơi Tần Mãn kéo cậu đi, nghĩ tới đây Kỷ Nhiên liền mất hứng thú: “Không đi.”
“Sao vậy, ông bận chuyện khác à?” Nhạc Văn Văn hỏi.
“Không có.” Kỷ Nhiên tìm cớ, “Hôm nay tôi bận chơi game.”
Nhạc Văn Văn đáp: “Đừng mà, game có gì tốt đâu? Hôm nay ông nhất định phải tới. Tối nay là tui đặc biệt để dành cho ông đó.”
Kỷ Nhiên: “Cho tôi?”
“Đúng a. Ông nhớ mang theo cả Tần Mãn đó nha!” Nhạc Văn Văn hưng phấn nói.
Kỷ Nhiên ngạc nhiên: “Tôi dẫn theo hắn ta làm gì?”
“Ông làm chuyện kia chẳng phải là muốn giày vò hắn sao?” Nhạc Văn Văn đáp, “Đêm nay tui gọi nhiều người tới để mọi người cùng chiêm ngưỡng cảnh tượng ông chà đạp Tần Mãn dưới chân thế nào, bảo đảm khiến ông sướng tới từng chân tơ kẽ tóc!”
“...”
Nhạc Văn Văn không đề cập tới chuyện này, Kỷ Nhiên cũng quên luôn mục đích của bản thân.
Nhưng mọi chuyện đã sớm trật đường ray từ lâu, lúc cậu muốn “giúp đỡ” Tần Mãn vốn không nghĩ tới việc sẽ ngủ với hắn.
Kỷ Nhiên hừ nhẹ: “Thôi, hôm nay tôi không muốn ra đường.”
“Đừng mà, tui đã chắc chắn với đám kia là tối nay ông sẽ mang Tần Mãn tới.” Nhạc Văn Văn nói, “Mọi người đều đang ngóng chờ ông đó!”
Má.
Kỷ Nhiên đau đầu.
“Nhạc Văn Văn, sao ông rảnh rỗi tới vậy hả?”
Nhạc Văn Văn cười nói: “Thì đó. Tiền do ông bỏ ra, tui chắc chắn sẽ xả giận giùm cho ông!”
Cúp điện thoại, Kỷ Nhiên mở nhóm chat trên Wechat bị cậu chặn từ đời nảo đời nào, quả nhiên mấy chục người trong đó đều đang hóng hớt tới đêm nay, ngay cả tên nhóm chat cũng đổi thành “Một đêm POP khó quên“.
Nhạc Văn Văn hiểu rất rõ cậu. Nếu như sự tình thuận theo kế hoạch của Kỷ Nhiên thì chuyện đầu tiên cậu làm sau khi bao Tần Mãn là đem hắn thành chân chạy vặt ở cạnh mình để dễ dàng sai bảo.
Nhưng bây giờ, Kỷ Nhiên hoàn toàn không muốn thấy Tần Mãn, càng không muốn mang Tần Mãn đi gặp người khác.
Cậu sợ Tần Mãn nói lộ ra hết mọi chuyện.
Kỷ Nhiên dựa vào sofa, tự lột quả cam, ném múi cam vào miệng, vị ngọt của cam lập tức lan tràn trong miệng.
Hồi lâu sau, cậu lấy điện thoại ra mở công cụ tìm kiếm nhập vào hàng chữ.
“Làm sao để kéo người ở trong danh sách đen Wechat trở về.”
...
Chiếc xe thể thao Lamborghini màu bạc lướt nhanh trên đường, vừa dừng đèn đỏ đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt bên đường.
Kỷ Nhiên không quan tâm tới người ngoài, cậu khoát tay lên cửa sổ, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ đắt tiền xa xỉ, một tay nắm lấy vô-lăng, đèn đỏ vừa chuyển, xe đã gầm rú phóng đi.
Cậu tới nơi giao hẹn thấy Tần Mãn.
Đối phương mặc áo len màu trắng đơn giản, quần jean màu đen, đứng thẳng người chờ bên đường, thân hình cao to, rất dễ tìm thấy.
Kỷ Nhiên không nhịn được liếc nhìn áo len màu đen cùng quần jean cậu đang mặc trên người mình, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
(Đồ đôi đó =))) Chưa gì đã tâm ý tương thông quá)
Cậu vừa muốn sang đường thì thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề tiến lên không biết đang nói gì với Tần Mãn.
Vẻ mặt Tần Mãn nhàn nhạt, lắc đầu.
Đây mới là dáng vẻ nên có của Tần Mãn, cách người xa cả vạn dặm.
Kỷ Nhiên dừng xe xong, chuẩn bị tiếp tục xem thì lại đối mặt với ánh mắt của Tần Mãn.
Nhìn thấy cậu, Tần Mãn hơi nhíu mày, nhận lấy tấm danh thiếp từ người phụ nữ kia rồi đi tới chỗ cậu.
Tần Mãn lên xe, thong thả đeo dây an toàn: “Thân thể của em tốt hơn chưa?”
Kỷ Nhiên không nghĩ tới cậu vừa tới hắn đã dám nhắc tới chuyện này, suýt nữa không khống chế được lực nhấn chân ga: “Liên quan quái gì tới anh?”
“Đương nhiên là chuyện của tôi rồi.” Tần Mãn nhìn cậu, “Nếu không tốt thì sao lát nữa làm được.”
Kỷ Nhiên hít sâu một hơi, lát nữa cậu còn việc muốn nói với Tần Mãn, không thể vì chuyện này mà tức giận: “Ông đây chưa có nói muốn cùng anh lên giường.”
Tần Mãn gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
Kỷ Nhiên không nhìn hắn nữa, cứng rắn đáp: “Ăn cơm.”
Kỷ Nhiên đã đặt trước một bàn ở nhà hàng Nhật, là lô ghế riêng nên rất yên tĩnh, thuận tiện nói chuyện.
Sau khi ngồi xuống, cậu cầm thực đơn tùy tiện gọi hai món.
Chờ nhân viên đóng cửa lại, Kỷ Nhiên dựa ra sau ghế, vào thẳng vấn đề hỏi: “Nói chuyện giao dịch đi, giúp đỡ anh thì một năm phải đưa bao nhiêu tiền?”
Tần Mãn biết Kỷ Nhiên không phải người nói chuyện theo lẽ thường nhưng nghe lời này vẫn khiến hắn có chút bất ngờ.
Hắn cười, chậm rãi hỏi: “Thoải mái như vậy sao?”
“...Tần Mãn.” Kỷ Nhiên thoáng nhấc cằm, nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Nếu như anh không muốn tiếp tục sống ở đây thì cứ sống kiểu bần cùng như giờ đi.”
Kỷ Nhiên chỉ đang hù dọa Tần Mãn thôi, tuy Tần gia phá sản nhưng cũng không phải là người mà một đứa con riêng như cậu có thể tùy ý làm bậy.
Tần Mãn thu nụ cười lại, nói: “Để tôi suy nghĩ một chút.”
Kỷ Nhiên hỏi: “Muốn nghĩ bao lâu? Tôi rất vội.”
“...” Tần Mãn dùng ngón trỏ nhẹ gõ mặt bàn, cửa mở ra, nhân viên phục vụ bưng một bàn sashimi lên.
Người đi rồi, hắn mới đáp: “Ăn xong bữa cơm này sẽ nói cho em.”
Kỷ Nhiên không có khẩu vị, cậu lấy điện thoại ra: “Anh ăn đi.”
Tần Mãn không nhiều lời nữa, cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Tuy hắn đã sa cơ nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân vẫn rất tao nhã, Kỷ Nhiên vốn quen ăn kiểu miếng to ngụm rượu rồi, làm sao có thể nhìn vừa mắt cách hắn ăn được.
Vì vậy, Tần Mãn mới ăn vài miếng, Kỷ Nhiên đã mở lời.
“Đầu tiên tôi nói rõ cho anh biết.” Cậu nói, “Tôi tìm anh không phải là muốn anh theo tôi lên giường...”
“Vậy em cho tôi tiền làm gì?” Tần Mãn cắt ngang lời cậu, giương mắt nhìn cậu, ngữ khí đầy ám muội, “Em không thích thân thể của tôi, vậy là em thích tôi?”
“...Không chỉ là muốn anh theo tôi lên giường.” Kỷ Nhiên cắn răng sửa lại, lựa lời khó nghe mà nói, “Lúc tôi muốn thì anh phải có mặt, tôi nói đi bên trái thì anh không được phép đi bên phải, còn có – trong lúc giao dịch vẫn còn thì không cho phép anh có quan hệ với người khác, tôi không thích có người cắm sừng lên đầu tôi... Tôi có yêu cầu rất cao đối với người của mình nên anh từ từ định giá đi, đừng bán rẻ bản thân.”
Kỷ Nhiên sĩ diện hảo, trước đó cậu đã nói với Nhạc Văn Văn bao hắn một năm nên cậu phải nói rõ ràng trước để tránh hắn được lợi lấn tới.
Tần Mãn nuốt xuống miếng cá sống, đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng: “Em có bao nhiêu tiền?”
Kỷ Nhiên nhíu mày: “Gì chứ? Dù sao tôi vẫn đủ khả năng để mua anh, miễn anh đừng nói cái giá trên trời như một hai trăm triệu gì đó.”
“Một hai trăm triệu thì làm sao có thể tìm được tôi.” Tần Mãn cười, “Nhưng tôi có quen biết với anh của em, tôi nguyện ý bớt cho em... Tôi muốn một nửa số tiền trong thẻ của em.”
Tâm tình Kỷ Nhiên vốn thoải mái hơn chút nhưng vừa nghe hắn nhắc tới Kỷ Duy thì lông mày liền nhíu chặt.
“Anh không sợ trong thẻ tôi không có tiền sao?”
“Vậy em đồng ý hay không?” Tần Mãn hỏi ngược lại.
Trong thẻ Kỷ Nhiên đúng là có không ít tiền, cha cậu tuy không quản cậu nhưng mỗi tháng vẫn đúng hạn gửi tiền cho cậu. Lúc bình thường cậu không có người bên cạnh, không chơi thuốc cũng chẳng chơi bạc, ngoại trừ việc mua xe thì không có tiêu xài gì nhiều nên một nửa số tiền cũng là cái giá khả quan.
Mà Kỷ Nhiên chưa bao giờ quan tâm tới tiền.
“Được.” Kỷ Nhiên đáp, “Hiện giờ chuyển cho anh?”
“Đã muộn, ngân hàng nghỉ làm rồi.”
Kỷ Nhiên không thích lằng nhằng: “Vậy để tôi hẹn với giám đốc ngân hàng.”
“Không vội.” Tần Mãn đáp, “Tôi đâu có chạy.”
Nói xong, hắn từ trong ví tiền lấy ra một tấm danh thiếp của người phụ nữ ban nãy đưa cho hắn.
Tần Mãn không thèm liếc mắt, trực tiếp vứt vào gạt tàn thuốc lá.
Kỷ Nhiên quét mắt nhìn thì thấy bốn từ “Công ty quản lý“.
“Người kia là người môi giới?” Chuyện chính đã bàn xong, Kỷ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cậu đốt một điếu thuốc, “Tôi nghe nói bây giờ minh tinh kiếm tiền rất dễ... Sao vậy, khinh thường nghề này?”
“Không kinh nghiệm, làm không tốt.” Ngữ khí Tần Mãn nhẹ nhàng, “Hơn nữa, tôi lên giường với em đã có thể kiếm được một số tiền lớn, cần gì phải làm khổ bản thân.”
Kỷ Nhiên không tự chủ cắn điếu thuốc: “Anh có thể đừng cmn mở miệng là nói lên giường được không?”
“Em không cho thì tôi sẽ không nói.” Tần Mãn nhanh chóng nhập vai. Hắn đứng dậy, “Tôi ăn xong rồi, chúng ta đi đâu nữa?”
Kỷ Nhiên ngồi nhìn hắn, ánh sáng phản lại chiếu thành từng mảng tối trên mặt Tần Mãn khiến cậu không nhìn rõ biểu cảm của Tần Mãn.
Tới giờ, hình tượng của hắn trong mắt cậu đã bị hắn phá vỡ rối tinh rối mù.
Bởi vì phá sản mà có thể khiến tính tình một người thay đổi tới vậy?
Ý thức được bản thân đang suy nghĩ chuyện thừa thải, Kỷ Nhiên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhấn đầu điếu thuốc lên tấm danh thiếp: “Quán bar.”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tần (cá mắm nằm*): Phá sản thật tốt.
(*Là bài hát chủ đề của bộ phim hoạt hình “Heroes of Food and Adventure“. Tui chẳng hiểu nó có nghĩa gì nữa. Lời đại khái được dịch như sau:
Có thể rời giường được không?
Bạn có thể không trang điểm sao?
Tôi cũng không muốn ăn hôm nay
Bạn có thể tiếp tục nói dối?
Tôi không giống
Cũng quá lười để bảo dưỡng
Không thể gội đầu trong ba ngày.
Cá muối nằm, cá muối rất buồn
Những gì lo lắng và lo lắng đều quên
Cá muối nằm, thức dậy và hoảng loạn
Quên khi nào bắt đầu thay đổi như thế này
Cá muối nằm, cá muối không bận
Những gì lo lắng và lo lắng đều quên
Cá muối nằm, thức dậy và hoảng loạn
Chỉ trách số phận rắc quá nhiều muối vào tôi.
Bạn không thể chiến đấu cho nó?
Bạn có thể không vội vàng?
Đã đặt đồng hồ báo thức
Hãy để nó tiếp tục vang lên
Muốn trở nên gầy và đẹp
Tôi muốn được nóng và phát sáng
Nhưng tôi cũng giống như tôi.
Cá muối nằm, cá muối rất buồn
Những gì lo lắng và lo lắng đều quên
Cá muối nằm, thức dậy và hoảng loạn
Quên khi nào bắt đầu thay đổi như thế này
Cá muối nằm, cá muối không bận
Những gì lo lắng và lo lắng đều quên
Cá muối nằm, thức dậy và hoảng loạn
Chỉ trách số phận rắc quá nhiều muối vào tôi.
Cá muối nằm trong một tâm trạng thoải mái
Ngay cả cá muối cũng có những giấc mơ của riêng mình.
Muốn sống lâu hãy tử tế.
Tôi tin rằng may mắn sẽ đến với tôi.)