Đối Thủ Truyền Kiếp Của Tôi Đã Phá Sản Rồi!

Chương 8: Chương 8




8.

Kỷ Duy mặc âu phục màu trắng, trên túi còn để một bông hoa, sắc mặt đến giờ vẫn chưa khôi phục như cũ, ngay cả nụ cười cũng cứng đờ.

“Chúc mừng chúc mừng.” Một vị khách mời nắm lấy tay anh ta, “Sao sắc mặt không tốt vậy, khẩn trương à?”

Kỷ Duy cười gượng: “Có chút.”

Sau khi đưa khách mời vào trong, Kỷ Duy vừa muốn thở ra một hơi thì nghe thấy một thanh âm uy nghiêm: “Kỷ Duy.”

Kỷ Duy vội vàng ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt: “Ba đến rồi.”

“Ừ.” Kỷ Quốc Chính mới vừa xuống máy bay đã tới đây, ông nhìn xung quanh một lượt rồi nói, “Sao không tổ chức ở khách sạn?”

“Cô ấy nói thích tổ chức ở hoa viên.” Cô ấy là ý chỉ vị hôn thê của anh ta.

Kỷ Quốc Chính gật đầu: “Bà con tới chưa?”

Kỷ Duy đáp: “Đã ở bên trong.”

Kỷ Quốc Chính ừm một tiếng, đang định tham gia thì Kỷ Duy nhanh chóng bước lên trước, ngữ khí ẩn nhẫn: “Ba.. Sao cậu ta lại tới?”

Kỷ Quốc Chính nhanh chóng hiểu ra: “Nó tới rồi? Là ý của bà con, nghe đi.”

Kỷ Duy: “Ba.. Mẹ sẽ không vui.”

“Là con không vui hay mẹ con không vui? Yên tâm, mẹ con biết nặng nhẹ.” Kỷ Quốc Chính nhìn anh ta, “Ngược lại là con, đừng bởi vì một người không có quan hệ mà mặt nặng mày nhẹ.”

Kỷ Duy cắn răng: “Con hiểu rồi.”

“Còn nữa,“ Kỷ Quốc Chính dường như nhớ tới cái gì, “Tần Mãn có tới không?”

...

Kỷ Nhiên vắt chéo hai chân, tay cầm điện thoại bắn chíu chíu. Cậu ghét mấy kiểu tiệc như thế này, chỉ là xã giao mà cũng tốn hơn nửa thời gian, cậu ngồi đây hơn nửa tiếng mà nghi thức đính hôn còn chưa bắt đầu.

Cũng may bây giờ là thời đại của Internet, mở điện thoại lên là có game. Chỉ cần mở ra chơi thì tất cả mọi người xung quanh không còn liên quan gì tới cậu nữa...

Mà cũng không đúng.

“Dưới góc phải có người.”

“Hả, thì ra là đồng đội sao?”

“Đồng đội mau mau mở mic.”

Kỷ Nhiên cảm thấy phiền phức, khó chịu nên đột nhiên ấn tăng âm lượng tới 70%.

Tai nghe bên phải bỗng dưng bị lấy xuống, Tần Mãn nói: “Mở lớn như thế là muốn hư tai sao?”

Kỷ Nhiên đoạt lấy tai nghe, nhỏ giọng mắng hắn: “Anh có thấy phiền không?...”

“Tần Mãn.” Chẳng biết khi nào màn tiếp khách đã kết thúc, Kỷ Duy đi tới bên người Tần Mãn, không thèm nhìn tới Kỷ Nhiên, “Sao cậu ngồi ở đây? Vị trí của cậu ở bàn chính mà, người tiếp đón cậu không nói cho cậu sao?”

Bàn chính?

Kỷ Nhiên nghi ngờ liếc mắt nhìn một chút. Cậu vừa nhìn thì thấy ngồi ở bàn chính cơ bản đều là người nhà họ Phương, còn lại là mấy khuôn mặt mới khá lớn tuổi, thoạt nhìn đã biết là người có địa vị không thấp.

Càng không cần phải nói nhóm anh em của Kỷ Duy, đều ngồi vào vị trí ở giữa.

Tần Mãn là người vừa bị phá sản lại được mời tới đây đã khiến cậu bất ngờ, hiện tại Kỷ Duy còn mời hắn đi ngồi bàn chính?

“Tôi ngồi ở đây cũng tốt.” Tần Mãn nói, “Đã lâu không gặp Kỷ Nhiên nên muốn cùng em ấy ôn chuyện.”

“...Các người quen nhau?” Kỷ Duy cau mày, “Chuyện gì cũng có thể nói sau, vị trí bên kia vẫn giữ lại cho cậu. Đi thôi.”

Tần Mãn đang muốn từ chối thì bỗng cảm thấy trên vai nặng nặng.

Mùi nước hoa dành cho đàn ông tiến vào xoang mũi của hắn.

Kỷ Nhiên nhấc tay phải khoát lên vai Tần Mãn: “Nghe không hiểu sao? Hắn phải cùng tôi ôn chuyện.”

Kỷ Duy đang muốn nổi giận, Tần Mãn đã mở miệng trước. Hắn đột nhiên cầm lấy đầu ngón tay Kỷ Nhiên, cười khẽ nói: “Sao lại không quen? Là học đệ của tôi. Cậu đi đi, tôi sẽ không qua, giúp tôi chào hỏi bác Kỷ.”

Ngón tay bị một luồng ấm áp vây quanh, Kỷ Nhiên theo bản năng muốn rụt tay lại nhưng đối phương lại dùng lực khiến cậu không thể thoát ra.

Tần Mãn nắm tay cậu, dưới góc độ người ta không nhìn thấy dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay cậu.

Má.

Kỷ Duy nói: “...Cũng được. Lát nữa xong rồi thì ở lại. Đúng lúc tớ muốn cùng cậu đàm luận về mảnh đất kia.”

“Được.”

Kỷ Duy vừa mới đi, Kỷ Nhiên lập tức thu tay về.

Người xung quá nhiều, cậu không tiện phát tác nên ở dưới bàn âm thầm nhéo đùi Tần Mãn.

Nhéo xong mới cảm thấy không đúng.

Loại động tác nhỏ dưới bàn thế này, thật cmn giống như... làm nũng!

Kỷ Nhiên không để ý tới hắn nữa, tầm mắt trở lại trong game thì phát hiện nhân vật của mình đã bị người ta bắn chết thành quan tài* rồi. Cậu hừ một tiếng, thoát ván này rồi mở ván mới.

(Ai chơi pubg thì biết khi bị chết sẽ thành quan tài tức là cái hộp gỗ nâu nâu ấy.)

Âm thanh ở xung quanh khá lớn, dù cậu đã mang tai nghe nhưng vẫn nghe được một chút. Người chủ trì nói liên miên cằn nhằn rất lâu, tuy người nọ cố gây tiếng cười nhưng câu chuyện vẫn vô cùng nhạt.

Còn không bằng gọi Nhạc Văn Văn lên bục kể chuyện tấu hài còn thú vị hơn.

Hai vai chính là liên hôn của hai nhà Kỷ - Phương vốn không hề có tình cảm, chuyện cũ có thể hồi tưởng cơ hồ là số không cho nên phân đoạn này trôi qua rất nhanh.

Còn không bằng một phần năm thời gian tiếp khách nữa.

Kỷ Nhiên tắt game đi, trong đầu nghĩ khi nào nên lẻn ra.

“Tần Mãn.”

Kỷ Nhiên đã nghĩ đời này sẽ không nghe được giọng nói này.

Hai tay cậu đang lấy tai nghe xuống bỗng dừng lại, theo bản năng quay đầu lại.

Kỷ Quốc Chính cầm ly rượu, lúc này đang dùng ánh mắt từ ái nhìn Tần Mãn, phảng phất như hắn mới là con của ông ta.

Tần Mãn cầm ly rượu đứng dậy, ngữ khí khách khí nói: “Bác Kỷ, đã lâu không gặp. Bác dạo này có khỏe không?”

“Rất khỏe. Ba mẹ cháu đâu, tại sao không cùng tới?” Kỷ Quốc Chính hỏi.

Tần Mãn đáp: “Ba mẹ con có chút không tiện.”

Kỷ Quốc Chính gật đầu, hòa ái nói: “Bác cũng rất lâu không gặp cháu. Nhớ khi còn bé, mỗi ngày cháu đều tới nhà bác chơi. Con và Kỷ Duy chắc cũng lâu rồi không gặp phải không? Nếu không tối nay con ở lại đây, phòng trống cũng nhiều. Con lưu lại, hai người nói chuyện phiếm, ôn chuyện cũng tốt. Đừng để càng lớn tuổi thì tình cảm anh em đang tốt lại tan vỡ, rất đáng tiếc.”

“Sao cháu có thể không biết xấu hổ mà quấy rầy nhà bác được.” Tần Mãn nói xong, đột nhiên quay đầu lại, “Kỷ Nhiên, tối nay em cũng ở đây sao?”

Kỷ Nhiên đang nghe trộm, không ngờ Tần Mãn sẽ hỏi tới cậu nên hơi kinh ngạc: “Tôi đương nhiên không....”

“Nó ở đây.” Kỷ Quốc Chính thu hồi nụ cười, rốt cục cam lòng cho Kỷ Nhiên một ánh mắt, “Kỷ Nhiên, con cũng lâu rồi không trở lại. Tối nay ở đây, bà nội con có lời muốn nói với con.”

Kỷ Nhiên không ngờ hai mươi năm của cậu còn không chen nổi vào gia tộc, mà chỉ vì một câu nói của Tần Mãn lại mở rộng cửa với cậu.

Nhưng tại sao?

Tuy cậu chẳng thân thiết gì với người ba này nhưng có thể từ hành động của ông ta thì có thể nhìn ra Kỷ Quốc Chính người này tuyệt đối không phải là người có tính cách hiền lành, đưa tay giúp đỡ gia đình đã phá sản.

Nếu không phải là tòa án tuyên bố nhà Tần Mãn đã phá sản thì cậu đã hoài nghi Tần Mãn đang giả vờ ra vẻ đáng thương ở trước mặt cậu.

Kỷ Quốc Chính nói xong thì quay lại nhìn Tần Mãn: “Vân tổng mới vừa hỏi bác về cháu. Đi thôi, qua chào hỏi bọn họ.”

“Được.” Tần Mãn xoay đầu lại, “Tôi đi một lát.”

Kỷ Nhiên: “...Anh đi thì đi đi, nói tôi làm gì.”

Tần Mãn cười cười với cậu rồi quay người rời đi.

Kỷ Nhiên cầm ly rượu đỏ trong tay, con mắt chăm chú nhìn Tần Mãn.

Bạn của cậu không nói sai, Tần Mãn đi theo Kỷ Quốc Chính tới kính rượu toàn là mấy lão cáo già. Hắn mỉm cười phong độ, cử chỉ tao nhã giống như thương nhân kinh nghiệm lâu năm.

Dối trá.

Kỷ Nhiên trong lòng mắng một câu, buồn bực nâng ly rượu lên uống.

Sau khi đi xung quanh mời rượu thì tới giờ giao thiệp. Người chung quanh thành từng nhóm trò chuyện, hai ba câu không rời việc làm ăn.

Cũng may không ai tới bắt chuyện với cậu, thế càng yên tĩnh hơn. Ngồi lâu tẻ nhạt, Kỷ Nhiên đứng dậy đi vệ sinh hút điếu thuốc.

Vào trong buồng vệ sinh, cậu vừa mới đốt thuốc thì nghe thấy tiếng bước chân.

“Tần Mãn có chuyện gì vậy? Hắn thật sự phá sản sao?”

“Chuyện này có thể giả sao? Nhưng tôi thấy không giống lắm... Kỷ Duy, cậu biết rõ hơn, thử nói một chút xem.”

Má, oan gia ngõ hẹp.

Kỷ Nhiên nhả khói, tiếp tục nghe.

“Đương nhiên là thật.” Kỷ Duy nói.

“Vậy sao hắn... Tôi không có ý gì khác nhưng tôi thấy hắn vẫn khá ổn, mới nãy còn theo ba cậu đi chào hỏi mấy người kia.”

Kỷ Duy đáp: “Phá sản thì sao? Ba tôi coi trọng chính là nhân phẩm, hơn nữa ba tôi vốn thích hắn nên muốn đề bạt hắn.”

Quỷ mới tin.

“Vậy à, cũng đúng. Nhìn qua có vẻ Tần Mãn cùng mấy lão già có quan hệ khá tốt. Đúng rồi, hình như tôi còn nhìn thấy Kỷ Nhiên? Tôi không nhìn lầm chứ?”

Thanh âm Kỷ Duy lớn hơn mấy phần: “Cậu thật phiền. Nhắc tới thằng tạp chủng đó làm gì?”

“Đừng nóng mà. Tôi chỉ là tò mò, sao cậu mời nó tới làm gì? Là muốn chỉnh nó? Cậu cứ nói, tụi tôi giúp cậu!”

Chỉnh tôi?

Kỷ Nhiên nhắm mắt lại, thầm nghĩ các người lại thích gây chuyện nhỉ, bà mợ nhà nó còn chưa biết ai chỉnh ai đâu.

Kỷ Duy nói: “Bà nội tôi gọi tới. Hôm nay là lễ đính hôn của tôi, mấy người đừng gây chuyện. Lát nữa tôi gọi bảo an tới đuổi nó ra ngoài.”

Kỷ Nhiên hít khói thuốc sau đó thở ra, mở cửa buồng.

“Muốn đuổi tôi? Kỷ Duy, anh quá đề cao bản thân rồi.” Kỷ Nhiên vừa nói vừa phun khói thuốc ra, “Tôi cho anh biết. Anh không những không thể đuổi tôi mà tối nay anh còn phải mở cửa lớn mời tôi bước vào.”

Sắc mặt Kỷ Duy tối sầm xuống. Bằng hữu bên cạnh anh ta có phản ứng trước: “Mày...”

“Mày cái gì mà mày?” Kỷ Nhiên chặn lời gã lại, rồi quan sát đám bạn của Kỷ Duy, “Chỉ với đám gà con này mà muốn chỉnh tôi? Ai cũng gầy như cây sào, ngồi bàn giấy nhiều quá nên teo não lại? Chỉ sợ bình thường bên ngoài gió thổi một chút cũng không dám bước ra khỏi cửa. Tôi chỉ cần một đấm đã có thể đánh bay tụi này từ toilet tới bục ngoài kia rồi.”

Kỷ Duy cả giận nói: “Kỷ Nhiên!”

Bầu không khí lập tức lạnh xuống.

Một lát sau.

“Chỉ đùa chút thôi mà, tôi sao có thể đánh người được chứ.”

Ngữ khí của Kỷ Nhiên rất cợt nhả, cậu nhìn lại đám “tinh anh xã hội” kia rồi hài lòng sửa lại ống tay áo, cười nói, “Tôi đi đây, các người tiếp tục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.