Beta: Hana
Dụ Phồn ghét bỏ đi qua đỡ anh.
Không biết có phải do thân thể yếu ớt không, rõ ràng vừa chạy 400 mét xong, tay Trần Cảnh Thâm lại lạnh buốt.
Trang Phóng Cầm đứng phía xa thấy hình ảnh này, cũng hơi bất ngờ.
Quan hệ của hai đứa này tốt lên từ khi nào thế?
Cô đi tới, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, xem như hài lòng, sau đó càng giận hơn.
"Nếu lần trước các em tự giác hơn, ngoan ngoãn tham gia đại hội thể thao, lớp mình sẽ lạc xuống vị trí cuối cùng à?" Trang Phóng Cầm nói, "Nhất là em đấy! Dụ Phồn!"
Dụ Phồn kéo người từ dưới đất lên, lập tức buông tay ra: "Cô không thể bảo những người khác trong lớp cố gắng hơn hay sao?"
"Em không thể có một ít cảm giác vinh dự cho lớp hay sao?" Trang Phóng Cầm dùng giáo án vỗ đầu cậu, nghiêng đầu nhìn nam sinh đang khẽ thở dốc, thái độ nhẹ nhàng hơn hẳn, "Trần Cảnh Thâm, không sao chứ? Có chạy được không?"
Trần Cảnh Thâm gật đầu, rũ mi mắt, cứ như còn chưa thể bình phục lại: "Được ạ."
"Ừ, thật sự không được thì nên luyện tập nhiều hơn, bình thường đừng chỉ lo học tập mãi, tố chất thân thể cũng phải theo kịp."
"Vâng."
Trang Phóng Cầm gật đầu, sau đó hỏi người bên cạnh: "Vương Lộ An, không thì bây giờ em nhân dịp này luyện chạy 3000 mét luôn đi?"
"Cầm, không phải em lừa cô đâu." Vương Lộ An nói rất nghiêm túc, "3000 mét với em là thứ cả đời chỉ có một lần, hôm nay em mà chạy, đến hôm đại hội thể thao em phải ngồi xe lăn đến mất thôi."
"...."
Nữ sinh cách bên này vài bước nắm chặt chai nước khoáng trong tay, trông thấy Trang Phóng Cầm đứng ở đó, cô do dự chốc lát, cuối cùng tiếc nuối xoay người rời đi.
Trần Cảnh Thâm khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua bên đó, mím môi, bắt đầu lặng lẽ bình ổn nhịp thở.
Trang Phóng Cầm tập trung đám học sinh lại một chỗ, nói bừa vài kỹ thuật chạy bộ một lượt, bảo mọi người rảnh rỗi thì tự mình đi tập luyện nhiều hơn, sau đó mới tuyên bố giải tán.
Vương Lộ An đứng lên từ mặt đất: "Cuối cùng cũng được đi rồi, mệt chết đi được."
Chương Nhàn Tịnh lườm cậu ta: "Cậu ngồi yên một chỗ có nhúc nhích đâu? Mệt cái đếch gì."
"Tôi mệt thay anh em tôi," Vương Lộ An nói, "Dụ Phồn, đi, đến quán trà sữa ngồi một lát không?"
Dụ Phồn nhận áo khoác từ tay cậu ta: "Ừ."
Vương Lộ An phủi cỏ dính trên mông, khóe mắt khẽ liếc thấy người bên cạnh, buột miệng hỏi, "Học bá, đi cùng luôn không?"
Tình nghĩa trước đây chạy trối chết ra khỏi quán net, cộng thêm vừa nãy nói chuyện vặt vãnh mấy câu, Vương Lộ An trước nay dễ thân quen tự nhận là quan hệ giữa mình với học bá cũng tốt lắm.
Nhưng mà cậu ta hỏi vậy cũng thuận miệng quá.
Chỉ nghĩ cũng biết Trần Cảnh Thâm không thể nào tụ tập với những học sinh trong mắt người khác là lêu lổng chẳng ra gì như đám cậu ta được____
"Được." Trần Cảnh Thâm nói.
Vương Lộ An: "?"
Dụ Phồn nhíu mày, vừa định nói đừng đi theo, quay đầu đối diện với ánh mắt của Trần Cảnh Thâm lại ngậm miệng lại.
Thôi, chân mọc trên người người ta, đi đâu cũng chẳng liên quan đến cậu.
Trong quán trà sữa kê vài cái bàn cho khách ngồi, giờ này đã có một nửa người ngồi bên trong.
Mấy người mở bàn chơi bài, những người khác vây quanh lại xem.
Nghe thấy tiếng động, Tả Khoan ngậm thuốc ậm ờ hỏi: "Sao giờ mới đến? Chờ mấy cậu cả ngày trời."
Lúc này quán trà sữa không buôn bán gì nhiều, bọn họ lại ngồi bên trong, mấy nam sinh cứ đánh bài hút thuốc không hề kiêng dè, trong quán lượn lờ sương khói.
Vương Lộ An nói: "Còn chẳng phải là bị Phóng Cầm tóm đi chạy một vòng à."
"Chẳng lẽ các cậu tham gia đại hội thể thao hả?" Có người hỏi.
"Đúng thế, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của Phóng Cầm." Vương Lộ An nói với người đứng bên bàn pha chế, "Bà chủ ơi, như cũ, hai ly trà sữa hương khoai môn, một ly trong đó thêm cho cháu nhiều trân châu vào___Học bá này cậu uống gì? Tôi mời cậu."
"Học bá? Gọi ai đấy?" Tả Khoan hoang mang quay đầu qua, "Cái đệch."
Mặc dù hai hôm trước cậu ta vừa làm vài ván game chung với vị học bá này, nhưng người thật xuất hiện theo đám Dụ Phồn, tình cảnh vẫn hết sức kì diệu.
Với lại___Không biết có phải do nghe Trần Cảnh Thâm đứng diễn thuyết ở lễ chào cờ nhiều quá hay không, Tả Khoan vừa nhìn thấy người này là muốn dụi tắt thuốc lá.
"Không cần, tự tôi trả là được." Trần Cảnh Thâm lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, "Giống vừa rồi, cảm ơn ạ."
Vương Lộ an nửa thật nửa đùa hỏi: "Học bá à, hôm nay có wechat rồi hả?"
"Ừ." Trần Cảnh Thâm nghiêm túc trả lời, "Tạo một cái."
"...."
Dụ Phồn ném áo lên ghế sô pha, lười biếng ngồi xuống.
Đây là sô pha cho hai người, nhưng mọi người đã quen để lại cho một mình Dụ Phồn ngồi.
Gọi trà sữa xong, Vương Lộ An kéo một cái ghế tựa qua: "Học bá, đây, cậu ngồi____"
Tay Dụ Phồn chợt nhẹ đi.
Trần Cảnh Thâm đặt cặp sách sang bên cạnh, sau đó nhấc áo khoác của Dụ Phồn lên, thuận tay sửa sang vài cái rồi khoát lên trên cặp sách.
Sau đó rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Dụ Phồn.
Dụ Phồn: "?"
Động tác trong tay những người xung quanh ngừng lại, ngạc nhiên nhìn sang hai người.
Mãi cho đến khi có người bị thuốc lá cháy bỏng tay, sợ hãi gào: "Ối đệch...."
Dụ Phồn hoàn hồn, dùng đầu gối húc người bên cạnh: "Biến sang bên cạnh ngồi đi."
"Không sao," Trần Cảnh Thâm nói, "Tôi ngồi ở đây cũng được."
"?"
Dụ Phồn nhíu mày, Tả Khoan biết đây là tín hiệu cậu sắp nổi cáu, thở ra một hơi khói thuốc chuẩn bị hóng chuyện.
Lại nghe thấy Dụ Phồn "chậc" một tiếng, sau đó quay đầu nhìn cậu ta: "Cậu thử nhả thêm một hơi khói thuốc sang hướng tôi lần nữa xem?"
Tả Khoan: "?"
"Không phải cố ý đâu," Tả Khoan nghĩ bụng mẹ nó chứ bình thường cậu cũng ngửi ít lắm à, tay nhanh nhẹn đưa điếu thuốc sang cho cậu, "Làm một điếu không?"
"Không hút." Dụ Phồn nói, "Quay đầu về đi."
"...."
Vương Lộ An bưng trà sữa về đây. Dụ Phồn lấy ly của mình ra uống một ngụm, rảnh rỗi cầm điện thoại lên bắt đầu sự nghiệp rắn săn mồi của mình.
Trần Cảnh Thâm nhìn ngón tay cậu đang quẹt trái quẹt phải: "Cậu không đánh bài à?"
"Không."
Đám Tả Khoan chơi Nổ Kim Hoa, đặt cược tiền. Bình thường chỉ có Đấu Địa Chủ vẽ rùa thì Dụ Phồn mới chơi vài ván, còn lại không chơi bao giờ, những người khác cũng biết điểm này của cậu, cho nên cũng không mở miệng mời cậu.
Trần Cảnh Thâm: "Vậy làm bài tập đi."
Dụ Phồn: "....."
Những người khác: "??"
Dụ Phồn siết chặt điện thoại, vừa định bảo cái người này mau ôm cặp sách cút đi, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
"Một ly chanh mật ong___Không cần...." Thấy rõ người ngồi trong quán, người nọ quay đầu bước đi.
"Ối chà, chẳng phải Đinh Tiêu đấy à?" Thấy rõ người tới, trên mặt Tả Khoan nổi lên nụ cười trầm ngâm, gọi người đó lại, "Đứng yên, sợ gì chứ? Mua xong rồi đi."
Nghe thấy cái tên này, Vương Lộ An quay đầu nhìn ra cửa, vốn còn đang cười tít mắt lập tức không còn biểu cảm gì.
Chỉ có Dụ Phồn vẫn cúi đầu dắt theo rắn nhỏ tiến công.
Trần Cảnh Thâm nhìn ra ngoài cửa.
Là một nam sinh vóc dáng cao ráo, trông hơi béo. Nghe thấy giọng của Tả Khoan, vẻ mặt người này tức khắc trắng bệch.
Vài giây sau, hắn thu bước chân về, ôm cặp sách cắn răng chống đỡ: "Cho một ly chanh mật ong."
"Lại đây ngồi chờ đi." Tả Khoan giễu cợt.
"Thôi," Vương Lộ An, "Nhìn cậu ta lại uống không nổi, tí nữa phí mất ly trà sữa hương khoai môn của tôi mất."
Mặt nam sinh tên Đinh Tiêu đó lúc đỏ lúc trắng, nhìn vào trông day dứt dã man.
Mãi cho đến khi hắn thoáng liếc thấy xe của gia đình mình.
Tức khắc hắn như có thêm sức mạnh, ly nước chanh vừa làm xong, hắn lập tức cầm lại, sau đó cắn răng gằn từng chữ: "Một đám thối nát."
Lúc này Vương Lộ An đứng lên, mở miệng chửi tục: "Mày nói ai đó? Thử lặp lại câu này thêm một lần tao xem?"
Tả Khoan cũng ném bài đứng dậy.
Nhưng tất cả cũng không đáng sợ bằng Dụ Phồn nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt của Dụ Phồn, tim Đinh Tiêu giật thót, lập tức quay đầu chạy, còn vừa chạy vừa gào: "Mẹ! Mẹ ơi!"
Y như thằng đần.
Dụ Phồn cúi đầu tiếp tục chơi.
"Thằng thiểu năng! Còn chưa động tới mày đã gọi mẹ, con trai cưng của mẹ đấy à!"
Vương Lộ An gào với cửa xong, vừa quay đầu về lại đối diện với ánh mắt của Trần Cảnh Thâm.
Lúc này Vương Lộ An mới nhớ ra trong bọn họ còn có một học sinh tốt.
Cậu ta kéo ghế qua ngồi xuống, nụ cười trên mặt nhanh chóng quay lại: "Móa, học bá à, cậu đừng sợ nha, bình thường bọn tôi không có vầy đâu."
Tả Khoan nghe vậy liếc nhìn qua, thầm nói cậu nhìn kiểu gì mà thấy cậu ta sợ thế? Chẳng phải vẫn đang bày cái bản mặt liệt đấy ra à?
Trần Cảnh Thâm hỏi: "Cậu ta là ai thế?"
"Đinh Tiêu á, ban 2___trước đây học cạnh lớp cậu mà, cậu không biết hả?" Vương Lộ An hỏi.
"Không có ấn tượng."
"Vậy chuyện năm lớp 10 Dụ Phồn dùng đĩa đựng cơm ở căn tin đập người ta, cậu từng nghe qua chưa?" Vương Lộ An nói, "Người bị đập là cậu ta đó."
Đến giờ Vương Lộ An vẫn nhớ rõ cảnh tượng đó.
Hôm ấy, cậu ta ngủ cả sáng, giữa trưa tỉnh dậy đói muốn chết đến nơi, chịu không nổi kéo Dụ Phồn đến căn tin ăn chung. Cậu ta còn gọi món sườn xào chua ngọt mình yêu nhất nữa.
Bàn ở căn tin trường xếp rất gần nhau, có người đi ngang thì người ngồi hai bên phải nhường ra một khoảng.
Cho nên người ngồi phía sau nói cái gì, tất cả mọi người ai cũng nghe thấy được.
____"Con nhỏ ngồi trước bàn tôi đấy, nó bị Dụ Phồn ban 7 từ chối lời tỏ tình, lúc về khóc cả một tiết, phiền muốn chết."
____"Tôi ghét nhất loại nữ sinh này, thành tích học tập kém, ngày nào cũng mặc đồ lót màu đỏ, đồng phục thì xuyên thấu muốn chết ra, cũng không biết mặc cho ai xem, à....Có khi là mặc cho Dụ Phồn xem rồi, tiếc là nó không bự, Dụ Phồn cũng ngứa mắt, ha ha."
____"Mỗi lần nó đến hỏi bài tôi, áo còn kéo xuống cực kì thấp, chắc chắn cũng thích tôi rồi, nhưng mà tôi là ai? Đến cả Dụ Phồn nó cũng không theo đuổi được, chẳng lẽ còn muốn theo đuổi tôi à."
____"Ê, tôi có tấm hình này, lúc nó thắt dây giày ấn chụp lại, cậu muốn xem không? Áo nó mở rộng, thấy được rất rõ luôn____".
||||| Truyện đề cử: Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân |||||
Dụ Phồn ngồi phía sau ném đĩa cơm lên đầu hắn.
Lúc đó Vương Lộ An còn chưa ngộ ra đã xảy ra chuyện gì, đồ ăn đã rơi xuống từ đầu Đinh Tiêu, vãi ra đầy đất.
Đó là cái xử phạt đầu tiên Dụ Phồn phải ăn kể từ ngày đầu tiên vào cấp 3.
"Cái đệch, cậu không biết lúc đó Dụ Phồn đỉnh thế nào đâu. Động tác đó, ánh mắt đó, dọa sợ cả đám, những người khi đó ở căn tin bị dọa đến mức không ai dám động đậy." Vương Lộ An suy nghĩ, "Chỉ là hơi tiếc đĩa sườn xào chua ngọt, cậu ấy còn chưa ăn được hai miếng nữa, toàn bộ cho Đinh Tiêu hết."
Vương Lộ An kể chuyện đến say sưa ngon lành.
Nãy giờ Dụ Phồn vốn muốn ngắt lời cậu ta, ngẫm nghĩ một hồi lại nhịn xuống.
"Nếu tôi biết cậu sẽ nhớ nhung đến tận bây giờ," Dụ Phồn điều khiển rắn săn mồi, "Nhất định tôi sẽ nhặt mấy miếng trên đầu cậu ta xuống cho cậu."
Vương Lộ An: "Không cần đâu."
Tả Khoan đốt thêm điếu thuốc: "Dụ Phồn, rốt cuộc cậu nhịn sao hay thế, nếu tôi là cậu, tôi đã____"
Dụ Phồn: "Kéo vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, mang gậy mang dao ra, đánh rụng sạch nửa hàm răng của cậu ta, cạo trọc đầu cậu ta xuống, cắt ngón tay....Mấy cái này tôi còn không biết à? Đến lượt cậu dạy tôi?"
Tả Khoan: "?"
Vương Lộ An: "??"
Làm quá rồi anh em ơi, chẳng phải bọn mình đôi bên đối xử chân thành, lấy nắm đấm kết bạn hả? Động đến đao búa hồi nào?
"Tôi lười quan tâm cậu ta, với lại____" Dụ Phồn lạnh lùng nói, "So sánh với cậu ta, tôi muốn đánh những người thích vướng víu người khác hơn."
Trần Cảnh Thâm nắm cặp sách của mình lên.
Dụ Phồn: "Cộng thêm những người mở miệng ra là học tập."
Trần Cảnh Thâm mở cặp ra.
Dụ Phồn: "Về sau tôi gặp loại người này lần nào đánh lần đó."
Trần Cảnh Thâm lấy bài tập ra.
Dụ Phồn: "."
Dụ Phồn nhịn xuống xúc động muốn đánh người, siết điện thoại ngả người về sau.
Mấy người khác thấy Trần Cảnh Thâm như thế cũng giật mình.
Vương Lộ An ghé đến: "Học bá à, cậu làm bài tập ở đây luôn hở?"
"Xem vài câu."
"Dữ, học bá đúng là học bá." Vương Lộ An cười nịnh nọt, "Vậy....Học bá, cậu làm xong....Có thể gửi cho tôi với được không?"
Trần Cảnh Thâm nhìn cậu ta: "Được."
"Cậu đúng là người tốt mà!" Vương Lộ An lập tức lấy điện thoại ra, "Vậy học bá ơi, bọn mình thêm Wechat trước nhé?"
Thêm Wechat xong, Vương Lộ An hí hửng đặt tên liên hệ cho Trần Cảnh Thâm, thuận thế nhìn ảnh đại diện của anh.
"Ôi phắc, học bá ơi," Cậu ta ngây ngẩn, "Ảnh đại diện của cậu đẹp quá. Là chó nhà cậu nuôi hả?"
Trần Cảnh Thâm ừ một tiếng.
Vương Lộ An: "Thế cũng ngầu quá đi! Bình thường có dắt được không, nó không kéo cậu chạy chứ?"
Trần Cảnh Thâm nói: "Không đâu."
"Chậc chậc." Vương Lộ An thưởng thức tấm hình, "Sao cậu lại muốn nuôi giống chó này, không thấy nó dữ quá hả?"
"Không." Đuôi mắt Trần Cảnh Thâm khẽ liếc qua, "Tôi thích hung dữ."
Dụ Phồn: "...."