Đội Trưởng Hà Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 24: Chương 24: Ai biết được chữ ngờ




Hôm sau trợ lí mang chứng cứ đã được thu thập đến tận nhà của Hà Uy Kiệt, nhưng mục đích chính vẫn là mong muốn được nhìn thấy cô gái kia, xem thử dung mạo lẫn gia thế có giống như những gì cậu suy nghĩ hay không...

“Sao tôi bấm chuông mãi ngài mới mở cửa thế, lại còn đổi mất khẩu vào nhà luôn rồi...!”

Hà Uy Kiệt bày ra vẻ mặt không vui vẻ là mấy, bất quá nên hắn mới phải gọi trợ lí mang hồ sơ đến nhà, chứ không thì nằm mơ hắn mới để người khác bước vào không gian riêng tư của hắn với Tôn Giai Ân...

Nhuận Phát nhìn ngang nhìn dọc lại chỉ thấy mỗi mình Hà Uy Kiệt, cậu tò mò lên tiếng hỏi hắn...

“À mà chị nhà đâu rồi...?”

Hà Uy Kiệt đã nói Tôn Giai Ân không cần phải quá câu nệ khi tiếp đón Nhuận Phát, nhưng cô lại cảm thấy người nào đến nhà cũng là khách nên từ sớm đã đi mua nguyên liệu nấu ăn và trái cây để tiếp đãi. Huống chi cô muốn giữ chút thể diện cho Hà Uy Kiệt...

“Em ấy đi mua nguyên liệu để nấu ăn rồi, chốc nữa cô ấy mời cậu ở lại ăn trưa thì cứ ở lại...nhưng tuyệt đối đừng chê đồ ăn cô ấy nấu...!”

Hà Uy Kiệt nhớ đến tối hôm qua vừa ăn món mì ý kia mà cảm giác nhợn hết cả cổ họng, hắn cảm giác có bao nhiêu gia vị trên đời này bị cô thả hết vào trong nồi, rồi quậy đều lên như nấu thuốc độc của phù thủy trong phim.

Nhuận Phát nghe xong liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu muốn xin phép Hà Uy Kiệt để về trước vì có việc cần giải quyết thì người kia cũng đã từ siêu thị trở về...

“Anh chắc là trợ lí của anh ấy rồi, hôm nay hãy ở lại dùng bữa cùng chúng tôi nhé...!

Nhuận Phát mỉm cười gật đầu với Tôn Giai Ân, tuy cậu cảm thấy người trước mắt vô cùng bình thường nhưng lại trông vô cùng dịu dàng ấm áp, càng nhìn càng có thiện cảm...

“Này...cậu nhìn gì mà nhìn chằm chằm như vậy hả...?”

Nhuận Phát định thần lại cười trừ, cậu muốn hỏi nhưng không biết nên hỏi gì cho đúng, dường như cậu cảm giác được Tôn Giai Ân rất được lòng những người xung quanh, tuy không phải kiểu người quá xuất sắc so với những cô gái khác, nhưng cũng không phải người tầm thường...

“Em dâu nhìn trẻ thật đấy, chắc độ chừng hai mươi tuổi là cao...ngài thật sự rất có mắt nhìn người...!”

Hà Uy Kiệt đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhuận Phát, giọng nói nửa đùa nửa thật...

“Tôi tưởng cậu sẽ phàn nàn rằng tôi có mắt như mù lại đi chọn người bình thường như vậy, rồi chê lên chê xuống cơ chứ...vì trước giờ cậu đều thích những người hoàn hảo mà...?”

Nhuận Phát chẹp miệng lắc đầu, tuy cậu thích nhũng người xinh đẹp hay những ngươi có gia thế, nhưng trong tình yêu thì ai biết được chữ ngờ...

“Thích thì ai chẳng thích cái đẹp, nhưng nếu phải kết hôn thì tôi vẫn sẽ chọn những cô gái có thiện cảm như vậy, thực sự mang đến cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu...!”

Hà Uy Kiệt cảm thấy lời này của Nhuận Phát rất đúng, hắn cũng tự cảm nhận được Tôn Giai Ân của hắn rất ấm áp, lại biết quan tâm yêu thương người khác...

“Nói sang chuyện kia đi, cậu điều tra được những gì rồi...?”

Nhuận Phát lôi từ trong cặp tap ra tệp hồ sơ khá dày, cậu dương dương tự đắc đẩy chúng về phía Hà Uy Kiệt...

“Tất cả đấy, đảm bảo không sót thứ gì, nhưng có một bất lợi mà tôi đã nói từ trước, ông ta có quyền kiện ngài về việc xâm phạm quyền riêng tư bất hợp pháp, xâm nhập thổ cư trái phép vì phần lớn số tài liệu này đều nằm trong nhà của ông ta, ngài tự ý lấy đi khi chưa có lệnh khám xét nhà ở...”

Nhuận Phát vẫn không hiểu ý của Hà Uy Kiệt cho lắm, rõ ràng hắn chỉ cần lên tiếng với ngài chủ tịch, thì e rằng sẽ nhận được lệnh cho phép khám xét nhà ở thôi mà, việc gì phải tự mình rước họa vào thân cơ chứ...

“Ngài chỉ cần nói một tiếng với ngài chủ tịch thôi mà, việc gì lại phải làm thế...!”

Hà Uy Kiệt liếc nhìn Nhuận Phát khiến cậu ta im bặt, dù có bị xử bao nhiêu tội đi chăng nữa thì nằm mơ hắn cũng không đên cầu xin sự giúp đỡ của người đàn ông kia.

Hà Uy Kiệt nhanh chóng gọi điện cho Tiêu Hiên, đến lúc cậu ta nên trả giá vì sai lầm hôm bữa rồi...

“Có việc giao cho cậu đây...!”

- Này, tôi có phải cấp dưới của cậu đâu mà nói chuyện như sai bảo tôi thế hả...?

“Trước khi tôi cho cậu ngồi tù mọt gông thì nên ngậm miệng lại mà nghe cho thật kĩ những gì tôi sắp nói đây...!”

- Dạ sếp...em nghe ạ...!!

“Tôi muốn cậu trở thành luật sư đại diện cho tôi, vì có thể tôi sắp bị vướng vào một vài rắc rối không đáng có...”

- Chỉ cần sếp chuyển khoản đủ thì dù sếp có đánh tên nào bại liệt em cũng có thể giúp sếp trắng án ạ...

Hà Uy Kiệt gật gật đầu hài lòng vì sự thức thời của Tiêu Hiên. Tuy tên này thường lấy phí rất cao sau mỗi vụ kiện, nhưng ít ra chưa từng trở thành kẻ thua cuộc khi đối diện với thẩm phán...

“Em làm đồ ăn xong rồi, hai anh chuẩn bị dùng bữa đi ạ...!”

Hà Huy Kiệt nuốt nước bọt khi nghe thấy tiếng gọi vang lên, hắn đánh mắt nhìn Nhuận Phát hãy mau nghĩ cách gì cứu lấy vị giác của bọn họ đi, bình thường cậu ta thông minh lắm cơ mà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.