Đội Trưởng Hà Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 64: Chương 64: Bản sao của Tôn Giai Ân




Lưu Ánh Dinh vừa chạm vào người Hà Uy Kiệt liền bị hắn đẩy ra, cô ta tưởng hắn đã nhận ra điều gì đó bất thường nên không dám tiến đến thêm nữa, nhưng nào ngờ đâu lại thấy Hà Uy Kiệt nở nụ cười ngốc nghếch ngước lên nhìn phục vụ bàn…

“Thấy ai không…? Vợ tôi đấy…cô ấy đến đón tôi rồi này…nhưng người tôi dơ lắm…lỡ tôi ôm cô ấy sẽ khiến cô ấy khó chịu…tôi không ôm cô ấy được…!”

Lưu Ánh Dinh nở nụ cười gượng gạo nhìn phục vụ, cô ta nhanh chóng dìu Hà Uy Kiệt ra xe đang đậu sẵn. Cô ta đợi rất lâu rồi mới có thể gần gũi với hắn như thế này, chuyện này thành công chắc chắn cô ta sẽ báo đáp Ân Kiếm tử tế…

“Tôi đã nói rồi mà, cô ta thì có gì xứng với anh cơ chứ…cuối cùng chỉ có tôi là người yêu anh nhất mà thôi…!”

Lưu Ánh Dinh đưa Hà Uy Kiệt đến khách sạn cao cấp gần đó mà cô ta đã đặt sẵn, vì Hà Uy Kiệt đang say, nên hắn không biết trời trăng mây gió gì, mặc kệ mọi việc đều tùy ý Lưu Ánh Dinh sắp xếp…!

Vừa mở cửa bước vào phòng, Lưu Ánh Dinh đã đẩy Hà Uy Kiệt xuống giường, cô ta khóa trái cử lại liền vào bên trong tắm rửa một lượt trước khi hành xử việc quan trọng. Sau đêm nay dù muốn hay không thì Hà Uy Kiệt chính là người đàn ông của cô ta…

Lưu Ánh Dinh quấn đúng một cái khăn tắm bước ra ngoài, cô ta cố tình búi tóc lên để vài sợi lưa thưa rơi xuống trông giống Tôn Giai Ân nhất có thể, ngay vóc dáng nóng bỏng săn chắc khi trước của mình cũng bị tập luyện thành dáng người nhỏ nhắn cân đối giống hệt bản sao của Tôn Giai Ân. Vì Lưu Ánh Dinh tin rằng có thể Hà Uy Kiệt sẽ không bao giờ nhận nhầm người, nhưng vóc dáng quen thuộc có thể khiến hắn phân tâm…!

Lưu Ánh Dinh ngồi bên giường, cô ta chạm lên gương mặt của Hà Uy Kiệt liền cảm thán mấy câu, ngay lập tức hắn liền mở mắt bắt lấy cánh tay của cô ta…

“Cô không phải Giai Ân…cút ra chỗ khác…!”

Hà Uy Kiệt mắng một câu lại tiếp tục nhắm mắt khiến Lưu Ánh Dinh có chút hoang mang, nhưng cô ta cố tình gọi mấy lần tiếp nhưng Hà Uy Kiệt không tỉnh lại, vậy chuyện kia coi như không thể làm tiếp được rồi…! Lưu Ánh Dinh nhanh chóng nghĩ ra cách khác, cô ta cởi đồ của Hà Uy Kiệt cũng như chính mình ra, giả bộ nằm bên cạnh hắn chụp mấy tấm hình thân mật để sau này tiện thể sử dụng…

Lưu Ánh Dinh canh thời gian trước khi Nhuận Phát tìm thấy Hà Uy Kiệt phải rời khỏi khách sạn ngay lập tức, cô ta dự định sẽ dùng những tấm ảnh này khi nhận thấy Tôn Giai Ân và Hà Uy Kiệt có dấu hiệu quay lại với nhau, còn nếu hắn làm quen một người phụ nữ khác, cô ta sẽ bắt hắn phải chịu trách nhiệm với mình. Tuy bọn họ chưa ngủ với nhau, nhưng việc Lưu Ánh Dinh muốn có một đứa con để Hà Uy Kiệt chịu trách nhiệm là chuyện vô cùng dễ dàng…

Lưu Ánh Dinh không hận Hà Uy Kiệt khi hắn trực tiếp tống cha cô ta vào tù, cô ta chỉ hận tại sao ở bên hắn lâu như vậy rồi, mà hắn lại không dành cho cô chút tình cảm nào cơ chứ, sau đó lại vội vội vàng vàng kết hôn với một người phụ nữ thấp kém không ra gì…?

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, cô ta có tiền do cha mình để lại, cô ta có Ân Kiếm hậu thuẫn, chỉ cần được trở lạu bên cạnh Hà Uy Kiệt như xưa, ông ta muốn cô ta làm bất kì điều gì cũng được, kể cả việc giết chết Tôn Giai Ân chứ đừng nói là một vụ tai nạn nho nhỏ…

Sáng sớm Nhuận Phát tức tốc chạy tới khách sạn liền thấy Hà Uy Kiệt đã tỉnh, cậu đoán sau khi hắn uống say đã tự mình đến đây nghỉ ngơi thay vì về nhà, nhưng Hà Uy Kiệt lại nghĩ rằng do Nhuận Phát đưa mình về đây nghỉ ngơi. Còn lý do mà Nhuận Phát có thể tìm được Hà Uy Kiệt dù hắn ở bất cứ đâu chính là bởi vì định vị trên điện thoại của hắn có kết nối với cậu, phòng trong những trường hợp cần thiết…

“Trong lúc ngài uống rượu, thì Ân Kiếm đã được đồng bọn giải cứu rồi đấy…!”

Hà Uy Kiệt tỏ vẻ không mấy bất ngờ nhìn Nhuận Phát, dường như hắn cũng đoán được ông ta sẽ bỏ trốn khi đối diện với cái thái độ dửng dưng không xem ai ra gì ở đồn cảnh sát của ông ta rồi…

“Bỏ trốn rồi thì bắt lại thôi…cậu phái người ra sân bay tìm kiếm đi, liên hệ với bộ phận hàng không dừng tất cả các chuyến bay để truy bắt tội phạm nguy hiểm…!”

Hà Uy Kiệt thay đồ xong liền theo Nhuận Phát rời khỏi khách sạn, tuy đầu hắn vẫn còn đau do uống rượu không kiểm soát nhưng vẫn còn dư sức bắt được mười tên Ân Kiếm như vậy. Hắn hi vọng ông ta có thể chạy thật xa vào, đến khi bị hắn bắt được thì chính hắn sẽ là người tiễn ông ta xuống hoàng tuyền, trả thù cho tất cả những gì mà ông ta gây ra với Tôn Giai Ân…!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.