Tôn Giai Ân mơ hồ mở mắt, cô vừa quay mặt sang đã thấy Hà Uy Kiệt nhìn chằm chằm về phía mình, cô cũng không nói gì mà nằm nghiêng người sang một bên ấm ức rơi nước mắt. Cô tự cảm thấy bản thân thật sự rất có lỗi với vị hôn thê của Hà Uy Kiệt là Lương Linh, không những thế cô còn thấy có lỗi với chính bản thân mình...
Hà Uy Kiệt nghiêng người sang nhìn Tôn Giai Ân, hắn cẩn thận đưa tay đến giúp cô lau nước mắt, giọng nói ôn nhu chầm chậm cất lên...
“Em đừng khóc nữa, anh xin lỗi về chuyện ngày hôm qua. Lúc đó anh cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại hành động hồ như vậy, anh thậy sự không cố ý làm tổn thương em đâu...”
Tôn Giai Ân gạt tay Hà Uy Kiệt ra, cô từ từ ngồi dậy mặc quần áo vào, sau đó cô mới nhìn về phía hắn...
“Anh không biết anh bị bỏ thuốc à?”
Hà Uy Kiệt lắc đầu, hắn định tiến lại giải thích thì đột nhiên tiếng ồn ào truyền ra từ bên ngoài khiến cả hai có chút hoảng sợ. Hà Uy Kiệt mặc quần áo vào, hắn mở cửa xem thử có chuyện gì đang xảy ra liền thấy một đoàn người đang ồ ạt kéo đến trước một căn phòng...
“Giai Ân à, hình như có chuyện không hay xảy ra rồi...”
Tôn Giai Ân đi theo Hà Uy Kiệt đến căn phòng mà mọi người đang tụ tập. Khi mọi người nhìn thấy Hà Uy Kiệt đang bước đến thì tự giác nhường chỗ cho hắn...
“Tô Quân? Lương Linh?”
Tô Quân còn đang cảm thấy chóng mặt chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên tâm trí của cậu trở nên hoảng loạn vô cùng khi nhìn thấy Tôn Giai Ân xuất hiện ngay cửa. Còn bên cạnh là Lương Linh với vẻ mặt ngán ngẫm...
“Các người nhìn cái gì? Tôi ngủ với người yêu của tôi thì liên quan quái gì đến các người...”
Lương Linh khó chịu lên tiếng khiến ai ai cũng ngỡ ngàng, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Hà Uy Kiệt, tiếng xì xầm bàn tán hắn bị cắm sừng vang lên rất lớn...
“Lương tiểu thư nói vậy mà các người không hiểu à? Cô ấy và Tô Quân là người yêu thật sự của nhau. Còn chúng tôi chỉ là đối tác mà thôi...”
Đột nhiên cánh nhà báo từ đâu bước đến, bọn họ liên tục chụp những bức ảnh giường chiếu của Lương Linh và Tô Quân, sau đó quay sang phỏng vấn Hà Uy Kiệt...
“Xin ngài hãy giải thích cho chúng tôi biết về mối quan hệ giữa ngài và Lương tiểu thư. Tại sao ngài không cảm thấy tức giận khi Lương tiểu thư ngủ với người khác?”
Hà Uy Kiệt liếc nhìn Lương Linh, nhân đây hắn cũng nói rõ cho cánh phóng viên biết về mối quan hệ thật sự của bọn họ...
“Tôi và Lương tiểu thư chỉ đơn giản là cuộc hôn nhân sắp đặt. Bây giờ cả tôi và Lương tiểu thư cũng có hạnh phúc riêng của mình rồi nên chúng tôi quyết định hủy bỏ hôn ước và tôn trọng cuộc sống riêng tư của đối phương...”
Cánh phóng viên cảm thấy không thỏa đáng cho lắm, bọn họ tiếp tục đặt câu hỏi làm khó Hà Uy Kiệt...
“Vậy ngài có thể cho chúng tôi biết cô gái mà ngài đang qua lại là ai được không?:
Hà Uy Kiệt định công khai Tôn Giai Ân nhưng hắn nghĩ lại, hắn chỉ mỉm cười đáp lại cánh phóng viên...
“Cậu ở tòa sản nào thế? Ai cho phép cậu được quyền hỏi chuyện riêng tư của lãnh đạo?”
Cánh nhà báo chợt khựng lại, bọn bọ định tiến đến tấn công Lương Linh và Tô Quân thì vệ sĩ cũng đi tới. Bọn họ nhanh chóng trấn áp cánh nhà báo ồn áo rồi đuổi bọn họ ra khỏi viện nghiên cứu.
Hà Uy Kiệt quan sát tình hình, hắn chợt nhận ra rốt cuộc Lương Linh đang muốn làm gì. Cô ta định bỏ thuốc hắn và Tôn Giai Ân nhưng xui xẻo sao Tô Quân lại là người uống ly rượu đó. Còn cánh nhà báo này từ đâu xông tới thì ắt hẳn cô ta cũng rõ hơn ai hết. May mắn sao Lương Linh là người thông minh, cô ta đã cố gắng chèo lái dư luận để bản thân ít bị ảnh hưởng nhiều nhất có thể...
“Hai người mặc đồ vào đi, chúng ta cần nói chuyện với nhau đấy!”
Tôn Giai Ân đứng một bên chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Hà Uy Kiệt lôi đi. Cô và Tô Quân là bạn thân biết bao nhiêu năm nay, lý nào cô lại không biết Tô Quân và Lương Linh là người yêu của nhau cơ chứ? Tôn Giai Ân đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Hà Uy Kiệt, cô vội vàng lên tiếng hỏi hắn...
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hà Uy Kiệt không nhìn Tôn Giai Ân, hắn trả lời thoáng qua trước, lát nữa sẽ nói kĩ hơn cho cô nghe sau...
“Đợi bọn họ ra rồi chúng ta nói chuyện tiếp, anh đảm bảo sẽ không gây bất lợi cho em nên em cứ yên tâm đi...”