Đội Trưởng Hà Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 62: Chương 62: Mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp




Tôn Giai Ân dựa đầu vào cửa xe, ánh mắt xa xăm nhìn ra khung cảnh buổi chiều bên ngoài của làng quê nơi mình đã sinh ra và lớn lên. Sau đó cô lại nghĩ đến ước mơ từ hồi còn bé của mình, chính là được học tập thật tốt, sau đó sẽ gả cho một người hết lòng yêu thương mình. Rồi cả hai sẽ có những đứa con đáng yêu giống với bố mẹ của chúng…

Cô cũng từng nghĩ về tình yêu mà mình sẽ trải qua, liệu người đó trông như thế nào, làm công việc gì, lý do tại sao người đó lại yêu cô và muốn cùng cô đến đi đến lâu dài. Tuy chưa thể tưởng tượng hết, nhưng nghĩ đến đó cũng đã thầm cười trong lòng vì hạnh phúc…

Rồi số phận đưa đẩy cô gặp Hà Uy Kiệt, trong mắt cô hắn là người khó tính, nghiêm khắc thích dạy dỗ cô phải thế này thế nọ, nhưng sau đó cô nhận ra hắn chỉ là muốn tốt cho cô, muốn cô trở thàng phiên bản tốt hơn so với ngày trước…

Một người đàn ông trưởng thành, có công việc ổn định, lại yêu thương quan tâm cô nhiều như vậy thì lí nào cô lại không có tình cảm với hắn được chứ…? Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến, cô cố gắng nhiều như vậy để xứng đáng ở bên cạnh hắn, gặp biết bao nguy hiểm liên quan đến tính mạng vẫn chọn ở bên hắn, vậy mà bây giờ chỉ đổi được câu “Ngủ với nhau có mấy lần mà em đã nghĩ đến chuyện yêu đương rồi à…?”

Nhưng một điều khiến Tôn Giai Ân không ngờ nhất chính là hôn nhân của bọn họ là giả, giấy kết hôn được nhận ở nơi công chứng cũng là giả nốt, cuối cùng cô nhận ra bản thân cố gắng nhiều như thế chỉ đổi lại được một con số không tròn trĩnh từ những người có tiền…!

Tôn Giai Ân không khóc nổi, nhưng đau lòng thì vẫn còn đó, đây sẽ là vết thương lòng duy nhất theo cô đến cuối đời, khi cô đã trót yêu một người đàn ông nhiều đến thế…

Chiếc xe khách nhanh chóng dừng ở trạm, Tôn Giai Ân chỉ cầm đúng một chiếc điện thoại xuống xe, cô không hề trở về nhà để lấy đi bất kì hành lí nào khác, vì đa số đều là đồ dùng mà Hà Uy Kiệt mua cho cô…

Tôn Giai Ân cứ thế men theo con đường nhỏ trở về nhà mình, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn ai vì sợ sẽ gặp người quen, chẳng may họ lại hỏi cô tại sao lại về, chồng đâu, thì cô cũng không biết phải trả lời thế nào…

Tôn Giai Ân vừa bước vào nhà đã thấy bà của cô đang ngồi nhai trầu trước cửa, gương mặt của bà vẫn bình thản không chút gợn sóng như vậy, cô cứ tưởng sau khi nhìn thấy cô thì bà sẽ hỏi đến chuyện của Hà Uy Kiệt…nhưng không phải vậy…

“Về rồi à…cháu đói rồi đúng không…? Khi nãy bà mới nấu cháo cho cháu đấy…!”

Bà của cô nhanh chóng đứng dậy, tiến về phía Tôn Giai Ân nắm lấy tay cô mà dắt vào nhà, nhưng bà lại không hỏi bất kì chuyện gì…

“Cháu li hôn rồi…bà mắng cháu đi ạ…”

Bà lão vẫn cầm tay Tôn Giai Ân dắt vào trong bếp, bà nhanh chóng tìm một cái tô sạch sẽ để múc cháo cho cô ăn lót dạ, dù sao từ đó về đến tận đây cũng khiến cô chịu đủ mệt mỏi rồi…

“Li hôn gì chứ, hai đứa có cưới nhau đâu, sau này cháu sẽ gặp được người tốt hơn cái thằng đó thôi…!”

Tôn Giai Ân không hỏi nhưng cũng biết chắc Kiều Anh đã nói gì với bà rồi, cô cũng im lặng nhận lấy tô cháu nóng hổi từ tay bà mà ngồi xuống ăn từng thìa một…

“Lúc trước bà nói nếu cháu li hôn thì hàng xóm sẽ dị nghị, bà khuyên cháu hãy hòa thuận với chồng…không phải vì bà sợ ảnh hưởng đến bộ mặt của gia đình mình, nhưng bà nghĩ Hà Uy Kiệt chịu xuống nước dỗ cháu là một điều tốt, điều đó cho thấy hắn thương cháu thật lòng…nhưng bà lại không nghĩ nó chịu ở cùng một chỗ với cháu, săn sóc cháu như vậy chỉ bởi ông nó bắt nó làm thế…!”

Tôn Giai Ân chợt dừng động tác, cô liền ngước mặt lên nhìn bà của mình…

“Là Hà Uy Kiệt đã kể cho bà tất cả mọi chuyện xảy ra sao…?”

Bã lão trầm lặng gật đầu. Nhớ lại lúc nhận được điện thoại của Hà Uy Kiệt cứ ngỡ hắn báo việc khám thai của Tôn Giai Ân, nào ngờ đâu hắn lại nói ra hết thảy sự việc, dù bà có trọng sĩ diện cỡ nào đi nữa nhưng đã khiến cháu bà tổn thương như vậy thì đừng bao giờ mơ đến việc nhận được sự tha thứ của bà…

“Để cháu gặp phải cái thằng khốn nạn như vậy đều là lỗi của bà, bà xin lỗi Giai Ân nhé…!”

Tôn Giai Ân không trách bà của mình, cô chỉ trách bản thân quá nhu nhược yếu đuối khi mải chìm đắm trong tình yêu của Hà Uy Kiệt mà đánh mất chính bản thân mình lâu như vậy. Thay vì đau khổ khóc lóc thì chi bằng tìm cách tự vực dậy bản thân, vì cô còn rất nhiều người luôn yêu thương mình ủng hộ mình cơ mà…

“Không sao đâu ạ, cứ xem như trải nhiệm đầu tiên trong cuộc số của cháu thôi… cháu tin sau này mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên ạ…!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.