Sau khi về nhà, Tô Quân nhận được tin nhắn của giáo sư nói về việc cuối tháng này sẽ có một đoàn đại biểu đến thăm viện nghiên cứu của bọn họ. Vì gần đây đã có rất người nghiên cứu và phát triển một số dự án về công nghệ mang tính quốc tế.
Ai ai cũng biết thành phố P là nơi đào tạo ra những nhân tài tương lai cho đất nước thiên về lĩnh vực công nghệ. Nơi này cũng thường xuyên được chính phủ quan tâm và lựa chọn để giới thiệu với đối tác nước ngoài. May mắn sao lần này viện nghiên cứu của bọn họ được lựa chọn để đón tiếp đoàn đại biểu...
Ban đầu Tô Quân nghĩ chỉ đón tiếp đoàn đại biểu vào ban ngày, nhưng sau đó giáo sư phụ trách lại nói buổi tối có tổ chứ tiệc rượu theo yêu cầu của cấp trên. Giáo sư còn nói có thể đem theo người yêu hoặc bạn bè đến tham dự, dù sao cơ hội lần này cũng rất hiếm có...
Tô Quân chăm chú đọc tin nhắn, cậu không để ý việc Tôn Giai Ân đang bước đến bên cạnh...
“Cậu xem cái gì mà chăm chú thế...?”
Tô Quân đưa điện thoại cho Tôn Giai Ân để cô đọc, cậu tưởng cô sẽ không có hứng thú với mấy thứ này vì cô học khác ngành, nhưng không ngờ cô lại đòi đi theo...
“Cho tớ đi theo với...tớ cũng muốn xem thử các phát minh của viện nghiên cứu...”
Tô Quân lại cảm thấy việc này không có gì thú vị, nếu chủ đề nghiên cứu về kỹ thuật phần mềm hay cải tạo lại hệ thống thông tin thì cậu chắc chắn sẽ tham dự, nhưng lần này lại nghiên cứu về các loại vũ khí hạng nặng, mang tính sát thương khá cao...
“Không có gì vui đâu...với lại cậu cũng ghét mấy người trong chính phủ mà...cậu đến đó sẽ gặp phải bọn họ đấy...!”
Tôn Giai Ân nhướng mày, cô không quan tâm đến bọn họ, thứ cô muốn biết là các sản phẩm kia phải nổi bật như thế nào thì mới được bọn họ ghé thăm. Dù sao trước đó cô cũng được nghe nói sơ qua về các phát minh của viện nghiên cứu nhưng cô chưa từng được tận mắt chứng kiến...
“Tớ thật sự rất muốn đến viện nghiên cứu của các cậu một lần...cậu cho tớ đi cùng với...!”
Tô Quân nhìn vẻ mặt cầu xin đáng thương của Tôn Giai Ân liền gật đầu, dù sao bọn họ chỉ cần tham gia vào buổi sáng, không nhất thiết phải ở lại đến tối muộn...
“Thôi được rồi...đến lúc đó cậu thấy chán thì đừng hòng đòi về...”
Tôn Giai Ân mỉm cười vui vẻ chạy về phòng ngủ, cô nằm trên giường do dự một lúc liền quyết định liên hệ lại với Kiều Anh...
“.....”
- Ai vậy, lừa đảo hả?
“Là tớ đây...”
Kiều Anh đang ăn tối cùng Tiêu Hiên cũng phải đứng bật dậy, cô không nói lời nào liền ra ngoài nghe điện thoại...
- Trời ơi...cậu...quá đáng thật đấy! Cậu có biết tớ đã lo lắng cho cậu như thế nào trong suốt một năm nay không hả...? Để tớ gặp được cậu, tớ chắc chắn sẽ đánh cậu một trận...!
“Tớ xin lỗi...bây giờ tớ thấy ổn hơn rồi nên mới dám liên lạc lại với cậu này...”
- Cậu có chắc là ổn hơn chưa...? Tớ nghe Tiêu Hiên nói anh ta sắp kết hôn với người khác rồi, tên khốn đó mặt dày thật đấy...!
Tôn Giai Ân cũng biết tin này, cô ậm ừ một lúc mới lên tiếng...
“Tớ biết mà...thôi đừng nói lại chuyện cũ làm gì, cuối tuần này chúng ta gặp nhau nhé...!”
- Được, đến lúc đó cậu nhớ gửi địa chỉ, để tớ qua đón cậu...
Tôn Giai Ân cúp máy, cô quay trở lại phòng khách liền ngồi xuống bên cạnh Tô Quân...
“Cuối tuần này tớ đi gặp bạn, chắc không ăn tối cùng cậu được rồi...”
Tô Quân cảm thấy hơi buồn nhưng cũng đành gật đầu, cậu theo thói quen dựa vào vai Tôn Giai Ân...
“Lúc nãy giáo sư có gọi điện cho tớ...thầy ấy bảo tớ bắt buộc phải tham gia tiệc tối, nhưng tớ không muốn đi một mình đâu...”
Tôn Giai Ân cũng biết Tô Quân không thích những đông người như tiệc rượu vào buổi tối, nhưng nếu giáo sư đã trực tiếp yêu cầu cậu đi thì chắc chắn có việc quan trọng...
“Vậy tớ đi cùng cậu...bù lại cho buổi tối cuối tuần được không...?”
Hai mắt của Tô Quân sáng rực lên, cậu chỉ muốn hỏi dò nhưng không ngờ lại đạt được mục đích. Nếu cả hai cùng tham gia tiệc tối, nếu Tôn Giai Ân say, nếu cậu ôm lấy cô...sau đó cả hai sẽ hôn nhau...
“Tớ biết cậu đang nghĩ gì đấy Tô Quân...cậu dẹp cái suy nghĩ đó đi trước khi tớ để cậu dự tiệc tối một mình...!”
Tô Quân bày ra bộ mặt ủ rũ, cậu suy nghĩ gì đó liền bước vào phòng, sau đó trở ra với một tấm thẻ trên tay...
“Cậu đi mua sắm thì tiện lễ phục cho hai chúng ta, cậu có mắt thẩm mỹ hơn tớ nên cậu lựa sẽ đẹp hơn...”
Tôn Giai Ân giơ tay ra hiệu từ chối, bình thường chi phí sinh hoạt đều do Tô Quân trả, cô cũng không có gì để đáp lại cậu nên mấy chuyện nhỏ nhặt như mua đồ thế này không thể để cậu trả được...
“Lúc trước tớ có dành dụm được một khoảng tiền trong thời gian đi làm thêm, để tớ mua tặng cậu...dù sao cậu cũng lo cho tớ nhiều thứ rồi...”
Tô Quân cảm thấy trong lòng phơi phới, cậu cũng không quên nói thêm một câu trước khi trở lại phòng...
“Nhớ mua đồ cùng màu nhé...! Tớ thích mặc đồ đôi với cậu...”
Tôn Giai Ân mỉm cười gật đầu, cô cũng nghĩ đến việc mua lễ phục cùng màu với nhau, như vậy trông sẽ thẩm mỹ hơn rất nhiều...