Đội Trưởng Hà Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 71: Chương 71: Vĩnh viễn không tha thứ




Hà Uy Tập nhìn đứa con trai mà bản thân đã rất vất vả mới có thể đưa về được, nhưng ông không chấp nhận thái độ dửng dưng của Hà Uy Kiệt khi đối diện với ông...

“Con muốn giữ cái thái độ đó đến khi nào...?”

Hà Uy Kiệt nghiêm dửng dưng nhìn về phía Hà Uy Tập như một người chủ chứ không phải một người cha, bản thân hắn cũng không muốn nói chuyện phiếm mà vào thẳng vấn đề...

“Ngài có việc gì không ạ?”

Hà Uy Tập tức giận đứng dậy, ông đi đến nắm chặt lấy vai hắn, giọng nói không kiên nhẫn vang lên...

“Ta là cha con đấy, phải có việc thì ta mới được gặp con à...?”

Hà Uy Kiệt vẫn không trả lời, từ khi hắn biết cha mình sắp xếp hôn sự linh tinh cho mình rồi công bố với giới báo chí cũng đủ khiến tình cảm cha con không mấy mặn nồng dần rạn nứt vĩnh viễn...

“Ngài vẫn luôn tự ý làm theo ý mình, có bao giờ ngài hỏi ý kiến của tôi không? Đừng nhắc đến chuyện cha con ở nơi làm việc như thế này...chẳng may người khác nghe thấy thì bất lợi cho ngài lắm đấy...!”

Hà Uy Tập bày ra bộ mặt bất lực, ông buông hắn ra liền bước lại bàn làm việc...

“Lâu như vậy rồi...con vẫn còn nhớ đến đứa con gái tầm thường ở nông thôn kia à...nó có gì xứng với con chứ...?”

Hà Uy Kiệt siết chặt tay, ánh mắt trở nên sắc bén hơn bao giờ hết...

“Thì sao? Chuyện này thì liên quan quái gì đến ngài chủ tịch đây...?”

Hà Uy Tập lườm Hà Uy Kiệt một cái, lúc trước ông không bao giờ chấp nhận Tôn Giai Ân là con dâu của mình vì xuất thân thấp hèn của cô. Nhưng ông đã ở độ tuổi gần đất xa trời rồi, ông cũng không muốn Hà Uy Kiệt vẫn xa cách ông như thế...

“Nếu ta cho phép con và cô gái kia đến với nhau, con sẽ tha thứ cho ta đúng không...?”

Ánh mắt của Hà Uy Kiệt chuyển từ nghiêm nghị sang ngạc nhiên, nhưng sau đó hắn lại nói...

“Chuyện của tôi thì tôi tự biết sắp xếp, không cần sự cho phép của ông...còn chuyện tôi có tha thứ cho ông hay không thì câu trả lời vĩnh viễn là không...nếu muốn thì tự đi mà xin mẹ tôi tha thứ cho loại người phản bội như ông...!”

Hà Uy Kiệt không bao giờ có ý định từ bỏ Tôn Giai Ân triệt để. Trong suốt thời gian một năm này, hắn chỉ muốn tập trung củng cố quyền lực và vị trí của bản thân ở thủ đô, có chỗ đứng vững chắc trong chính phủ, để sau này có thể chân chính kết hôn và bảo vệ Tôn Giai Ân...

Hà Uy Kiệt vốn là người hiếu thắng, nghiêm túc hay có thể nói là điên cuồng hơn bất cứ kẻ điên nào khác, hắn tuyệt đối không rời bỏ người phụ nữ duy nhất mà hắn yêu...

Về phía Hà Uy Tập, ông chỉ thở dài một, trầm giọng nói...

“Được rồi, dù sao con cũng có chỗ đứng ở nơi này, con muốn làm gì thì làm...”

Hà Uy Kiệt vừa bước ra khỏi văn phòng chủ tịch đã có vô số ánh mắt dòm ngó, ngay cả Nhuận Phát cũng tò mò cả hai đã nói gì ở bên trong...

“Ngài bộ trưởng...có chuyện gì xảy ra không...?”

Nhuận Phát đi theo Hà Uy Kiệt từ lúc hắn chỉ là một chỉ huy cảnh sát bình thường cho đến vị trí bộ trưởng bộ quốc phòng, dĩ nhiên ai ai cũng biết là Hà Uy Tập cũng góp phần dọn sạch một đường cho con trai mình lên chức. Riêng Hà Uy Kiệt lại nghĩ đây là ông ta nợ hắn và mẹ hắn...

“Không có gì, tối nay có cuộc họp nào không...?”

Nhuận Phát kiểm tra lịch xong liền lắc đầu, cậu nhìn biểu cảm của Hà Uy Kiệt có gì đó là lạ, định hỏi thêm gì đó thì hắn đã đi mất...

Hà Uy Kiệt trở lại văn phòng, hắn suy nghĩ gì đó liền ngoắc Nhuận Phát lại...

“Tôi...muốn biết Giai Ân đang ở đâu...”

Nhuận Phát kinh ngạc đến mức há hốc mồm, cậu ta nhăn mày nhìn chằm chằm vào hắn...

“Ngài bị điên hả, ngài chỉ mới giữ chức vị này chưa đến một tháng mà đã muốn đi tìm phụ nữ, huống chi vị hôn thê của ngài đã được công bố với truyền thông...dù là cô Tôn cũng không thể được...!”

Hà Uy Kiệt trừng mắt nhìn Nhuận Phát, cậu ta nghĩ hắn sẽ quan tâm đến cái mác vị hôn thê vô nghĩa kia à...

“Tôi sắp điên rồi đấy...mẹ nó tôi nhịn bọn họ cả năm nay...lũ khốn đó muốn tôi hạ mình thì tôi cũng hạ rồi còn gì...bây giờ đến cả cậu cũng không nghe lời tôi nữa hả...!”

Nhuận Phát giật mình, nhưng cậu càng không muốn Hà Uy Kiệt lún sâu thêm nữa...

“Tôi biết thời gian qua ngài đã vất vả như thế nào, nhưng ngài chịu đựng thêm một thời gian nữa không được à...ngài phải ngồi vững ở vị trí này rồi hẵng tính đến chuyện khác chứ...!”

Hà Uy Kiệt đập mạnh lên bàn, hắn nhắm chặt mắt để bản thân trấn tĩnh hơn một chút...

“Tôi sẽ không tự ý rời khỏi này này...tôi chỉ muốn biết Giai Ân đang ở đâu...!”

Nhuận Phát cảm thấy chuyện này có thể chấp nhận được nên đành gật đầu, bây giờ cậu không lo cho Hà Uy Kiệt mà lo cho Tôn Giai Ân khi vướng phải cái tên cố chấp như thế này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.