Dưới tầng hầm, trên một cái bàn gỗ, Vân đang sắp xếp lại đủ thứ, nào là đạn Vinamium, súng đạn thông thường, bùa chú, hồ sơ, bản đồ... Tiện thể, cô cũng tập hát. Lúc này, mặt của cô có một chút vẻ tò mò thích thú, như con nít được kẹo vậy. Trong khi đó, Dũng lại đang cực kì bực bội
“ Thằng cha Minh đi đâu chưa về nữa” Dũng vừa nói, vừa đập tay xuống bàn.
“Nè cậu ta đang mạo hiểm tính mạng ngay giữa lòng địch đó” Vân lên tiếng.
“Biết rồi, mà hắn ta là Đội trưởng Việt Nam, ai làm gì được hắn” Dũng lên tiếng. Tay rót một tách trà đưa lên miệng uống.
“Mà nè, có rượu hay gì không, tôi muốn nhậu một bữa” Dũng lên tiếng.
“Có thì có nhưng tôi thấy anh nên giữ trạng thái tỉnh táo vì chúng ta có thể phải chạy bất cứ lúc nào. Mà tôi biết tửu lượng của anh không bằng ai rồi đó”
“Vậy còn cô thì sao?” Dũng tò mò.
“Chúng ta mỗi người lấy ra một chai xem ai uống hết trước” Vân lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng.
Nói tới đây, Dũng muốn ngã ngửa.
Lúc này, Minh, An Hạ cùng Đạt bất ngờ xuất hiện
“ Đã xảy ra chuyên gì vậy?” Dũng hỏi.
“Vậy đây là chỗ của anh à?” Đạt lên tiếng hỏi. Dù cũng là một thành viên của Lữ Đoàn Không. Bản thân cậu cũng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với lực lượng chủ chốt của lực lượng này.
“Mà nè, cậu là ai? Sao chui vô đây?” Dũng hỏi.
“ Lê Thông Đạt, thành viên của phụ trách công tác Lữ Đoàn Không trong Mặt trận 2 và Tổng hội Sinh viên Sài Gòn và là anh của Lê Thông Văn, được biết với tên gọi Trần Nhật Minh, có mặt“.
Thộng Đạt nói xông, Dũng chạy tới gần Minh
“Em trai cậu thiệt hả?”
“Tôi cũng không rõ, nhưng không hề có cảm giác thân quen gì cả”
“À mà lọ linh hồn Hai Bà Trưng tớ để ở đằng kia mà không ai thấy à?”
“Lọ linh hồn. Ha ha” Minh cười lớn. Sau đó, cậu lao như bay đến cái lọ có hình hai người phụ nữ đang cưỡi voi.
“Mà nè, tớ để giành nó cho bản thân mà” Vân la lớn.
“Mà nè, cậu là người đã giết Nguyễn Thành Công hả?” Đạt hỏi
“Ừ, một người bình thường bay từ Sài Gòn ra Huế giết giữa lúc còn chiến sự để giết một nhà khoa học. Nhìn cậu đây đeo kiến như người trí thức, vậy cậu thấy nó có hợp lý không?”
“Khoan đã nếu như vậy...” Đột nhiên, Thông Đạt nhìn sang Nhật Minh.
“Không đúng, không hợp lý.... À mà tôi có việc, chào các đồng chí, tôi đi trước” Nói rồi cậu đi ra ngoài theo con đường bí mật.
Sau khi Thông Đạt đi, Dũng tới gần Nhật Minh rồi lên tiếng
“Nè, tôi biết cậu rất bận những cũng phải giúp tôi biết tại sao mình lại dính vào tất cả chuyện này chứ”
“Thì tôi vẫn đang làm đây” Minh lên tiếng, mắt như dán vào lọ linh hồn của Hai Bà Trưng
........................
Buổi tối, những con hẻm nhỏ ở Sài Gòn như là một mê cung tử thần với bất kì ai mới tới, thậm chí là sống lâu năm. Với lực lượng cảnh sát không khác gì ăn cướp và thuộc ngay hàng tệ nhất thế giới, không ai biết ban đêm của Sài Gòn đang ẩn chứa cái gì.
Tuy nhiên, với Thông Đạt, không còn nhiều thứ làm cậu phải sợ. Cùng với anh trai chứng kiến cảnh khổ đau của nhân dân miền Nam và sự tàn bạo của chính quyền Sài Gòn làm cậu trở nên bạo gan hơn. Vốn xuất thân trong gia đình phật tử, bị Ngô Đình Cẩn* và Ngô Đình Thục hãm hai, chỉ còn lại hai anh em nên dù có điều kiện ăn học tử tể, hai người vẫn một lòng theo cách mạng.
“Liêu người đó có phải là anh hai mình, nhìn khuôn mặt khá giống nhưng những cái còn lại hoàn khác”
Lúc này, không sinh vật trùm áo khoát đen bắt đầu đi theo cậu như là sói rình mồi. Sau đó nó đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
“Ngươi”
“Tuy ngươi không phải người tu đạo nhưng là người của Lữ Đoàn Không chắc ngươi biết ta là ai chứ.”
“Thuồng... Luồng.... Tinh” Lúc này, Thông Đạt cảm nhận được một cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại
“Phong trào đấu tranh chính trị gì đó của các ngươi sẽ không còn vào ngày mai.” Thuồng Luồng Tinh lên tiếng.
Sau đó, khi cậu tỉnh dậy, cậu thấy mình nằm trong một quan tài bằng thủy tinh trong suốt với nước đang ngày càng dâng cao.
Lúc này, trong khi Thuồng Luồng Tinh đang tỏ vẻ thích thú thì Dơi Tinh có vẻ không hiểu.
“Ngươi định làm gì?”
“Kiểm tra một chút thôi mà” Thuồng Luồng Tinh trả lời như hắn đang nói về loài sâu bọ.
.........................
Buổi sáng, ánh mặt trời như dòng nước len lỏi vào khắp nơi.
“Hình như có Ma Binh” Vân lên tiếng.
“Ở đâu?” Minh hỏi.
“Hình như là nơi diễn ra cuộc họp của Tổ chức bàn về phong trào đầu tranh chính trị của học sinh, sinh viên” Vân trả lời.
“Vậy thì phải đi ngay” Minh lao như tên lửa ra khỏi căn hầm bằng cửa sao
Ngay sau Minh rời khỏi, Dũng lên tiếng:
“Mà nè, Cách mạng có tay mắt khắp nơi mà không tìm được căn cứ của đám cá rô gì đó à?”
“Prometheus, mà tôi không nghĩ là chỉ có liên quan đến bọn chúng. Ngoài ra vấn đề chính là mức độ liên quan giữa người Mỹ và Thuồng Luồng Tinh. Nếu người Mỹ biết thân phận của chúng ta thì lý do gì họ chưa tấn công.” Vân trả lời với ánh mắt không quan tâm.
“Dẹp vụ đó qua một bên. Vậy nếu Ma Binh bị thương nhưng không bị thu lại thì có quay trở lại căn cứ của chúng không?” Dũng hỏi
“Có lẽ. Mà khoan cậu định...” Vân chưa nói hết câu, Mạnh Dũng đã biến mất tiêu.
.........................
Với công cuộc đấu tranh ở đô thị mà nói, thì đấu tranh chính trị là chủ yếu. Lực lượng sinh viên không có súng và cũng không được trang bị súng. Họ càng không ẩn khuất như lực lượng biệt động. Họ đấu tranh giữa ban ngày, liên kết với các tầng lớp khác nhau. Dùng ngòi bút và tiếng nói để cho toàn hành tinh biết tới cuộc đấu tranh của họ. Dù không phải là một đội quân nhưng những thứ họ làm được hơn hẳn bất kỳ đội quân nào.
Lúc này đây, giữa lúc Tổng hội sinh viên Sài Gòn và Liên minh các Lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình Việt Nam đang diễn ra sôi nổi để bàn phương án đấu tranh thì một con quái vật đột nhiên xuất hiện. Nhìn bên ngoài, nó như một tấm gỗ khổng lồ được chẽ làm nhiều khúc với chữ Nguyên to lớn. Hai cánh tay như hai quả núi khổng lồ, đi đến đâu, người chết đến đó. Mỗi bước chân tựa như một đàn voi đang di chuyển. Nhìn tổng thể, nó như một con tàu khổng lồ đang di chuyển ngay trên cạn
Với kinh nghiệm nhiều lần đối đầu với cảnh sát, họ nhanh chóng di chuyển tật trự, tìm cách thoát khỏi con quái vật. Tuy nhiên, quân đội cùng cảnh sát đột nhiên xuất hiện, đặc biệt với đám lính có những khẩu súng kì lạ, cùng một mệnh lệnh duy nhất “Bắn hạ mọi thứ chuyển động” đã làm tình hình trở nên phức tạp.
Từ trên trực thăng, Robert và Văn Hoa giống như hai vị thần, quan sát mọi thứ
“Cứ như vậy thì đám sinh viên cùng tất cả phần tử thân Cộng sẽ bị giết sạch. Có thể bọn chúng không sợ súng đạn nhưng chắc chắn phải sợ ma quỷ” Văn Hoa nói với vẻ nịnh hót.
“Ta không quan tâm chuyện này. Cái ta quan tâm là tên Đội trưởng Việt Nam kìa“.
Trong lúc này, Nhật Minh đang trên đường tới thì bị Thuồng Luồng Tinh chặn lại:
“Sao hả, thấy linh hồn của chiến thuyền nhà Nguyên như thế nào?”
“Ta không có thời gian nói chuyện với ngươi. Mà tại sao ngươi lại quân tâm tới phong trào đấu tranh chính trị tại đô thị?” Minh lên tiếng.
“Có thời gian quan tâm chuyện đó thì ngươi nên lo cho thằng em từ trên trời rớt xuống của mi đi”
“Không thể nào, Đạt” Minh tức giận
“Dù không phải là Đảng viên Cộng sản nhưng hắn thực sự kiên cường hơn ta tưởng”
“Đùa ta sao? Cái tên yêu quái khốn khiếp kia” Minh với vẻ tức giận như hàng vạn nòng pháo khai hỏa cùng một lúc. Sau đó, cậu nhanh chóng bỏ lọ linh hồn vào khe trên thắt lưng
“Biến thân”
Ngay sau khi biến thành Đội trưởng Việt Nam, Minh liền lấy thanh trường đao ra chém Thuồng Luồng Tinh. Hắn liền lấy tay trái đỡ. Ngay sao đó, một tia chớp lóe lên. Không bỏ cuộc, Minh chém thêm phát nữa, nhưng bị hắn đỡ được. Sẵn thế, Thuồng Luồng Tinh lộn mèo vài vòng. Minh ngay làm tức chém vào chân hắn nhưng không có kết quả. Minh tiếp tục chém. Thuồng Luồng Tinh liền dùng hai tay để đỡ. Mọi thứ diễn ra như là một trò chơi với tên yêu quái. Sau đó, Thuồng Luồng Tinh tiếp tục đấm vào bụng Nhật Minh, một ánh sáng tím lóe lên. Dùng đau đớn, Nhật Minh vẫn dùng hết sức mình để chém. Tuy nhiên, Thuồng Luồng Tinh lại né rồi di chuyển ra phía sau. Tuy nhiên, khi hắn vừa di chuyển ra phía sau, Nhật Minh cũng theo đà, đâm một đòn đánh mạnh bằng hàng trăm khẩu pháo. Tất cả chỉ nén lại trong một thanh trường đao đang phát sáng. Một luồng khói bốc lên.
Lúc này, Nhật Minh chuẩn bị ra đòn cuối. Dù biết nó lần trước là vô dụng, cậu vẫn muốn thử một lần nữa. Ngay sau đó, chân cậu cháy lên như một ngọn lửa khổng lồ. Tiếp theo, cậu di chuyển qua hàng chục lá cờ đỏ sao vàng, Trên người bốc lên một ngọn lửa cực lớn với hai màu xanh đỏ đan xen. Như lần trước, Thuồng Luồng Tinh chỉ dùng một tay để đỡ. Lực va chạm lớn tới mức nó đủ để nghiền nát cả đám xe tăng thiết giáp không còn ra hình thù. Tuy nhiên, nó không kéo dài được lâu. Một vụ nổ lớn xuất hiện, mặt đất nứt ra. Sau đó, Nhật Minh xuất hiện với bộ dạng khó thở. Bên trong bộ giáp, mồ hôi cậu tuôn ra như suối. Trong khi đó, Thuồng Luồng Tinh vẫn bình thường. Thậm chí hắn còn tỏ thái độ thưởng sức đối với sức mạnh của Nhật Minh
“Dù vẫn chỉ là Pháp Sĩ nhưng đã hơn hẳn lần trước. Nếu chịu khó tu luyện có lẽ sẽ lên được Trung Kỳ. Đến lúc đó hãy tìm ta. À mà giờ này chắc mấy đồng chí của ngươi chết gần hết rồi. Không bị Ma Binh giết thì cũng bị quân đội bắn chết”
“Mình phải cứu bọn họ và cả Thông Đạt nữa” Nhật Minh tự nói với bản thân
.........................
Trong khi đó, tình hình ở chỗ họp giữa hai lực lượng đấu tranh chính trị khá bi đát. Người chết nhiều như rơm rạ. Con quái vật thì tha hồ đập phá. Kì lạ thay, nó không hề tấn công lực lượng cảnh sát, quân đội mà chỉ tấn công sinh viên, học sinh hay những người của Mặt trận 2. Lúc này, đột nhiên, đám cảnh sát, quân đội bị đá bay đi xa như trái bóng bởi một chiến binh trong bộ giáp xanh đỏ có ngôi sao vàng trên ngực.
“Thông Đạt, là anh đây” Nhật Minh lên tiếng. Dù cậu vẫn cảm thấy không đúng, cậu vẫn không muốn mất đi manh mối duy nhất về quá khứ của mình
Trên trực thăng, Robert cầm bộ đàm lên tiếng
“Tất cả đồng loạt xông lên. Lính Nam Việt Nam xông lên trước, trực thăng do phi công Nam Việt Nam điều khiển hổ trợ. Nếu bọn chúng dám rút chạy, bắn bỏ. Binh lính chính quy của tổ chức lui lại phía, chuẩn bị bắn tỉa”
“Ngày tính dùng lính Việt Nam Cộng hòa làm khiên thịt sao?” Văn Hoa nhìn Robert rồi lên tiếng.
“Việt Nam Cộng hòa cái gì? Tui bây chỉ là tay sai của nước Mỹ thôi. Đừng quên. OK” Robert lên tiếng với vẻ lạnh lùng. Thực ra, hắn cũng không phải loại xem mạng người như cỏ rác nhưng cái đám này cũng chỉ là tay sai nhận tiền để bắn lại quốc gia của mình. Nên hắn chả có lý do gì mà xem trong sinh mạng của bọn chúng.
Trong khi đó, ở phía dưới, nhìn khung cảnh chết chóc của những con người trước đó là thanh niên đầy nhiệt quyết. Lòng bàn tay của Nhât Minh nắm chặt lại. Lúc trước, hắn không tiện can thiệp vũ trang vào cuộc đấu tranh chính trị. Còn bây giờ thì.
“Đám khốn nạn”
Sau đó, một luồng năng lượng cực lớn làm cho đám lính Ngụy phải nôn ra máu. Mấy chiếc trực thăng ở trên cao cũng bị mất thăng bằng như sắp rơi xuống. Đáp lại, một loạt súng khai hỏa. Trong số loạt đạn ấy có không ít loạt đạn Vinamium nhưng Nhật Minh như hóa điên, vẫn không ngừng chém giết. Trong lúc đó, các tổ đội vũ trang hạng nặng ở ngoài nhanh chóng tận dụng lúc đám lính đang bị chém giết mà thi nhau nhả đạn. Thật sự, chiến lược của Robert có hơi tàn ác nhưng cũng khá hữu dụng. Tuy Nhật Minh rất mạnh nhưng cập độ tu luyện của cậu còn khá thấp, chẳng mấy chốt sẽ bị khống chế với cái giá phải trả là vô số lính Ngụy Sài Gòn.
Trong lúc, mọi thứ như ngàn cân treo sợi tóc, bất ngờ, một chiếc xe quân sự đột nhiên xuất hiện, tông thẳng vào đám lính. Sau đó, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện, đưa một đám khác bay đi xa
“ Để đám Mỹ Ngụy này cho tôi. Lãnh đạo chủ chốt ở đây đã được giao liên và biệt động nội thành đưa đi rồi. Cậu không cần phải lo” Dũng ngồi trên xe, lên tiếng.
“Ăn cướp xe hả cha nội?” Minh nói
“Ăn cướp gì. Tôi thấy có mấy cha cảnh sát nên mượn tạm thôi” Dũng nói.
Minh phì cười. Nhân lúc đám lính của đang bất ngờ. Cậu lấy lọ linh hồn của Ngô Quyền bỏ vào thắt lưng.
Lúc này, Minh biến thành một chiến binh màu xanh dương được bao bọc bởi màu nâu của những cây cọc nhọn dưới lòng sông to như cây cột nhà. Cùng lúc một âm thanh vang lên
“NGÔ VƯƠNG, SÓNG XÔ BẠCH ĐẰNG GIANG, GIÁNG LÂM.”
Sau đó, câu lấy chiếc xe gắng máy trong tay mình, biến lên kích cỡ của một chiếc xe gắn máy bình thường rồi nhanh chóng phá vỡ đội hình quân địch. Những cọc nhọn xuất hiện liên tiếp làm Robert đứng nhìn trên cao, cảm thấy hoa cả mắt.
Trong khi đó, tên Ma Binh đột nhiên bị bao vây bởi vô số cọc nhọn và lốc xoáy nước làm cho hắn không di chuyển được. Do đó, hắn cùng với Nhật Minh và Mạnh Dũng rời khỏi hiện trường trước sự ngỡ ngàng của Robert và Văn Hoa.
Tiếp theo, tại một khu vực vắng vẻ của Sài Gòn, tên Ma Binh đang nằm dày trên đất. Sau đó, hắn đứng dậy, kêu những âm thanh làm người khác khó chịu.
“Cái tên Ma Binh kia, mau ra khỏi người Thông Đạt ngay cho ta” Nói rồi, Nhật Minh lấy lo linh hồn của Hai Bà Trưng bỏ vào trong khi trên thắt lưng.
“Hai Bà Trưng. Xin hay vị hãy cho tôi mượn sức mạnh”
Lúc này, một bộ giáp màu hồng xen lẫn màu vàng, với những hoa văn chim Lạc và những con voi, mang vẻ mạnh mẽ hiên ngay nhưng cũng có sự mềm dịu của phái nữ xuất hiện. Ngay sau đó, nó nhanh chóng kết hợp với bộ giáp của Nhật Minh tạo thành sức mạnh của Hai Bà Trưng.
“HAI BÀ TRƯNG. ĐÁNH ĐUỔI QUÂN ĐÔNG HÁN. XÂY DỰNG GIANG SƠN LĨNH NAM***. GIANG LÂM”
Sau đó, Nhật Minh lấy một cây cung (1) ra, xông thẳng vào tên Ma Binh. Thấy vậy, tên Ma Binh cũng xông lên theo. Hai bên va chạm như hàng chục khẩu pháo bắn vào nhau. Tiếp đó, hai bên lại tiếp tục va chạm. Những âm thanh như sấm chớp vang lên liên tục. Mỗi khi Nhật Minh chém, ánh chớp màu vàng lại lóe lên. Sau đó, ngay lúc cung và kiếm va chạm, một tia chớp lóe lên. Hàng loạt mũi tên được bao bọc bởi một lớp khí có hình như một đàn voi đang tấn công vào đám Ma Binh.
Sau cùng, Nhật Minh kéo cây cung thật mạnh, một luồng sáng như hàng trăm mặt trời tập hợp lại.
“Chủ tịch Hồ Chí Minh quang vinh muôn năm. Đòn kết liễu”
Tiếp theo, một mũi tên bắn ra. Trong mũi tên, người ta thấy được hình ảnh hai người con gái đang cưỡi voi xông thẳng vào quân thù. Cuối cùng, một cột lửa bốc lên cao vút.
Bất ngờ, Dũng xuất hiện, đứng chắn giữa Nhật Minh và tên Ma Binh
“Nè, cậu làm gì vậy. Để tớ thu linh hồn của Ma Binh coi” Minh lên tiếng
“Nghe nè, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm được căn cứ của bọn chúng...” Khi Dũng chưa nói lên, tên Ma Binh hồi phục lại, đấm một đấm xuống mặt đất, cát bụi bay mù mịt.
“Cậu làm cái trò gì thế” Nhật Minh nói với giọng bực tức. Tuy nhiên, cả Hà Mạnh Dũng và tên Ma Binh cũng đã biến mất.
vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv
*Ngô Đình Cẩn (chữ Hán: 吳廷瑾; 1912 – 1964) là em trai của Ngô Đình Diệm (tổng thống đầu tiên của Việt Nam Cộng hòa). Ngô Đình Cẩn được giao làm cố vấn Trung phần, phụ trách miền Trung và cao nguyên Trung phần.
** Phêrô Máctinô Ngô Đình Thục (6 tháng 10 năm 1897 - 13 tháng 12 năm 1984) là một Giám mục Công giáo Việt Nam. Ông từng giữ chức giám quản Tông Tòa Giáo phận Vĩnh Long và sau khi Toà Thánh thiết lập Hàng giáo phẩm Việt Nam năm 1960, ông trở thành Tổng giám mục Tổng Giáo phận Huế.
*** Lĩnh Nam (chữ Hán: 嶺南) là vùng đất phía nam núi Ngũ Lĩnh trong truyền thuyết xưa ở Việt Nam và Trung Quốc.
(1) Người Việt cổ giỏi về cung tên, săn bắn