Đối Tượng Công Lược Có Sai Sót

Chương 16: Chương 16




Edit: Thichen

Bùi Khánh sau khi cười xong liền giữ chai bia kia cho chính mình uống.

Trạm Vi Dương một tay nâng bát, một tay cầm đũa chuyên tâm ăn cơm.

Tần Dĩ San đôi chút sẽ hỏi Trạm Vi Dương hai ba câu, sau chờ Trạm Vi Dương thành thành thật thật trả lời xong, thì phần lớn thời gian nàng vẫn là trò chuyện cùng Bùi Khánh.

Trạm Vi Dương nghe được Tần Dĩ San hỏi Bùi Khánh: "Có bạn gái chưa?"

Bùi Khánh nói: "Không có."

Tần Dĩ San hỏi: "Đại học không yêu đương sao? Cậu hẳn là được rất nhiều nữ sinh thích đi?"

Bùi Khánh nói: "Không gặp được người thích hợp."

Tần Dĩ San cười như không cười mà nói: "Cho nên nói 'thích hợp' là một huyền học, có thể dùng để từ chối tất cả những người mà mình không vừa ý."

"Không phải," Bùi Khánh nói, "Thật sự không có người phù hợp, tôi theo đuổi theo mặt tinh thần,theo đuổi một vài thứ huyền ảo mơ hồ, không thích chính là không thích hợp, không thích hợp thì sẽ không chấp nhận(lời làm quen)."

Tần Dĩ San hai cánh tay đan vào nhau đặt ở trên mặt bàn, nửa người trên hơi hơi ngã về trước, hỏi Bùi Khánh: "Người có tuổi lớn hơn cậu có bị loại khỏi phạm vị thích hợp của cậu không?"

Ngón tay Bùi Khánh xoa nhẹ lớp sương bên ngoài vỏ chai bia, nói: "Không có, thích hợp không nằm trong phạm vi nào đó, mà là ở cảm giác."

Tần Dĩ San khoa trương mà thở dài một hơi: "Nếu xếp theo phạm vi thì tốt rồi"

Bùi Khánh cười cười.

Trạm Vi Dương nghĩ mình hình như nghe hiểu bọn họ đanh nói cái gì, lại vừa không quá rõ ràng, nhưng cậu biết được Bùi Khánh không có bạn gái. Điều này có chút rất kỳ lạ, Trạm Vi Dương hình như từ trước tới giờ không có nghĩ tới việc Bùi Khánh có bạn gái hay chưa,trong tiềm thức của cậu Bùi Khánh sẽ không có bạn gái, cũng giống Trạm Vi Quang không có bạn gái, cậu cũng không có bạn gái vậy.

Cậu đã ăn no rồi, đặt đũa xuống, lễ phép đứng lên nói: " Em muốn đi WC."

Bùi Khánh đứng lên nhường đường, hỏi: "Tự tìm được không?"

Trạm Vi Dương ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy được bảng chỉ dẫn wc, gật gật đầu rồi tự mình hướng về cái bảng đi khỏi.

Wc của quán không lớn, nam nữ dùng chung, cậu đi đến trước cửa gõ gõ, xác định bên trong không có người mới giơ tay vặn nắm cửa tiến vào, sau đó khóa trái cửa lại.

Đợi khi giải quyết xong trở về, Trạm Vi Dương từ sau lưng Tần Dĩ San tiến gần lại bàn họ đang ngồi, vừa lúc nghe được Tần Dĩ San nói với Bùi Khánh: " Em họ kia của cậu cảm giác không giống với học sinh cấp ba, càng giống một đứa trẻ hơn."

Bùi Khánh nghe xong liền đáp: " Đúng vậy, rất đáng yếu." nói xong, anh ngẩng đầu nhìn về phí Trạm Vi Dương, vẫy vẫy tay với cậu, " Dương Dương trở về chỗ ngồi xuống đi."

Trạm Vi Dương trở về chỗ ngồi của mình, cũng không có cầm đũa nữa, cậu đã ăn no rồi, giờ chỉ đợi đến lúc Bùi Khánh và chị gái xinh đẹp kia gọi cậu về thôi.

Không quá hai phút trôi qua, Bùi Khánh phát hiện Trạm Vi Dương không động đũa nữa, mới hỏi cậu: " Ăn no chưa?"

Trạm Vi Dương gật gật đầu: " Ăn no rồi."

Bùi Khánh nói: " Đợi bọn anh một chút nữa nhé."

Vì thế Tần Dĩ San nói: " Nếu đều đã no rồi, vậy chúng ta về thôi."

Bọn họ từ quán ăn bước ra, Bùi Khánh nói muốn tiễn Tần Dĩ San về

Tần Dĩ San từ chối, nói: " Nên là chị đưa hai em về, hai người đều vẫn là học sinh mà." Thái độ của nàng rất kiên quyết, chủ động gọi một chiếc xe, nhất định phải đưa Bùi Khánh cùng Trạm Vi Dương về trước.

Bùi Khánh và Trạm Vi Dương ngồi hàng ghế sau, Tần Dĩ San ngồi phụ lái, trên đường không có chuyện gì để nói, thẳng đến khi taxi dừng trước cổng tiểu khu nhà Trạm Vi Dương.

Tần Dĩ San xuống xe theo hai người họ, nói với Bùi Khánh: " Mai gặp."

Bùi Khánh gật đầu: " Chị một mình chú ý an toàn."

Tần Dĩ San cười đáp: " Đợi chút về đến chị sẽ gọi điện."

Bùi Khánh nói: " Được"

Trạm Vi Dương mở miệng nói: " Chị Dĩ San về cẩn thận."

Tần Dĩ San trả lời Trạm Vi Dương: " Được a, tạm biệt Dương Dương." Nàng khua tay, xoay người lên xe, kêu bác tài xuất phát.

Trạm Vi Dương quay đầu lại nhìn Bùi Khánh, nói: " Em cảm thấy chị ấy rất tốt."

Bùi Khánh cười một tiếng, nói: " Phải không?"

Trạm Vi Dương gật đầu một cái.

Bùi Khánh vỗ sau lưng cậu, " Về thôi."

Hai người bọn họ đi vào trong tiểu khu, Bùi Khánh đi sau Trạm Vi Dương nữa bước, nhìn sau lưng cậu bỗng nói: " Hôm nay không đem cặp sách về sao? Buổi tối không có tự học hả?"

Cặp sách?

Trạm Vi Dương mơ hồ dừng lại bước chân, cặp sách của cậu đâu? Xong rồi? Trạm Vi Dương cả người gần như sợ hãi luống cuống tại chỗ, cậu quên mất Trần U U rồi, cặp sách của cậu vẫn còn ở chỗ quán ăn nhanh mà Tạ Linh đang làm thêm kia, đặt ở ghế đối diện chỗ ngồi của Trần U U.

Sắc mặt cậu trắng bệch, đến cái đèn đường mờ tối trước cổng tiểu khu cũng gọi đến rõ nét dễ thấy, chân tay luống cuống lục lội điện thoại, phút chốc mới đột ngột nhớ ra lúc vào lớp cậu có tắt âm, sau đó ở trong quán ăn nhanh tùy tay ném vào trong cặp sách, bây giờ khẳng định nó đang im lìm mà nằm trong đấy rồi.

Bùi Khánh hỏi: " Làm sao vậy?"

Trạm Vi Dương bắt lấy cánh tay của Bùi Khánh, gấp gáp đến sắp khóc lên: " Em bỏ quên U U rồi."

" Bạn học nào của em hả?" Bùi Khánh hỏi

Trạm Vi Dương gật đầu

"Em ấy không gọi điện thoại cho em sao?"

"Điện thoại của em nằm trong cặp sách, cặp sách thì ở bên chỗ cậu ấy."

Bùi Khánh hỏi: " Nhớ số điện thoại không?"

Trạm Vi Dương lắc đầu

Bùi Khánh lại hỏi: " Biết em ấy ở đâu không?"

Trạm Vi Dương gật đầu

Bùi Khánh nói: " Chúng ta đi tìm em ấy đi."

Bọn họ lần nữa gọi taxi, Trạm Vi Dương vừa lên xe liền gấp gáp nói: " Bác tài, chúng ta đi quán ăn nhanh."

Bác tài chậm chạp nói: " Quán ăn nhanh ở chỗ nào?"

Trạm Vi Dương nói "Đường Kim Phong."

Bác tài nhấn mở đồng hồ, lái xe đi: " Khi nào đến đường Kim Phong cậu chỉ đường cho tôi."

Trạm Vi Dương trong lòng nôn nóng sốt ruột, cậu hai tay nắm thành đấm, hai tay trái phải luôn đấm vào nhau, cậu dè dặt nghiên người đi thúc giục bác tài: " Có thể nhanh hơn một chút được không?"

Bác tài nói: " Rất nhanh rồi, bạn nhỏ."

Trạm Vi Dương do đó lại dựa về lưng ghế, chuyên tâm nhìn phía trước.

Bùi Khánh chú ý được lực đấm của hai nắm tay không nhỏ, khớp xương bị đụng vào nhau còn phát ra tiếng, nghĩ chắc sẽ rất đâu đi, nhịn không được giơ tay phủ lên trên mu bàn tay của cậu, nói: " Đừng lo lắng, Trần U U là học sinh cấp ba rồi, cũng không phải là học sinh tiểu học." Bùi Khánh lúc học cấp ba, gần như hầu hết thời gian đều là tự một mình sinh hoạt.

Trạm Vi Dương dừng lại động tác, cậu nói: " Cậu ấy nhất định đang rất tức giận."

Bùi Khánh nói: " Em nói tìm bạn học là đi tìm Trần U U sao?"

Trạm Vi Dương sửng sốt, sau đó chột dạ mà nói dối: " Đúng vậy."

Bùi Khánh nói: " Kết quả nhìn thấy anh, thì quên việc hẹn với bạn học."

Trạm Vi Dương nói: " A...."

Bùi Khánh nói với cậu: "Lát nữa phải xin lỗi cho tốt đấy." Thật ra anh hơi lo là Trần U U đã về nhà rồi, Trạm Vi Dương lại không nhớ số của Trần U U, đến lúc đó bọn họ phải đi một chuyến đến nhà Trần U U, xác nhận cậu ấy đã trở về nhà an toàn chưa.

Khoảnh khắc này, Bùi Khánh bỗng nghĩ: không biết dượng có vì cuộc sống như này làm cho chính mình mệt mỏi qua chưa?

Xe dừng trước cửa của quán ăn nhanh, lúc Bùi Khánh trả tiền, Trạm Vi Dương gấp gáp xuống xe trước, cậu trước nhìn vào trong quán, nhìn đến chỗ ngồi lúc nãy của bọn họ đã không có người nữa.

Trên thực tế quá ăn đã sắp đóng cửa rồi, trong quán tuy còn sáng đèn, nhưng đến một bàn khách cũng không còn, chỉ còn lại mấy người phục vụ đang quét dọn vệ sinh mà thôi.

Bùi Khánh đột nhiên kéo kéo cánh tay của Trạm Vi Dương, chỉ chỉ phía đường đối diện.

Trạm Vi Dương xoay đầu qua nhìn, thấy Trần U U ngồi xổm ở bên đường đối diện đang nhìn qua đây, bên chân còn đặt một cái cặp, chính là cặp sách của Trạm Vi Dương.

"U U!" Trạm Vi Dương vừa gọi vừa chạy về phía Trần U U.

Trần U U sắc mặt âm u, đợi khi Trạm Vi Dương chạy đến trước mặt, đứng dậy nắm cặp vứt lên người Trạm Vi Dương, không nén được phẫn nộ chất vấn hỏi: "Cậu, cậu đi đâu, đấy?"

Trạm Vi Dương không biết phải giải thích làm sao, cậu nói: " Xin lỗi."

Trần U U nói: " Tớ gọi, cho cậu mười, mười mấy cuộc, cậu, đều không nghe!"

Trạm Vi Dương ôm cặp sách, cuối thấp đầu bùôn rầu nói: " Điên thoại của tớ để trong cặp."

Trần U U rống lên: " Tớ, muốn nổi điên rồi!"

Bên cạnh có đôi tình nhân vốn dĩ dựa sát vào nhau đi ngang qua bọn họ, đột nhiên nghe thấy tiếng rống, hai người bị dọa sợ lách qua bên cạnh, né hai người trốn ra xa xa.

Trạm Vi Dương tay phải ôm cặp sách, tay trái kéo tay áo của Trần U U, cầu khẩn nói: " Cậu đừng nổi điên."

Trần U U tức đến hít thở không thông, lồng ngực yếu ớt nhấp nhô.

Bùi Khánh còn ở bên đường không có đi qua, xa xa nhìn bọn họ, đợi bọn họ giải quyết xong.

Quán ăn nhanh bên cạnh đã tắt đèn, Tạ Linh từ bên trong đi ra, lúc đi qua Bùi Khánh thì dừng bước chân, nhìn về phía đường đối diện, sau đó đi xuyên qua đường bên đấy.

Tạ Linh đi đến trước mặt Trần U U và Trạm Vi Dương thì dừng lại, giọng điệu lạnh lùng nói với Trần U U: " Đồ thần kinh, đừng có đi theo tôi nữa." nói xong, y không chờ bọn họ phản ứng lại, đã xoay người bước đi.

Trần U U và Trạm Vi Dương ngơ ngác, qua một hồi Trần U U lớn giọng hét: " Đi, chết, đi!"*

*Bên Trung câu này gần nghĩa với câu chửi: đồ khốn nạn; cút đi;nộp mạng;m chết chắc rồi;vv

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.