Đối Tượng Công Lược Có Sai Sót

Chương 1: Chương 1




- -------------

Trans-editor: ThiChen

Truyện chỉ đăng trên wattpad: Cangghe

Truyện dịch phi lợi nhuận- không reup!!!

- --------------

Một buổi trưa nào đó Trạm Vi Dương trốn trong phòng tắm lầu ba của Trạm Vi Quang, lúc đang ngâm mình trong bồn tắm, đột nhiên nghe được một giọng nữ băng lãnh mang theo giọng điệu máy móc kim loại.

Lúc đấy cậu đang ngủ, thân thể không ý thức được hướng phí dưới trượt xuống, miệng và mũi đều chìm trong nước. Sau đó cậu nghe được giọng nữ kia:“ Khởi động hệ thống tình yêu sơ cấp, tên người dùng: Trạm Vi Dương ;giới tính: Nam; tuổi: 17 tuổi; chiều cao: 174cm.”

Trạm Vi Dương bừng tỉnh, thân thể giựt mạnh một cái, đem đầu vươn khỏi mặt nước, nằm sấp ở cạnh bồn tắm thống khổ mà ho sặc sụa.

Cái giọng nữ kia lại không buông tha cậu, tiếp tục nói: “Nhiệm vụ hệ thống: Đạt thành trạng thái tình yêu sơ cấp, đối tượng nhiệm vụ: ngày khai giảng gặp được người đầu tiên trước cửa trường.”

Nước trên đầu của Trạm Vi Dương thuận theo mặt cậu chảy xuống, cậu giơ tay dùng lực lau nước trên mặt đi, nổ lực mở to mắt tìm kiếm trong phòng tắm.

Diện tích trong phòng tắm không lớn, chung quanh đều là gạch men sứ màu xanh nhạt, Trạm Vi Dương không tìm ra người nữ nói chuyện hay một cái loa phát thanh nào.

“ Điểm khởi đầu của người dùng: 50 điểm; tiến độ trạng thái tình yêu tích cực đạt được điểm ; tiến độ tiêu cực trừ điểm, nhiệm vụ hoàn thành: 100 điểm ; nếu số điểm bị trừ đến 0 điểm, khởi động hệ thống trừng phạt.”

“ Hệ thống trừng phạt là cái gì?” Trạm Vi Dương ngơ ngẩn hỏi.

Thanh âm kia không có trả lời cậu.

Chung quang bỗng yên tĩnh trở lại, giống như diện mạo vốn có của một buổi trưa ngày hè vậy, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ thông gió nhỏ phía trên phòng tắm, kèm theo tiếng ve sầu phiền phức, thứ chuyên thuộc của sự yên tĩnh mùa hè.

Trạm Vi Dương đem xả nước trong bồn tắm, từ trong bồn bò ra. Cậu vừa mới ngâm mình trong nước ngủ gật, lại bị sặc nước đột ngột bừng tỉnh, đến bây giờ cả người vẫn còn choáng váng, chân cẳng mềm oặn bủn rủn ngồi trên mép bồn tắm một hồi, đợi qua một lát qua đi mới dẫm lên dép lê đứng lên, giơ tay vớ lấy khăn tắm và quần áo đang treo ở một bên.

Lúc từ phòng tắm đi ra, Trạm Vi Dương mặc một cái áo thun rộng, độ dài che đi cái mông, bên dưới chỉ mặc đúng một cái quần lót.

Cậu đem khăn vắt trên cánh tay, đang muốn hướng đến lầu thang đi, bỗng nghe tiếng gọi của Trạm Vi Quang ở sau lưng gọi cậu: “ Em làm cái gì?”

Trạm Vi Dương xoay đầu nhìn lại.

Trạm Vi Quang đứng trước cửa phòng của cậu, mặc một bộ đồ thể thao, trong tay cầm quả bóng rổ, hắn đi lại gần Trạm Vi Dương, đến khi đến trước mặt cậu, mới nhìn thấy tóc của cậu ướt dầm dề, giọng điệu không tốt hỏi: “ Em lại lén dùng bồn tắm của anh sao?”

Bởi vì Trạm Vi Quang cao hơn Trạm Vi Dương, nên lúc nói chuyện với hắn Trạm Vi Dương không thể không ngước đầu lên, trên tóc còn có giọt nước chưa chùi khô thuận theo trán cậu lăn xuống dưới, cậu đáp: “Ừm.”

Trạm Vi Quang xụ mặt, “Nói qua rất nhiều lần rồi, không được lén vào phòng tắm của anh ngâm mình”

Trạm Vi Dương ngữ khí rất bình tĩnh, giải thích nói: “Chỉ có lầu 3 có bồn tắm.” hai cái phòng vệ sinh ở lầu hai đều không có bồn tắm.

“ Vậy em cũng không được----” Trạm Vi Quang nói tới đây, đột nhiên bị âm thanh dưới lầu cắt đoạn, đó là Bùi Khánh đứng dưới cầu thang tầng hai gọi hắn.

Do đó hắn chỉ trừng mắt nhìn cậu một cái, tiếp tục đi lên lầu, ló đầu ra đáp: “ Khánh ca, anh đợi em hai phút, nhanh lắm xuống ngay đây.”

Trạm Vi Quang thuận tay ném quả bóng rổ trên đất, đi qua Trạm Vi Dương tiến vào phòng vệ sinh.

Trạm Vi Dương lại nhìn bóng lưng của hắn một cái, quyết định không để ý tới hắn nữa, tự mình đi xuống cầu thang.

Bùi Khánh đứng trước cửa cầu thang lầu hai, anh đang đợi Trạm Vi Quang cùng nhau đi chơi bóng, nhưng mà đợi được lại là Trạm Vi Dương xuất hiện trên cầu thang.

Trạm Vi Dương sau khi nhìn thấy Bùi Khánh, bước chân dừng lại, gật gật đầu kêu: “Khánh ca” sau đó tiếp tục cuối đầu đi xuống phía dưới.

Bùi Khánh là con trai của cô Trạm Vi Dương, nhưng không phải là con ruột, là con của chồng của cô lúc tái hôn đem đến. Cho nên Bùi Khánh mặc dù là anh họ của hai anh em Trạm Vi Quang và Trạm Vi Dương, nhưng lại cùng người nhà họ Trạm bọn họ không có một chút quan hệ huyết thống gì.

Đợi đến tháng chín, Bùi Khánh đã lên năm tư bắt đầu thực tập tại một công ty môi giới đầu tư (từ tiếng Trung dịch qua Anh sẽ đúng hơn:futures broker companies)ở ngay gần nhà Trạm Vi Dương, cho nên cô của cậu lúc nữa tháng trước có gọi điện cho ba cậu Trạm Bằng Trình, nói muốn để Bùi Khánh ở tạm Trạm gia một thời gian.

Truyện chỉ đăng trên w a ttp ad: Cangghe

Trạm Bằng Trình lúc đấy ngữ khí nhẹ nhàng lập tức đáp ứng.

Vì thế buổi chiều ngày hôm qua, Bùi Khánh kéo một cái rương hành lý một mình ngồi tàu cao tốc rời thành phố đến đây, tiến vào sống tại nhà Trạm Vi Dương.

Ba của Bùi Khánh cùng cô của Trạm Vi Dương kết hôn được 3 năm rồi. Trạm Vi Dương tổng cộng gặp phải Bùi Khánh ba lần, đều là lúc ăn tết, hai người nói chuyện đếm qua không vượt quá mười câu.

Cậu một chút cũng không hiểu rõ Bùi Khánh

Bùi Khánh hiển nhiên cũng không quá quen thuộc Trạm Vi Dương.

Anh chuẩn bị cùng Trạm Vi Quang ra ngoài chới bóng, nên cũng một thân đồ thể thao, nhưng anh so với Trạm Vi Quang còn cao hơn một chút, hình thể đã mất đi tinh tế của thiếu niên, mang một vẻ cường tráng của thanh niên, vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài, khuôn mặt anh tuấn thanh niên trẻ khiến người ngưỡng mộ.

Trạm Vi Dương lê đôi dép lê, hai cái đùi trần trụi từng bước một dẫm thang lầu đi xuống, lúc ngang qua bên người Bùi Khánh, nghiêng đầu so sánh chiều cao chênh lệch của mình cùng Bùi Khánh, sau đó mới tiếp tục hướng phía phòng chính mình đi đến.

Bùi Khánh dựa vào trên vách tường chỗ rẽ của cầu thang, chỉ lúc Trạm Vi Dương đi nganh qua mới gật gật đầu như chào hỏi, tiếp đó liền thu hồi tầm mắt.

Trạm Vi Dương trở lại phòng mình, duỗi tay đóng cửa lại.

Trong phòng điều hòa còn mở, nhiệt độ bật có chút thấp, cửa sổ phía trước đối diện hoa viên ở lầu một, cậu đi đến bên cửa sổ, cảm giác được hơi nóng xuyên qua cánh cửa thủy tinh đang đóng chặt xộc thẳng vào người, làm người ta vừa lạnh vừa nóng cùng lúc, giống như là trứng rán trên chảo vậy.

Trạm Vi Dương rất mau ý thức đến cái so sánh này cũng không thích hợp, cậu nghĩ nghĩ, cũng tìm không thấy cái miêu tả tốt hơn, chỉ đành từ bỏ.

Ngoài phòng vang lên tiếng nói chuyện của Trạm Vi Quang cùng Bùi Khánh cùng tiếng bước chân bọn họ xuống lầu.

Trạm Vi Dương đem cái trán dán lên cửa thủy tinh ấm áp,vẫn luôn nhìn quanh dưới lầu, đến khi cậu nhìn thấy bóng lưng của Bùi Khánh cùng Trạm Vi Quang cầm bóng rổ đi ra ngoài, cậu mới nghĩ đến rõ ràng cậu cũng biết chơi bóng rổ, vì cái gì bọn họ không gọi cậu cùng đi, một bên xoay người đi đến mép giường, đầu cắm vào đệm giường mềm mại.

Cậu nghĩ muốn tiếp tục ngủ lại cái giấc lúc nãy chưa ngủ đủ.

Lúc sắp ngủ được rồi, Trạm Vi Dương bỗng nghe thấy âm nhắc nhở “ Tách, tách”, giống như cái âm thanh khởi động máy móc. Cậu nhớ tới cái hệ thống tình yêu sơ cấp kia, có một chút sợ hãi kỳ lạ, cậu nỗ lực đấu tranh nghĩ muốn kêu chính mình tỉnh tỉnh, nhưng mà đại não hình như rất mệt mỏi ra rời rồi, đấu tranh tầm mấy giây, Trạm Vi Dương cuối cùng cũng đấu không lại cơn buồn ngủ mãnh liệt, từ bỏ mà say ngủ.

Một giấc ngủ dài đến cả buổi chiều.

Lúc Trạm Vi Dương tỉnh lại, mặt trời đã sắp tắt nắng tới nơi rồi, cậu trở mình, túm cái khăn qua đắp lên cặp đùi đã lạnh ngắt của mình, ngáp một cái nghĩ muốn đi ngủ tiếp.

Nhưng mà ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, kèm theo giọng nói ôn hòa nói của Trạm Bằng Trình: “Dương Dương, đang ngủ sao?”

Trạm Vi Dương ngẩng đầu, đáp: “Ừm.”

Trạm Bằng Trình nói: “Nhanh rời giường, đợi chút chúng ta đi ăn cơm chiều.”

Trạm Vi Dương lớn tiếng đáp ông: “ Dạ.”

Trạm Bằng Trình nghe thế liền nói: “Chờ con dưới lầu.” Nói xong, trên hành lang vang lên tiếng bước chân rời đi của ông.

Trạm Vi Dương xoay người xuống giường, mở ra tủ quần áo tìm ra một cái quần đùi, do dự một chút lại đổi thành quần dài, ngồi ở mép giường trồng vào chân, sau đó mở cửa đi ra bên ngoài.

- -----

ThiChen: hello, hố bắt đầu lắp rồi đây! Bộ này tui dịch kỹ nhất trong ba bộ của tui luôn đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.