- -----------
Trans-editor:ThiChen
Truyện chỉ đăng trên wattpad: Cangghe
- ----------
Trạm Bằng Trình cùng Trạm Vi Quang một trước một sau đi rồi.
Trạm Vi Dương mỗi buổi tối trước khi ngủ, đều nghe được cái giọng nữ lạnh băng kia nói với cậu: "Người dùng điểm hôm nay: 50 điểm."
Cậu rầu rĩ không vui mà nghĩ: Vì cái gì mới bắt đầu điểm số liền không đạt tiêu chuẩn? Nếu là nói cho Trạm Bằng Trình biết khẳng định ông sẽ lại buồn mất.
Loại trạng thái này vẫn luôn kéo dài tới đến ngày khai giảng chính thức của Trạm Vi Dương.
Buổi sáng cậu đặt hai cái đồng hồ báo thức, cái thứ nhất mới vừa vang lên không lâu, cậu đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, lúc không đợi đến báo thức cái thứ hai vang lên, gì La liền ở bên ngoài gõ cửa, lớn tiếng kêu cậu: "Vi Dương rời giường, bị muộn rồi!"
Trạm Vi Dương nỗ lực mở to mắt.
Gì La có loại khí thế nếu Trạm Vi Dương không dậy mở cửa ra sẽ không bỏ cuộc, gõ đến mức cửa phòng 'cộc cộc' rung động, "Hôm nay ngày đầu tiên đi học, không thể đến trễ a!"
Trạm Vi Dương chỉ có thể lớn tiếng trả lời nói: "Con dậy rồi ạ!"
Gì La không có tiếp tục gõ cửa, ở cửa kêu: "Cho con mười phút, con không xuống dưới ăn cơm sáng ta lại tới gõ cửa a."
Trạm Vi Dương nói: "Lập tức xuống ngay a!"
Cậu xốc chăn lên xuống giường, mở ra tủ quần áo lấy ra đồng phục đã một kỳ nghỉ hè không có mặc qua mặc vào, sau đó nửa híp mắt mở cửa phòng ra, đi đến buồng vệ sinh trên hành lang.
Trạm Vi Dương ở trong phòng vệ sinh đánh răng, lại lười nhác vỗ vỗ nước lên trên mặt tiện lợi rửa mặt luôn, bất quá nước lạnh, làm cả người cậu thanh tỉnh đi không ít, rửa mặt xong lại đi tiểu, Trạm Vi Dương từ buồng vệ sinh ra tới, bước chân về phòng trở nên nhanh lên.
Trước gấp chăn lại thu thập cặp sách, Trạm Vi Dương lúc xuống lầu vừa vặn mười phút, cậu thấy chỉ có bà nội ngồi một mình ở bàn ăn, áo khoác ngắn tay che lại một bộ áo len mỏng, đôi tay đang luồng vào nhau trong tay áo, cái bàn trống rỗng ở trước mặt, hiển nhiên là đang chờ Trạm Vi Dương.
Gì La đem sữa bò, trứng gà còn có bánh bao từ phòng bếp mang tới đặt ở trước mặt Trạm Vi Dương, thúc giục cậu: "Nhanh ăn, đừng đến muộn."
Trạm Vi Dương vội vàng lấy chiếc đũa kẹp bánh bao lên bỏ vào trong miệng.
Bà nội nói: "Ăn từ từ ăn từ từ, đừng để nghẹn."
Truyện chỉ đăng trên wattpad: Cangghe
Trạm Vi Dương quay đầu lại nhìn trong phòng khách một cái, lại quay đầu lại ngậm bánh bao hỏi: "Khánh ca đâu?"
Gì La có thói quen dùng giẻ lau lâu cái bàn dù cũng không dơ lắm, nói: "Khánh ca 9 giờ mới đi làm, hắn không cần phải dậy sớm."
Trạm Vi Dương "ohh" một tiếng.
Bà nội nói: "Dương Dương học cho giỏi, qua mấy năm đậu đại học thì có thể ngủ nướng."
Trạm Vi Dương không biết nói cái gì mới tốt, chỉ gật gật đầu. Chờ cậu ăn xong bánh bao, gì La đã sốt ruộc mà giúp cậu lột trứng gà,cậu một bên ăn trứng gà, một bên uống sữa bò, ăn vội đến có chút nghẹn, nâng lên tay vỗ vỗ ngực, buông bát xuống, đứng lên nói: "Con đi học đây."
Gì La nói: "Đi mau đi mau."
Bà nội phất phất tay: "Trên đường chú ý an toàn."
Trạm Vi Dương xách cặp xách đã để ở bên cạnh ghế lên, đeo một bên vai, vội vội vàng vàng đi tới cửa đổi giày.
Gì La đưa cậu tới cửa, đứng ở bên cạnh xem cậu đổi giày, chờ cậu ra cửa vẫn còn nói: "Nhanh lên, đừng đến muộn."
Trạm Vi Dương đành phải chạy nhanh đi, cậu chạy qua vườn hoa, chậm bước chân quay đầu lại xem, phát hiện đã nhìn không thấy gì La, mới tiếp tục thả chậm bước chân lại hướng phía trước đi.
Di động của cậu nhét trong túi quần đồng phục, cách giờ học còn có 40 phút, thời gian còn sớm, sẽ không đến trễ.
Ở trước cửa tiểu khu chen lên xe buýt, Trạm Vi Dương phát hiện trong xe có vài học sinh mặc đồng phục trường của mình. Trường học cách nhà không xa, ngồi xe buýt chỉ cần mười mấy phút, có đôi khi Trạm Vi Dương cũng cưỡi xe đạp, thời gian cũng không kém gì ngồi xe buýt đi học.
Cậu đứng ở góc giữa trên xe buýt, từ trong túi quần dài móc di động ra, bắt đầu gửi tin nhắn cho Trần U U: "Cậu chừng nào thì đến trường?"
Chờ xe buýt tới trạm tiếp theo, Trần U U cũng không có trả lời tin nhắn cậu, cậu đành phải đem điện thoại nhét vào túi quần, theo dòng người tuôn lên xe cậu nỗ lực mà đem chính mình lách đến trong một góc.
Di động cách một tầng vải dệt mỏng kề sát đùi, nếu Trần U U trả lời tin nhắn liền sẽ rung lên, cậu có thể biết được.
Trạm Vi Dương mấy ngày nay trong lòng đều nghĩ đến cái hệ thống tình yêu sơ cấp kia, tối hôm qua trước khi ngủ cậu còn đang suy nghĩ, hôm nay người đầu tiên ở cổng trường gặp được sẽ là đối tượng nhiệm vụ của cậu, không biết sẽ là một người như thế nào. Cậu đột nhiên nhớ tới nam sinh cường tráng ở lớp 7 kia, lần trước nam sinh đó ở trên hành lang hung hăng trừng cậu, nếu người đầu tiên cậu đụng tới chính là loại người này, chỉ sợ là rất khó theo đuổi ; hoặc là lớp trưởng lớp bọn cậu, một nữ sinh rất xinh đẹp, bạn trai là hội chủ tịch học sinh, cậu cũng rất khó theo đuổi.
Cho nên cậu nghĩ, nếu như người đó là Trần U U thì tốt biết mấy, Trần U U là bạn thân của cậu, lúc theo đuổi sẽ dễ hơn nhiều đi, có thể rất nhanh có thể đầy điểm.
Tiếc là Trần U U luôn không trả lời tin nhắn của cậu.
Xe buýt sắp tới trạm gần trường học, học sinh lên xe càng nhiều, người trong xe buýt gần như đã nhét đầy, vóc dáng Trạm Vi Dương không tính lùn, cũng vẫn như cũ bị chen đến đong đưa lúc lắc ngã trái ngã phải. Khó khăn mới tới trạm dừng trước cửa trường, cửa sau xe buýt mở ra, đem đám học sinh đi khai giảng học kỳ mới toàn bộ nhả ra ngoài.
Lúc xuống xe, có nữ sinh bị người chèn một cái suýt nữa té ngã, Trạm Vi Dương vội vàng duỗi tay đỡ lấy nàng, cô ấy đỏ mặt nói lời cảm tạ.
Trạm Vi Dương lắc đầu, đem đai cặp sách kéo kéo lên, đôi tay duỗi vào trong túi quần đi về phía cổng trường.
Cửa trường người đến người đi, trừ bỏ học sinh còn có rất nhiều phụ huynh đưa con đến trường, đường trước cửa cổng trường bị đủ loại kiểu dáng xe ô tô chiếm đầy, cảnh sát giao thông cưỡi xe máy ở cửa trường chỉ huy giao thông, kêu những phụ huynh mau chóng lái xe rời đi.
Trạm Vi Dương dừng chân ở trước cổng trường, lần cuối móc di động ra, vẫn như cũ chưa thấy Trần U U trả lời.
Cậu nhìn trước nhìn sau nhìn chung quanh, thấy nơi nơi đều là người, lỗ tai nghe được đều là âm thanh ồn ào nói chuyện với nhau, mặt trời đã lên, một tia nóng bức không buông tha gắt gao bám lấy ngày mùa hè cuối cùng, cậu nhịn không được nheo nheo mắt, nghĩ thầm chính mình có khả năng không nên gian lận, hệ thống có lẽ đã biết rồi.
Vì thế Trạm Vi Dương hít sâu một hơi, cậu đi đến trước cổng trường, cúi đầu ai cũng không nhìn, lập tức đi vào trong.
Cậu tổng cộng đi năm bước, trong lòng yên lặng đếm, đầu liền đụng vào trên người người khác.Cậu vội vàng ngẩng đầu, thấy trước mặt là một thiếu niên anh tuấn dáng người cao cao, cùng mặc một bộ đồng phục của trường, khóe miệng mím thành độ cong có chút nghiêm túc.
Trạm Vi Dương nghe "Đinh" một tiếng trong đầu, giọng nữ kia nói với cậu: "Đối tượng nhiệm vụ đã xác nhận."
Thiếu niên liếc cậu một cái, xoay người đi vào trường.
Trạm Vi Dương đứng tại chỗ, một lát sau mới phản ứng lại, từ trong túi móc di động ra nhắm ngay bóng dáng thiếu niên chụp một tắm ảnh, cố định đối tượng nhiệm vụ của cậu.
Ngày đó không lâu sau, Trạm Vi Dương liền biết thiếu niên kia tên gọi Tạ Linh, là tân học sinh lớp 10, lúc diển lễ khai giảng, Tạ Linh đại biểu toàn thể tân sinh lớp 10 ở trên đài chủ tịch phát biểu, y đối toàn trường học sinh giới thiệu tên của mình.
Trần U U đứng bên cạnh Trạm Vi Dương.
Trần U U nghe ra giống tên của nữ sinh, trên thực tế là một nam sinh, chiều cao cùng Trạm Vi Dương không sai biệt lắm, rất gầy. Lúc nghỉ hè bởi vì trên tóc dính kẹo cao su, bị mẹ cậu ta chộp tới tiệm cắt thành quả đầu đinh, hiện tại tóc còn chưa mọc ra tới.
Trạm Vi Dương cùng Trần U U đồng thời ngước mặt xem Tạ Linh trên đài chủ tịch.
Một lát sau, Trạm Vi Dương hạ giọng kêu Trần U U: "Trần U U."
Trần U U quay đầu nhìn cậu: "Hả?"
Trạm Vi Dương có chút chần chờ, do dự trong chốc lát mới nói: "Cậu xem Tạ Linh kia."
Trần U U đầy mặt nghi hoặc: "Ừ?"
Trạm Vi Dương không cách nào giải thích cho cậu ta nghe về cái hệ thống tình yêu sơ cấp kia, nhưng cậu cần Trần U U trợ giúp một chút, cậu thường thường đều cần Trần U U trợ giúp, nhờ vã nhất chính là mượn bài tập Trần U U để chép. Mà hiện tại, cậu một người sinh ra đến bây giờ còn chưa có hèn họ với ai thậm chí còn chưa thích ai bao giờ, rất cần Trần U U dạy cậu như thế nào cùng một nam sinh yêu đương.
Vì thế cậu hạ quyết tâm, nói: "Tớ muốn theo đuổi y."
"Cái, cái gì?" Trần U U mở to hai mắt buột miệng thốt ra, thanh âm có chút lớn, chủ nhiệm lớp đứng ở phía trước nhìn thoáng qua bọn họ.
Trần U U người này ngày thường nói chuyện rất ngắn gọn, không phải không thích nói, mà là không muốn nói, bởi vì cậu ta là tên nói lắp, từ nhỏ đến lớn người nhà dẫn cậu ta đi các loại bệnh viện cùng cơ sở khác nhau để sửa chữa hành vi đến bây giờ, cậu ta vẫn là một khi sốt ruột liền nhịn không được nói lắp, tựa như hiện tại.